Bão Hạ nhìn tiểu thư hôn mê chưa tỉnh, đứng dậy nói: "Để ta đi xem thử, ngươi ở lại chăm sóc tiểu thư.""Vâng.”Thường xuyên thay tiểu thư đi lại khắp nơi nên Bão Hạ am hiểu nhất là nhớ mặt người khác, nàng ấy có thể khẳng định mình chưa bao giờ gặp qua nữ nhân trước mắt này, sợ là còn chưa từng trông thấy mặt nhau.Bão Hạ khom người hành lễ, thái độ của nàng ấy chừng mực: “Nô tỳ mạo muội hỏi cô nương một câu, không biết người có thể nói cho nô tỳ biết là ai phó thác người đến đây hay không?"Nữ tử vén màn che sang một bên để lộ ra khuôn mặt có vết sẹo bị cắt ngang dọc.

Nhác thấy Bão Hạ chỉ hơi giật mình chứ không lộ ra vẻ chán ghét, nàng ấy hài lòng gật đầu, lấy ra một bình sứ.Bão Hạ hiểu ra, lập tức tươi cười rạng rỡ hoan nghênh nàng ấy vào trong: "Thuốc này thật sự rất tốt, lúc nãy nô tỳ còn đang lo dùng hết thuốc thì phải làm sao đây.

Bây giờ thì tốt rồi, có thuốc này tiểu thư của bọn ta có thể bớt đau một chút."Nữ tử không đáp lời, nhưng hơi thở quanh người đã trở nên dịu dàng hơn nhiều, có nô tỳ che chở như vậy, chắc hẳn người làm chủ tử này cũng không quá tệ.Ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong phòng, nữ tử nhướng mày, sau khi bắt mạch và kiểm tra miệng vết thương xong, nàng ấy mới nói một câu: “Các ngươi đã dùng rượu để rửa vết thương?"Khác với dung mạo thì giọng nói của nữ tử nghe tràn trề sức sống, cũng không giống khí chất khiến người ta cách xa ngàn dặm của nàng ấy.Bão Hạ vội đáp lời nói: "Trước khi tiểu thư ngất xỉu có căn dặn là dùng rượu rửa sạch, có gì không ổn sao ạ?""Khá tốt." Nếu không phải nhẫn tâm dùng rượu rửa qua, e rằng nàng đã sốt cao rồi.

Thật khó tưởng tượng được một cô nương thoạt nhìn yếu đuối này lại có thể tàn nhẫn với mình như thế, chẳng trách thế tử xem trọng nàng.Thay thuốc xong, nữ tử lấy trong thùng thuốc ra hai bình sứ đặt trên bàn, kê thêm một phương thuốc.


Bão Hạ thấy thế thì dè dặt mở miệng xin thuốc: “Dù sao tiểu thư của ta cũng là một cô nương, trên người lưu lại sẹo cũng không ổn lắm, không biết cô nương có thuốc nào có thể xoá vết sẹo...."Đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của vị cô nương trước mắt này có một vết sẹo dài, Bão Hạ sợ chạm vào nỗi đau của người ta, vội nói: "Nô tỳ không có ý gì cả, chỉ là.....!chỉ là nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh tiểu thư, thấy tiểu thư bị muỗi chích thôi trong lòng cũng đã khó chịu rồi.

Giờ đây tiểu thư bị thương thành thế này có hơn phân nửa là vì bảo vệ bọn ta, nếu cả người toàn sẹo nữa, ta......"Vốn dĩ đôi mắt của Bão Hạ đã sưng nay lại càng đỏ thêm, bộ dạng trông vô cùng đáng thương, nữ tử liếc nhìn nàng ấy một cái: "Có, nhưng hiện tại thì không.”Lời này.....!là có ý gì? Vốn dĩ có nhưng hiện tại thì không có? Hay là bây giờ không có, từ từ sẽ có?Bão Hạ chớp mắt, ngóng trông nữ tử có thể nói nhiều thêm một câu.Nữ tử đeo hòm thuốc lên vai, đi ra ngoài: "Hai ngày sau ta lại đến."Trong lòng Bão Hạ vui vẻ, chạy theo: “Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào.

Đến khi tiểu thư tỉnh dậy nhất định sẽ hỏi đến, mong cô nương lưu lại tên tuổi.”"Thược Dược.""Vâng, nô tỳ cảm tạ Thược Dược cô nương." Bão Hạ cười tủm tỉm đi bên cạnh, nói không ngừng: “Không biết Thược Dược cô nương ở đâu, tới đây có thuận tiện không?""Thuận tiện.""Thược Dược cô nương có thể nói cho nô tỳ biết tiểu thư nhà ta cần chú ý chỗ nào nữa không?""Như vậy là được rồi.""Vâng, vậy thì nô tỳ an tâm rồi.

Nô tỳ mạo muội hỏi thêm một câu, trước kia Thược Dược cô nương có quen biết tiểu thư nhà ta sao?""Không biết." Nàng ấy thông qua màn che, nhìn tỳ nữ này cứ không ngừng tìm mọi cách để dò la tin tức của mình, Thược Dược có chút muốn ở lại đây rồi.


Xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn có thể che giấu không để lộ chút tin tức gì, tỳ nữ lại biết tiến lùi thoả đáng, mọi chuyện đều suy xét cho nàng, Trần Tình còn nói để thu hút sự chú ý của Tần Chinh, tối hôm qua còn có tỳ nữ cởi áo tính dùng nhan sắc để dụ dỗ.Nàng ấy rất tò mò vị chủ tử của các nàng là người như thế nào mới có thể khiến các nàng làm đến như vậy.

Hạ nhân thì nàng ấy đã gặp nhiều rồi, cũng có người thật lòng suy nghĩ cho chủ tử nhà mình nhưng chỉ là số ít.

Còn đại cô nương Hoa gia này lại có được lòng trung thành và bảo vệ của tất cả hạ nhân, chắc chắn phải có chỗ đặc biệt mới có thể như vậy được.Khi Hoa Chỉ tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau.Nha hoàn vây quanh nàng, người dâng nước người đút cháo, bận rộn suốt một lúc nàng mới có thời gian rảnh để dò hỏi tình hình hiện tại như thế nào.Niệm Thu trả lời: “Lão phu nhân nói mọi chuyện trong nhà để bà ấy lo liệu, bảo tiểu thư cứ yên tâm lo chuyện của mình.

Nô tỳ cũng đã che giấu Nghênh Xuân, nàng ấy bảo người cứ yên tâm, nàng ấy sẽ làm tốt mọi việc mà tiểu thư dặn dò.


Từ quản gia biết tiểu thư cần dùng người nên cố ý lựa chọn hạ nhân đã từng hầu hạ lão gia và các thiếu gia lúc trước.

Bọn họ đều là những người đã được dạy dỗ qua, từng chạy việc giúp các lão gia, có muốn làm gì cũng dễ dàng quen việc hơn, nhưng.......”"Có việc gì cứ nói thẳng ra." Hoa Chỉ khép hờ hai mắt, nàng vẫn còn rất mệt, nếu không vì không yên tâm về những chuyện này thì một câu nàng cũng không muốn hỏi.“Vâng.” Niệm Thu kéo tấm đệm về trước một chút, nhẹ giọng nói: "Người trong nhà còn giấu được, chứ người đến đây e là không thể.

Nô tỳ lo lắng bọn họ sẽ truyền tin tức về nhà.”"Thời gian này mọi người đều phải ở yên trong trang viên này, không cho bọn họ có cơ hội truyền tin tức ra ngoài.

Từ quản gia có nói cho ai làm quản sự không?""Không ạ, nhưng ông ấy có bảo Từ Anh đến."“Ừ, chuyện ở đây Từ Anh có thể quản được, nhưng sợ là y không quản người được, lý lịch của y quá kém, những người từng đi theo phụ thân và tổ phụ sẽ không phục y.

Tạm thời các ngươi cứ quan sát hai ngày xem ai thích hợp, đến lúc đó báo ta cái tên là được.”Hầu hạ nàng lâu nên các nha hoàn đều đã quen với cách làm việc của nàng, bọn họ cũng không nhiều lời mà đồng ý.Sau đó trong phòng lại trở nên yên tĩnh.Hoa Chỉ mở mắt ra: "Khó mở miệng như thế, lẽ nào ba hộ vệ đều đã chết rồi sao?""Không có, không có." Bão Hạ liên tục lắc đầu: "Một người không qua khỏi nhưng hai người còn lại đã được cứu sống rồi.


Hai bình thuốc tối qua người kia để lại, nô tỳ đã mang qua đó một bình.

Đúng rồi tiểu thư, hôm nay có một nữ nhân nói là được người khác phó thác đến xem bệnh cho người, thuốc nàng ấy để lại giống hệt với người tối qua, chắc là người đó phái đến."Cứu về được hai mạng người đã tốt hơn suy đoán của nàng rồi, Hoa Chỉ thở dài nói: "Nàng ấy còn nói gì không?""Nàng ấy nói hai ngày sau lại đến, trên mặt nàng ấy có một vết sẹo, nô tỳ trông có vẻ như bị đao chém qua, người nên chuẩn bị sẵn tinh thần đừng để bị dọa sợ.""Kẻ xấu mà tiểu thư của chúng ta còn không sợ, chuyện này đến ngươi còn chưa bị dọa sao có thể dọa được tiểu thư chứ?” Phất Đông bưng một chén thuốc đen ngòm tiến vào, những người ngồi ở mép giường đều vội tránh ra, nhường lại vị trí cho nàng ấy.Hoa Chỉ còn chưa uống đã có cảm giác cả miệng đắng ngắt, nàng thở dài, đưa tay bóp mũi uống nó, bộ dạng dũng cảm ấy làm cho nha hoàn trợn to mắt, Niệm Thu cầm miếng mứt cũng quên luôn việc phải đưa đến miệng tiểu thư.

Cuối cùng vẫn là Hoa Chỉ tự mình lấy."Hai hộ vệ kia phải chăm sóc cho tốt, đừng bạc đãi họ, còn về người đã chết kia.......!Tạm thời cứ giấu kín chuyện này trước đã, đợi ta trở về sẽ đền bù cho người nhà của hắn sau.”"Vâng thưa tiểu thư, người đừng gắng gượng nữa, hãy ngủ đi ạ, đám nô tỳ sẽ xử lý tốt mọi chuyện mà.”Hoa Chỉ cũng không cậy mạnh nữa, dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Trong nhà xảy ra một đống chuyện, nàng phải mau khỏi mới được..