Xe đã chạy một đoạn, bầu không khí trong xe vẫn im ắng như cũ.

Mất một lúc sau, Tống Dao nói: "Xin lỗi, lúc nãy đã chen vào cuộc đối thoại của hai người."

Chu Phàm: "Tôi và cô ấy vốn cũng chẳng có gì để nói, ngược lại chuyện nhà tôi đã làm phiền đến cậu rồi."

Tống Dao nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn Chu Phàm, im lặng một lúc lâu mới mở miệng, "Mặc dù không phải là cố ý, nhưng đích thực tôi đã nghe hết những gì hai người nói rồi."

Chu Phàm: "Không sao."

Tống Dao: "Chu Phàm, anh một chút cũng không giống như những gì trong lời cô ta nói. Thế giới này không ai giống ai, có người không nói nhiều lời, nhưng nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của anh ta đã đủ để nói rõ anh ấy là người có thể dựa dẫm lại có trách nhiệm, điều này thôi đã thắng hết những lời ngon tiếng ngọt kia rồi. Anh chính là người như vậy, tôi tin anh chắc chắn sẽ dạy dỗ Ninh Hinh thành một đứa nhỏ tốt."

Đúng lúc dừng lại trước ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Chu Phàm cũng quay đầu sang nghiêm túc đối mắt với Tống Dao, trong đôi mắt đó hàm chứa thản nhiên và động dung.

"Cảm ơn." Chu Phàm nói.

Tống Dao cười nhàn nhạt, "Có lẽ sự ăn ý giữa một vài người bạn là trời sinh chăng? Không biết là tại sao, có lúc anh không nhiều lời, nhưng không hiểu sao tôi lại có thể hiểu được ý anh."

Khóe môi Chu Phàm hơi động, không nói lời nào, thực ra trong lòng đã có đáp án. Chu Phàm tự hiểu được tính cách im như khúc gỗ của mình, sự ăn ý kia đại khái là do Tống Dao đã đặt mình vào vị trí của người khác, vẫn luôn đứng ở góc độ của người đó để quan tâm lo lắng cho họ.

Chủ đề sau đó lại quay trở về Chu Ninh Hinh, Tống Dao hỏi: "Đã chuẩn bị quà gì cho Ninh Hinh chưa?"

Chu Phàm: "Chuẩn bị lát đi mua đây, con bé nói muốn mua một bộ màu vẽ."

"Món quà này không tệ, có hứng thú có sở thích đối với mấy đứa nhỏ là một chuyện tốt." Tống Dao nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, hỏi, "Chút nữa tôi cũng không có việc gì, không thì tôi đi cùng anh ha, còn có thể giúp anh lựa chọn?"

Đương nhiên Chu Phàm đã nhanh chóng đồng ý, Tống Dao khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh trường học, chỉ đường cho Chu Phàm đến một tiệm bán những vật phẩm mỹ thuật.

Mặc dù tiệm mà Tống Dao chỉ không lớn lắm nhưng gì cũng có. Hai người bước vào trong tiệm, bà chủ ngồi một mình trên quầy thu ngân vừa cúi đầu viết gì đó, vừa nói: "Hoan nghênh đến tiệm, cần gì cứ xem tự nhiên."

Hàng trên giá đầy ắp đa dạng, Chu Phàm đi theo phía sau Tống Dao không ngừng đánh giá, mắt Tống Dao quét hết bốn phía, lâu lâu sẽ cầm một món hàng lên nói vài ba câu với Chu Phàm, đi tới đi lui, tầm mắt dừng lại trên một bộ bột màu nước.

Tống Dao cầm lên nhìn nhìn, đưa cho Chu Phàm hỏi: "Mua bột màu nước cho Ninh Hinh thì sao? Tôi thấy dụng cụ trong bộ này khá là hoàn chỉnh đó, có hai mươi bốn màu nữa."

Vì vậy Chu Phàm cũng cầm lấy, "Được."

Tống Dao chọc: "Anh cũng có thể cùng con bé vẽ vời nữa nha."

Chu Phàm nhớ lại hoạt động hồi trưa, không kìm được mà mỉm cười.

Lúc này bà chủ đã đi đến bên hai người, tư vấn: "Muốn mua cho bạn nhỏ trong nhà sao?"

Tống Dao: "Đúng vậy, con bé chỉ mới vào tiểu học thôi, không cần chuyên nghiệp lắm đâu, vẽ vời chơi thôi."

Bà chủ nghe vậy thì chỉ sang một bộ khác, "Mấy đứa nhỏ mới bắt đầu thì tôi đề cử loại này, còn có một bịch giấy vẽ, hai mươi bốn màu, lượng màu vừa đủ, dù không dùng hết cũng sẽ không lãng phí, mua một bộ còn được tặng một hộp đựng, tránh ném bậy làm mất dụng cụ mất màu."

Tống Dao nhìn qua thì thấy không tệ lắm nên hỏi Chu Phàm, "Tôi thấy được đấy, anh nói sao?"

Chu Phàm: "Ừm, mua cái này đi."

Tống Dao lại nói với bà chủ: "Đây là quà tặng bạn nhỏ, làm phiền gói giúp có được không ạ?"

Bà chủ: "Được, để tôi đi gói ngay…"



Đợi khi xe của Chu Phàm cuối cùng cũng dừng lại trước tiểu khu của hai người đã là ba giờ mấy chiều rồi, sự ấm áp và âm nhạc du dương trong xe khiến người ta cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi.

Vốn dĩ Tống Dao không có thói quen ngủ trưa, lúc này lại cảm thấy mí mắt sắp dính vào nhau luôn rồi, xe dừng trong hầm một lúc rồi mới nhận ra.

Chu Phàm gỡ chìa khóa ra, quay đầu nhìn y, "Buồn ngủ rồi? Về nhà nghỉ ngơi đi, chiều nay làm phiền rồi."

Tống Dao dùng một tay mở cửa xuống xe, nói: "Bài này có hơi ru ngủ."

Bước vào thang máy Tống Dao chợt nhớ ra một việc, "Đúng rồi, món tráng miệng làm cho Ninh Hinh vẫn còn để trong tủ lạnh nhà tôi ấy, anh lên lấy nha?"

Chu Phàm gật đầu đồng ý, chỉ là đứng trước cửa nhà Tống Dao thì không bước vào nữa, chỉ đứng đó đợi, miễn cho Tống Dao lại phải tiếp đãi hắn.

Tống Dao đưa túi đựng hộp cơm cho hắn, dặn dò: "Thời tiết mấy hôm nay rất nóng, nhớ phải bỏ vào tủ lạnh."

Chu Phàm nhận lấy, do dự một lúc vẫn là mở miệng nói: "Đừng làm quá nhiều cho con bé."

Tống Dao hiểu ý hắn, cười trả lời: "Không phải là cố ý làm đâu, đây là sở thích của tôi mà thôi, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích nghiên cứu một chút, rất thú vị."

"Thức ăn do mình nấu được người khác khen ngon, là một việc rất đáng vui mừng." Tống Dao nói, "Nếu như cảm thấy đã làm phiền tôi, nhớ khen tay nghề của tôi nhiều chút là được rồi."

Chu Phàm cười gật đầu, nói tạm biệt với y.

Sau khi về đến nhà, vào lúc Chu Phàm đặt hộp thức ăn trong túi vào tủ lạnh mới phát hiện, ngoại trừ phần bánh ngọt cho Ninh Hinh còn có một chai tương ớt, là do Tống Dao tự làm, trên thân chai còn có một miếng sticker:

Mở nắp còn có thể trúng thêm một chai.

Phía sau còn vẽ một gương mặt cười.

Loại phong cách này chỉ có thể là của Tống Dao, gần như là rất dễ dàng khiến người khác bật cười. Chu Phàm cũng không biết bản thân nghĩ gì nữa, biết rõ chỉ là nói đùa, nhưng lại thật sự mở nắp bình ra lật lại xem, trên nắp đương nhiên không viết chữ nào, nhưng biểu cảm vui vẻ trên gương mặt của Chu Phàm lại giống như là thật sự đã trúng giải vậy.

Chu Ninh Hinh cực kỳ yêu thích món quà lễ thiếu nhi do Chu Phàm tặng, hơn nữa hứng thú với hội họa lại càng lên cao một tầng, Tống Dao biết được những điều này đều từ trong các tin nhắn nói chuyện phiếm với Chu Phàm.

Các app xã hội trên điện thoại Chu Phàm trước kia chỉ được hạn định trong công việc, thời gian gần đây hình như cuối cùng cũng phát huy được công năng "xã hội" vốn nên có của mình, Tống Dao cũng trở thành người bạn mà gần như mỗi ngày Chu Phàm đều nói chuyện, luôn được ghim trên đầu trong điện thoại hắn.

Cũng chẳng phải là hai người họ có những lời nói mãi không hết, thực ra cũng chỉ là những việc lẻ tẻ lắc nhắc mà thôi, đôi lúc cũng đơn giản đến chỉ có mấy câu hỏi thăm ngắn ngủi.

Thông qua những đoạn đối thoại trên mạng, chữ viết và đôi khi chèn với những đoạn ghi âm, không hề giao lưu trực tiếp với nhau, nhưng hai người họ đã có thể cảm nhận được đối phương đã xem mình là bạn rồi.

Lại là một đêm cuối tuần, kết thúc một tuần làm việc mệt mỏi, Tống Dao cùng vài người bạn đến một quán bar ở Thâm Cảng chơi bida*, thư giãn một chút.

*: bida = bi-a = billiard.

Bàn bida trong quán được đặt trong phòng giữa tầng 1 và tầng 2, xung quanh là những chiếc sofa.

Đổng Thừa Phong cầm lơ* chà chà lên đầu cơ**, cúi người chuẩn bị khai cuộc, vừa nói với những người bên cạnh: "Muốn uống gì tự kêu nha, hôm nay tôi nhất định phải phân cao thấp với thầy Tống mới được, Thiếu Đình ông làm trọng tài."

*: "lơ" là chalk, viên phấn bida.

**: "cơ" là gậy bida.

Lương Thiếu Đình cầm ly bia trong tay, lên tiếng đồng ý.

Tống Dao cầm cơ bằng tay phải, đi đến gần cạnh bàn bida cười nói, "Phong Phong, nhìn bộ dáng này của ông, lén lút đi đâu luyện tập ở đâu rồi?"

Đổng Thừa Phong: "Chắc chắn phải là thầy giáo có tiếng tăm chỉ giáo!"

Tống Dao nghe vậy thì cười ra tiếng, "Với level nghiệp dư như tôi, thật sự không cần tới mức này chứ."

Lương Thiếu Đình ngồi trên ghế sofa xem kịch, "Cậu ta là đang ghim lần trước thua hai tháng tiền bill đấy mà, phải lấy lại mặt mũi chứ."

Đổng Thừa Phong cũng cười, "Ông thì biết gì, thầy Tống giải thích với cậu ta kìa, có biết sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán* không?"

*: gốc "士别三日刮目相看", dịch sát nghĩa là "ba ngày không gặp phải thay đổi cách nhìn", chỉ sự tiến bộ của một người sau thời gian ngắn không gặp.

Cuộc đấu võ mồm của bọn họ cũng khiến cho những người bạn khác vui vẻ theo, mọi người cười xong, cuối cùng Đổng Thừa Phong cũng tìm được vị trí, chuẩn bị khai bàn.

Lúc này, đột nhiên có một nhân viên trong quán bar chạy nhanh đến, nói với Đổng Thừa Phong: "Ông chủ, phía trước xảy ra chút chuyện rồi."

Đổng Thừa Phong: "Nói rõ ràng."

Nhân viên phục vụ giải thích: "Có một khách nữ bị hai người khách khác lôi kéo dắt đi, khách nữ hình như vẫn là vị thành niên, một người nói là bạn trai của cô ấy, người kia lại nói là người nhà của cô ấy."

Đổng Thừa Phong nghe xong thì nhíu mày, "Để tôi đi xem."

Tống Dao nghe vậy có chút để ý, vì vậy quyết định đi theo phía sau.