Sáng sớm thứ hai Chu Phàm đã phải lái xe đi đón Chu Ninh Hinh đi học, mẹ Chu vốn đã quen dậy sớm rồi, lúc Chu Phàm đến mẹ Chu đã ngồi bên bàn uống trà rồi, chỉ còn Chu Ninh Hinh là còn ngáy ngủ.

Chu Phàm vào cửa là quen thuộc bước vào phòng khách phụ, thắp ba nén nhang cho ba Chu, yên tĩnh đứng trước bài vị.

Mẹ Chu nhìn đồng hồ trong phòng khách, nói: "Đợi thêm nửa tiếng nữa hẵng gọi Hinh Hinh dạy."

Chu Phàm gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.

"Tuần sau con có thời gian rảnh không?" Mẹ Chu uống một hớp trà, không nhanh không chậm hỏi Chu Phàm.

Chu Phàm: "Có chuyện gì sao?"

Mẹ Chu: "Nhà bạn cô hai con có một cô gái, nghe nói là khá thanh tú, tính cách cũng tốt, chỉ là tuổi tác có hơi lớn một chút, muốn giới thiệu cho con quen biết ấy mà."

Chu Phàm: "....... Mẹ, mẹ cũng biết là bây giờ con không có ý định này mà."

"Mẹ biết chứ." Mẹ Chu không vì Chu Phàm từ chối mà trở nên không vui, ngược lại là bộ dáng không quan tâm lắm, bà nói, "Con mới ba mươi mấy, mẹ không gấp, nhưng bạn bè họ hàng lại không nghĩ như vậy đâu, đặc biệt là bây giờ con còn một mình nuôi dưỡng Hinh Hinh nữa."

Chu Phàm nghe vậy, nhất thời trầm mặc không lên tiếng.

Mẹ Chu: "Việc này mẹ không thể từ chối thẳng thừng được, con cứ xem như là đi làm quen thêm một người bạn mới đi, sau đó để mẹ nói là hai đứa không hợp nhau, lần sau nếu lại xuất hiện chuyện này nữa mẹ cũng có thể uyển chuyển từ chối rồi."

"Vâng." Chu Phàm nói, "Là con… … khiến mẹ vẫn phải lo lắng như vậy."

Mẹ Chu nhìn Chu Phàm nói: "Con là con trai của mẹ, có như thế nào thì mẹ cũng sẽ lo lắng mà thôi, chỉ là mẹ sẽ không can thiệp vào quyết định của con, con muốn sống như thế nào là chuyện của con. Một người tự nuôi dạy con gái quả thật không dễ dàng, nhưng kết hôn rồi cũng sẽ xảy ra vấn đề của kết hôn thôi, người khác nói gì đối với mẹ cũng chỉ là gió thoảng qua tai cả thôi."

Chu Phàm vẫn không lên tiếng như cũ, nhấc tay châm thêm trà cho mẹ Chu, sau đó hai mẹ con lại bắt đầu nói chuyện phiếm về những thứ lắc nhắc khác.

Một tuần cứ như vậy chớp mắt liền trôi qua, nhưng Tống Dao vẫn chưa tìm được món quà nào tự cảm thấy là thích hợp để tặng Chu Phàm, nhưng cũng không cần phải gấp, y còn một vị "quân sư" có thể thám thính không ít tình huống quan trọng.

Vì vậy, vào một bữa nghỉ trưa nào đó, đúng lúc phòng làm việc không có người, Tống Dao gọi Chu Ninh Hinh đến phòng làm việc của mình.

Tống Dao ôm Chu Ninh Hinh ngồi lên ghế của mình, bản thân thì nửa ngồi trước mặt con bé hỏi: "Ninh Hinh, con nhớ thứ sáu tuần này là ngày gì không?"

Trong miệng Chu Ninh Hinh còn đang ngậm một viên kẹo, "?"

Tống Dao: "Ngày 12 tháng 6, không phải là sinh nhật của ba sao?"

Lúc này Chu Ninh Hinh mới giật mình nhớ ra, "Thầy Tống không nói còn cũng xém chút là quên luôn rồi!"

Tống Dao tiếp tục do thám, "Ninh Hinh có biết ba thích cái gì không?"

Chu Ninh Hinh ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu, "Ba không có nói."

Tống Dao: "Vậy mấy sinh nhật lần trước của ba được tổ chức như thế nào?"

Chu Ninh Hinh: "Thì giống mấy ngày bình thường vậy đó, mẹ con nói, những người lớn đến tuổi của ba rồi sẽ không ăn sinh nhật nữa, hơn nữa ba cũng không thích ăn sinh nhật đâu."

Tống Dao càng nghe chân mày càng nhíu chặt, "Vậy sinh nhật của mẹ con thì sao?"

Chu Ninh Hinh như chuyện đương nhiên mà nói: "Mẹ vẫn chưa tới tuổi của ba mà, đương nhiên phải ăn sinh nhật chứ, sinh nhật của mẹ sẽ mua bánh kem ăn, còn dẫn em ra ngoài chơi nữa đó."

Tống Dao: "… …"

Chu Ninh Hinh mở to mắt, "Thầy Tống?"

Tống Dao mỉm cười, "Có việc này thầy cần phải xác định lại, đợi thầy có đáp án rồi có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ của Ninh Hinh đó, có được không?"

Chu Ninh Hinh: "Đương nhiên là được!"

Chu Ninh Hinh xoay người bước ra khỏi phòng làm việc, lúc đóng cửa lại con bé đột nhiên có chút nghi hoặc: Làm sao thầy Tống biết được ngày sinh của ba nhỉ?

Bởi vì Chu Ninh Hinh nói Chu Phàm hình như chưa từng tổ chức sinh nhật, cũng không thích tổ chức, Tống Dao lại bắt đầu lo lắng không biết hắn có lý do sâu thẳm nào để làm vậy hay không, nếu như thật là như vậy, bản thân tự quyết định cho người khác không tránh khỏi quá mức đường đột và mạo phạm rồi, cho nên y quyết định trước tiên phải thử dò hỏi Chu Phàm xem sao.

Tống Dao giả bộ vô ý nhắc đến tiệc sinh nhật của bạn, lại vô cùng tự nhiên mà hỏi ý kiến của Chu Phàm, mà phản ứng Chu Phàm đưa ra lại cực kỳ bình tĩnh, tuyệt đối không hề cố ý khắc chế bất kì cảm xúc nào, quả thật là không đặt ở trong lòng, như vậy Tống Dao đã không còn phải bận tâm nữa, đồng thời cũng hiểu ra một vài thứ.

Ngày thứ sáu này đối với Chu Phàm mà nói không hề có chút ý nghĩa đặc biệt nào, hắn vẫn như những ngày bình thường khác, sáu giờ rưỡi về đến nhà, chỉ là lúc xỏ chìa khóa vào ổ lại không nghe thấy tiếng bước chân chạy đến đón mình của Chu Ninh Hinh.

Hắn mở cửa ra-------

"Hoan nghênh về nhà------ Hoan nghênh về nha------!"

Chu Phàm ngơ ngác nhìn lồng chim trong phòng khách, một chú vẹt yến phụng quen thuộc đang nhảy qua nhảy lại trong lồng, nghiêng đầu, mỏ vẫn khép mở mở khép như cũ.

"Hoan nghênh về nhà! Hoan nghênh về nhà!"

Chu Phàm quay mặt qua nơi phát ra âm thanh đó lại nhìn thấy Chu Ninh Hinh đang cầm dép lê chạy về phía mình, dùng giọng nói thánh thót hoạt bát vui vẻ nói: "Ba, chúc mừng sinh nhật!"

Vào khoảnh khắc đó, Chu Phàm mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Cánh cửa bị khóa trái đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Phàm đến mở cửa, bên ngoài là Tống Dao trong tay đang nhấc hai cái túi, cười hì hì nhìn hắn.

Tống Dao: "Nhận được lời mời của bạn nhot Ninh Hinh, với chức vụ là đầu bếp đặc biệt của hôm nay, tổ chức sinh nhật cho ngài Chu Phàm đây, cho hỏi tôi không đi nhầm nhà chứ?"

Chu Phàm bật cười, nghiêng người nhường đường cho Tống Dao bước vào, cúi người lấy một đôi dép lê cho y.

Nói ra thì đây là lần đầu tiên Tống Dao đến nhà Chu Phàm đấy, mặc dù đã ở cùng một tòa nhà được khá lâu rồi, nhưng vẫn chưa từng cố ý đến chào hỏi qua.

Chu Ninh Hinh cười khanh khách kéo Tống Dao ngồi xuống ghế sofa, Chu Phàm rót một ly nước cho y, liếc mắt nhìn sang hai túi trên bàn trà, nói: "Ra ngoài tìm quán nào đó ăn không? Đừng nấu nữa, cậu sẽ mệt lắm đó."

Tống Dao vẫy vẫy tay, "Không mệt đâu, đều là món tôi đã nấu sẵn ở nhà rồi, hâm nóng lên là được; tôi còn đem chai rượu nho tự ngâm đấy, cho anh uống thử."

Nói xong Tống Dao đã lập tức đứng dậy, nhấc túi lên vừa đi về phía nhà bếp vừa nói, "Mượn nhà bếp nhà anh dùng chút nha, hai cha con ngồi đây đợi một lát đi, sẽ xong liền thôi."

Chu Phàm chăm chú nhìn theo Tống Dao tự nhiên mà bước vào nhà bếp của mình, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.

Không được bao lâu, Tống Dao chui đầu ra hỏi: "Chu Phàm, tạp dề nhà anh để đâu thế?"

"Để tôi lấy cho cậu."

Chu Phàm lập tức đứng lên bước qua bên đó, Tống Dao tùy tiện đeo tạp dề qua cổ, tay đã bắt đầu xử lý thức ăn y đem đến, Chu Phàm tự nhiên mà đi đến phía sau y, giúp y thắt lại dây của tạp dề.

Tống Dao mặc chiếc tạp dề Chu Phàm cực kỳ quen thuộc trên người, bước qua bước lại trong căn bếp không bao lớn của hắn, lâu lâu phát ra tiếng động của chén đĩa chạm vào nhau, âm thanh của vòi nước ào ào chảy.

Trong tiếng nước lúc có lúc không đó, cảm xúc trong đôi mắt Chu Phàm dần dần trở nên mâu thuẫn, trông như điềm tĩnh lại trông như phức tạp.