***Chú thích trước khi đọc chương này: snooker là một trong những loại hình, thể loại bida phổ biến trên thế giới. Một bộ snooker gồm 1 bi cái, 15 bi đỏ không đánh số = 1đ; 6 bi màu đánh số lần lượt là: vàng = 2đ, xanh lá = 3đ, nâu = 4đ, xanh dương = 5đ, hồng = 6đ và đen = 7đ.

22 bi đã được sắp xong trên bàn, một người bạn làm trọng tài ghi điểm. Tống Dao đứng đối mặt với bàn cúi người, mắt nhắm vào bi cái, cây cơ trượt trượt hai lượt, tay phải dùng lực đẩy lên, khai bàn.

Y đi về một bên, mỉm cười đặt lơ vào lòng bàn tay Chu Phàm.

Sau Tống Dao là đến lượt Lương Thiếu Đình, cậu ta đứng nhìn thế cầu một lúc lâu, dừng lại nhắm chuẩn vào một quả bi đỏ, trượt trượt cây cơ để tính toán lực độ, xuất ra một kích, quả bi đỏ theo tiếng lọt xuống lỗ.

Đổng Thừa Phong: "Tốt!"

Quả bị màu tiếp theo cũng lọt lỗ dưới tay Đổng Thừa Phong, còn là bi màu hồng. Mấy người bạn còn lại lấy bi đã ghi điểm ra khỏi túi đặt trở lại lên giữa bàn, kèm theo một câu khen ngợi, "Không tệ nha Phong Phong, kỹ thuật tiến bộ rõ ràng ha."

Đổi đến Lương Thiếu Đình, lại lọt thêm một quả bi đỏ, cậu ta đắc ý đến huýt sáo.

Lượt thứ tư Đổng Thừa Phong không đẩy trúng, nhưng dù sao ba lượt qua đi hai người đã ghi được tám điểm rồi.

Chu Phàm đã bôi lơ lên cơ, bước lên phía trước, ngưng thần nhìn thế trận, vòng một nửa bàn bida rồi dừng lại, ngắm chuẩn vào bi cái, nhanh ngọn đẩy cơ.

Bi đỏ chịu lực đẩy hiển nhiên bắn đi, mắt thấy đã sắp xuống lỗ rồi, kết quả vẫn là va vào cạnh bàn kế bên lỗ, xoay một vòng rồi chậm rãi ngừng lại.

Cú lên cơ đầu tiên chưa được điểm, nhưng Chu Phàm vẫn bình đạm thản nhiên mà nhường chỗ.

Thực ra độ khó của nước này không khó, hơn nữa trước bi đỏ gần như không có bất kì vật cản nào, nhưng dù sao kỹ thuật mà Chu Phàm thể hiện cũng giống như những gì hắn nói vậy, ngược lại không hề khiêm tốn chút nào, quả thật là đánh không giỏi.

Có ghi được điểm hay không đối với Tống Dao mà nói không quan trọng lắm, thứ y chú ý đến là loạt động tác đẩy cơ nhanh gọn lẹ của Chu Phàm, không có quá nhiều do dự và dự toán, lúc cầm cơ thì dễ dàng linh hoạt.

Sau đó, Lương Thiếu Đình và Đổng Thừa Phong lại vào thêm 4 quả, điểm số tích lũy ngày càng nhiều.

Sau Đổng Thừa Phong là Tống Dao, những đường bi để lại cho y không được tính là khó, Tống Dao chỉ cần điều chỉnh một chút là tìm được góc độ, điều chỉnh lực độ đẩy cơ, bi đỏ không chút do dự mà xuống hố.

"Đợi chút, tôi có hơi nóng." Chu Phàm tạm thời bỏ cây cơ xuống, cởϊ áσ khoác ra đặt lên ghế sofa, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi thuần đen, nút cổ không gài, cánh tay áo được cuộn lên đến khuỷu tay.

Chu Phàm và Tống Dao đổi vị trí cho nhau, tính toán một lúc nhắm vào viên bi xanh dương, nhẹ nhàng đẩy cơ, bi xanh chậm rãi lăn về phía trước, ngược lại cách ngày càng xa lỗ tít, còn bi cái màu trắng lại bị dính lực lăn đến phía sau hai quả bi màu.

Cú cơ này vẫn không vào bi.

Tống Dao không tự chủ được mà nhăn mày, ánh mắt quét đến người Chu Phàm. Chu Phàm không lựa chọn thử mạo hiểm vào bi, mà là tạo ra thế snooker khó nhất, với kỹ thuật của đối phương, muốn giải trận này thật sự rất khó khăn.

Đổng Thừa Phong đương nhiên cũng nhìn ra được độ khó mà mình đang đối mặt, cậu ta do dự một lúc, chỉ có thể lợi dụng sự va chạm giữa bi và cạnh bàn để ăn hên, kết quả không giải thành công, ngược lại bị trừ đi bốn điểm.

Đổng Thừa Phong khổ não "Chậc" một tiếng.

Chu Phàm nhìn thế bi trên bàn một lúc, biểu thị nhường cơ, Đổng Thừa Phong phải tiếp tục giải trận.

Đổng Thừa Phong: "......"

Quy định vốn đã như vậy, cậu ta chỉ có thể cắn răng chơi tiếp, hơn nữa Đổng Thừa Phong cũng hiểu được cứ đánh bậy như vậy không phải là cách tốt, chỉ có thể đánh bi cái vào lỗ để kết thúc bàn đấu.

Không ngoài dự đoán, Đổng Thừa Phong lại một lần nữa giải trận thất bại, lại bị trừ bốn điểm, chênh lệch điểm số đã không còn bao nhiêu.

Lần này Chu Phàm đã không nhường cơ nữa, từ lần thứ hai Đổng Thừa Phong đẩy cơ, tầm mắt của hắn đã dính chặt lên bi cái và một viên bi màu khác, lúc này hắn đi đến bên cạnh bàn, cúi người chuẩn xác không nghi ngờ mà đẩy cơ, một tiếng va chạm thanh thoát vang lên, bi màu chính xác xuống lỗ.

Đôi mắt của Tống Dao ngay lập tức phát sáng, khen ngợi nói: "Xuất sắc!"

Lương Thiếu Đình mang theo ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Chu Phàm, vỗ tay nói: "Không nhìn ra, thâm tàng bất lộ nha."

"Lợi hại lợi hại!" Đổng Thừa Phong giơ ngón tay cái về phía Chu Phàm.

Chu Phàm cười cười, đối diện với đôi mắt cong cong của Tống Dao, không nói lời nào.

Sau Chu Phàm lại đến Tống Dao, y đi đến bên trái bàn bida, nghiêm túc chăm chú, nhấc tay lại vào một bi, hai người lại đổi vị trí, lúc bước ngang qua nhau, mắt đối mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hiểu ý mà mỉm cười.

… …

Trong trận đánh sau đó, Lương Thiếu Đình và Đổng Thừa Phong không có bao nhiêu cơ hội đẩy cơ, bên cạnh bàn bida chỉ có Tống Dao và Chu Phàm không ngừng đổi vị trí với nhau.

Nhiều năm không đánh bida, Chu Phàm từ mới bắt đầu còn lạ tay đến dần dần tiến nhập vào trạng thái.

Mỗi lần Tống Dao lui ra khỏi bàn đều âm thầm nhìn ngắm thưởng thức từng cử động một của Chu Phàm.

Suốt cả trận đấu, bất luận là có vào bi hay không, giữa đôi chân mày của Chu Phàm vẫn như cũ bằng phẳng trầm mặc, nhưng động tác của hắn chưa từng qua loa. Khi hắn cúi người bày ra tư thế đẩy cơ, chiếc áo sơ mi màu đen càng căng chặt dán lấy tấm lưng vững chắc dày rộng, cơ bắp trên cánh tay bởi vì dùng lực mà hiện ra rõ ràng, miêu tả tinh tế và rõ nét như thế nào gọi là dẫn nhi bất phát*.

*: gốc là "引而不发", dịch sát nghĩa là giương cung nhưng không bắn, nghĩa thật là biết / giỏi / có khả năng khống chế.

Hắn giống như một con mãnh thú, khí tức hung mãnh trên cơ thể không ngừng phát tán, Tống Dao nghĩ.

Quả bi đen cuối cùng trên bàn nhảy mắt đã lăn thẳng xuống lỗ, bi cái màu trắng văng vào cạnh bàn, chậm rãi lăn vòng, tuyên bố trận đấu giao hữu này đã đến hồi kết thúc.

Chu Phàm đặt cây cơ trên tay xuống, cách một bàn bida nhấc mày với Tống Dao.

Tống Dao vẫn luôn cảm thấy biểu tình này của Chu Phàm giống như đang giành công mà nói "tôi không có kéo chân cậu" vậy, nghĩ như thế y cũng không kiềm được bật cười.

Mặc dù cuối cùng vẫn là thua cuộc, nhưng Đổng Thừa Phong chơi rất vui, cơn nghiện bida được thỏa mãn quá mức, trực tiếp đòi hẹn Chu Phàm lần sau chơi tiếp, Chu Phàm tự nhiên mà đồng ý.

Đến khi sắp rời đi, Đổng Thừa Phong muốn tặng thẻ hội viên cho Chu Phàm, sau này đến đây chơi sẽ được giảm năm mươi phần trăm. Tống Dao hiểu tính cách phóng khoáng của Đổng Thừa Phong, nên đã khuyên Chu Phàm nhận lấy đừng đùn đẩy, dù sao sau này muốn tới quán bar thì cứ tới đây là được rồi, vì vậy Chu Phàm cũng không từ chối nữa.

Lúc đứng bên quầy bar điền phiếu hội viên, Tống Dao ngồi trên ghế liếc mắt đến mục ngày sinh, kinh ngạc phát hiện sinh nhật của Chu Phàm vậy mà lại là thứ sáu tuần sau, ngày 12 tháng 6.

Y bắt đầu suy ngẫm trong lòng, tặng quà gì mới tốt đây.

Lúc tan tiệc đã là một giờ sáng, mỗi lần Tống Dao đến quán bar đều lười lái xe, bởi vì xác suất cao sẽ uống rượu, lúc trước thì trực tiếp gọi xe, hôm nay ngồi nhờ xe Chu Phàm về nhà.

Cơn gió đêm mùa hạ đã mang theo chút hơi lạnh, cửa sổ xe được hạ xuống hoàn toàn, Tống Dao nghiêng đầu nhìn ra cảnh đêm nháy mắt liền thay đổi của thành phố, trong xe đang phát bài "Người Theo Đuổi Giấc Mơ" đã có từ rất lâu, còn là bản kinh điển do Phụng Phi Phi thể hiện năm 91, Tống Dao theo bản năng mà ngâm nga theo giai điệu bài hát, âm thanh bị có đêm thổi thành tiếng được tiếng mất.

Một lúc sau, Tống Dao nghiêng đầu lại nhìn Chu Phàm nói: "Không ngờ anh đánh bida giỏi vậy nha."

Chu Phàm: "Thật ra cũng bình thường mà thôi, không linh hoạt bằng cậu."

Lời này của Chu Phàm quả thật không phải đang khiêm nhường, suốt trận đấu tối nay hắn vẫn luôn quan sát cách đánh của Tống Dao, có rất nhiều lần đã khiến hắn muốn khen ra tiếng, Tống Dao rất lanh lợi, nghĩ gì cũng rất nhanh, đây là điều Chu Phàm tự nhận không bằng.

Tống Dao được khen rồi, vui vẻ cười tươi, "Lần sau cơ hội hai chúng ta đánh riêng một trận ha?"

Chu Phàm cười đáp, "Được."

"Ừm.. .. .. Anh thích màu gì thế?" Tống Dao đột nhiên hỏi.

Chu Phàm: "?"

Tống Dao: "Tò mò chút thôi."

Chu Phàm: "Không đặc biệt thích màu nào cả."

Tống Dao gật gật đầu, cũng không hỏi nữa.

.. .. ..

Thang máy lên đến tầng 9, Tống Dao vẫy vẫy tay với Chu Phàm đang đứng ngoài thang máy, "Ngủ ngon, mơ đẹp."

Một tay Chu Phàm đút vào trong túi, chiếc áo khoác xám đang khoác trên cánh tay, trong đôi con ngươi màu đen mực là đôi mắt cười cong cong của Tống Dao.

"Ngủ ngon, mơ đẹp."