Chiều hôm đó vẫn là Chu Phàm đến đón Chu Ninh Hinh tan học, Chu Ninh Hinh không hiểu, ngẩng mặt lên hỏi sao mẹ lại không đến đón nó.

Chu Phàm: "Mẹ con có việc rồi."

Chu Ninh Hinh trừng Chu Phàm, "Ba à, có phải ba lại cãi nhau với mẹ nữa rồi không, mẹ tức giận cho nên mới không đến đón con nữa?"

Chu Phàm: "..."

"Không phải." Mất một lúc sau Chu Phàm mới trả lời.

Trên đường lái xe về nhà, Chu Ninh Hinh ngồi ở hàng ghế sau, nhấn nút hạ cửa xuống lại nâng cửa lên, lên xuống xuống lên, chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu. Chu Phàm nhìn bé con qua kính chiếu hậu, đột nhiên hỏi: "Hinh Hinh, con có muốn sau này chỉ sống với một mình ba hay không?"

Chu Ninh Hinh hỏi ngược lại: "Là đang chơi trò thương mẹ hay thương ba hơn sao?"

Câu trả lời khiến Chu Phàm không nói nên lời, Chu Ninh Hinh ngược lại tiếp lời, "Nhất định phải chọn một người sao? Mọi người cùng ở bên nhau chẳng lẽ không tốt sao? Hinh Hinh hi vọng ba, mẹ, bà ngoại, ông ngoại, bà nội đều ở bên con, còn có chú Dương, thầy Tống, Tiểu Điệp và Phương Phương nữa. Hinh Hinh thích mọi người đều ở bên nhau, nếu như chỉ được chọn một người thôi thì quá cô đơn rồi, mà người không được ai chọn cũng quá thảm luôn."

Trong khoảnh khắc đó, Chu Phàm đột nhiên có chút kích động muốn khóc.

Bởi vì hắn phát hiện bản thân đang làm một chuyện tàn nhẫn biết bao với con gái mình, đã có một khoảnh khắc nào đó, hắn từng nghĩ có phải để con gái đi theo Phương Lăng Nhã sẽ tốt hơn không, nhưng hắn lại không nỡ buông tay...

Khi hai người về đến nơi, trong nhà một mảnh hắc ám, Phương Lăng Nhã vẫn chưa về.

Chu Ninh Hinh tự giác đi vào phòng làm bài tập, Chu Phàm ngồi trên sofa thất thần. Qua một tiếng đồng hồ sau, Chu Ninh Hinh thò đầu ra khỏi phòng, nói vọng ra phòng khách: "Ba ơi, con đói rồi, khi nào ba mới nấu cơm vậy?"

Chu Phàm đứng dậy: "Ba nấu ngay."

Chu Phàm đứng đực ra trong nhà bếp, mở tủ lạnh ra, do dự nửa ngày, lấy một quả trứng gà nấu bát mì, nấu xong thì đổ vào trong tô, trứng gà tan nát không thành hình, nước mì trông cực kì nhạt nhẽo.

Chu Ninh Hinh hào hứng cầm đũa lên ăn một miếng, cũng không ăn tiếp miếng thứ hai, bé con lại uống một muỗng nước canh, quệt miệng nhỏ tiếng uyển chuyển nói: "Ba ơi, con ăn no rồi."

Chu Phàm tìm được một miếng bánh kem đưa cho bé con, "Đi đi."

Chu Ninh Hinh mang miếng bánh kem trở về phòng, Chu Phàm vẫn ngồi lại bên cạnh bàn ăn, từ từ ăn hết tô mì, rồi rửa sạch tô.

......

Đợi đến hơn 6 giờ tối, cuối cùng Phương Lăng Nhã cũng về nhà, Chu Ninh Hinh lại bắt đầu nghi thức hoan nghênh về nhà của mình. Sau đó, Phương Lăng Nhã tự nhiên mà bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Chu Phàm và Chu Ninh Hinh lúc này lại có chút hiểu ý ngầm, hai người không hề nhắc đến một chữ nào về tô mì lúc nãy.

Sau khi ăn xong cơm tối, Chu Ninh Hinh để tô vào bồn rửa chén liền chạy đi coi phim hoạt hình của mình, Chu Phàm bước đến tắt tiếng TV đi, nói với bé con: "Hinh Hinh, ba mẹ có chuyện muốn nói với con."

Phương Lăng Nhã ngồi xuống bên cạnh Chu Ninh Hinh, nắm lấy tay con gái, xoa xoa đầu nó.

Chu Phàm: "Ba và mẹ con đã li hôn rồi, chính vào sáng hôm nay."

Có lẽ Chu Ninh Hinh vẫn chưa hiểu được từ này nghĩa là gì, bé con chỉ biết ngây ngốc nhìn Chu Phàm.

Chu Phàm: "Li hôn nghĩa là sau này ba và mẹ con sẽ không sống với nhau nữa, ngày mai mẹ con sẽ dọn đi. Nhưng không có nghĩa là ba mẹ sẽ bỏ rơi con, cũng không phải sau này con không thể gặp lại mẹ nữa, chỉ là chúng ta sẽ không còn sống cùng nhau như hiện tại mà thôi."

Chu Ninh Hinh nghe hiểu rồi, đôi mắt đen sáng của nó mắt đầu xuất hiện nước mắt, nhưng lại không hề khóc. Sau khi nhìn ba và mẹ mình, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"

Phương Lăng Nhã nói: "Ba mẹ ở bên nhau không thấy vui vẻ, cho nên phải tách ra, nhưng ba và mẹ vẫn sẽ luôn yêu Hinh Hinh như bây giờ vậy, vĩnh viễn cũng không thay đổi."

Sau khi nhận được câu trả lời này, cuối cùng Chu Ninh Hinh cũng hu hu hu mà khóc lớn, nó trừng lớn đôi mắt đỏ bừng của mình, hét lên: "Con không muốn hai người tách ra! Cứ như trước đây không được sao!"

Chu Ninh Hinh đột nhiên quay đầu nhìn Chu Phàm, "Ba, ba nói xin lỗi với mẹ không được sao? Ba xin lỗi rồi, mẹ sẽ không đi nữa!"

Mà Chu Phàm lại nói: "Một câu xin lỗi vốn không thể giải quyết tất cả mọi chuyện được."

Hiển nhiên Chu Ninh Hinh vẫn còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa trong câu nói ngắn gọn đó, cũng không thể nhìn thấy sự tan vỡ đã sớm hình thành đằng sau gia đinh mình, nó chỉ muốn tất cả mọi thứ đều trở về lại lúc ban đầu, nó cho rằng tất cả đều chỉ do một trận cãi vã mà ra, mà một câu xin lỗi của Chu Phàm chính là cục tẩy hiệu quả nhất.

......

Đêm đó, Chu Ninh Hinh nhốt mình trong phòng khóc hết một đêm, nó không thể chấp nhận được việc ba mẹ mình muốn li hôn, cũng không muốn chấp nhận.

Đối với một đứa nhỏ mà nói, bắt nó phải tận mắt chứng kiến cảnh gia đình mình bị chia cắt mà lại không thể thắc mắc là một việc quá tàn khốc, có lẽ Chu Phàm và Phương Lăng Nhã cũng có thể tiếp tục đóng vai một đôi vợ chồng ân ái, tạo ra một tuổi thơ thuần chân hoàn mỹ cho Chu Ninh Hinh, nhưng người ngoài cuộc thật sự không có tư cách gì để nói lựa chọn nào tốt hơn lựa chọn nào.

Tính cách của con người không ai giống ai, có đứa nhỏ sẽ bị thúc giục trưởng thành, có đứa nhỏ lại được nuôi trong phòng kính chậm rãi nhận chất dinh dưỡng mà lớn lên, cho nên trên thế giới này mới có thể gặp được những con người với muôn hình vạn trạng. Không thể nói bất kì một cách thức bồi dưỡng nào là đúng đắn nhất cả, ít nhất khi quay đầu lại nhìn về những ngày trước, người làm cha làm mẹ chỉ có thể thành tâm nói một câu không thẹn với lòng mà thôi.

......

Ngày Phương Lăng Nhã rời đi, trời mưa không dứt, Chu Phàm và Chu Ninh Hinh đứng nhìn Phương Lăng Nhã và một người đàn ông xa lạ bước bên nhau, sau khi bỏ hành lí vào chiếc BMW của mình, người đàn ông nhận lấy cây dù rồi che cho Phương Lăng Nhã, lúc nhìn thấy Chu Ninh Hinh giống như muốn bước đến nói mấy câu lại bị Phương Lăng Nhã ngăn lại.

Chu Ninh Hinh đứng trông theo phương hướng mà Phương Lăng Nhã rời đi, tay nhỏ không ngừng vẫy vẫy, mãi đến khi chiếc xe chở Phương Lăng Nhã không còn nhìn thấy được nữa, Chu Ninh Hinh vẫn cứ duy trì động tác này. Chu Phàm ngồi xổm xuống ôm lấy Chu Ninh Hinh vào lòng, Chu Ninh Hinh lại đẩy tay hắn ra, quay đầu chạy vào phòng của mình, khóa cửa lại.

Suốt một tuần, Chu Phàm đều nhìn thấy bộ dáng ủ rũ sầu não uất ức của Chu Ninh Hinh, có lúc sẽ trốn hắn lén lút lau đi nước mắt, nhưng cũng không nhắc một chữ "mẹ" nào, đến tối khi đi ngủ bé con sẽ ôm lấy con gấu trúc bông, Chu Phàm thì ngồi bên cạnh bé con, đợi nó ngủ say.

Nếu như Chu Phàm phải làm ca đêm, hắn sẽ đưa Chu Ninh Hinh về nhà mẹ, để mẹ Chu chăm sóc cho Ninh Hinh một đêm, sáng ngày hôm sau sẽ nhanh chóng chạy về đón Ninh Hinh đi học.

Chu Phàm không biết kể những câu chuyện trước khi ngủ, chỉ biết dùng bàn tay to lớn của mình nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Ninh Hinh, dỗ bé ngủ; mỗi đêm, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, khi Chu Phàm nghe thấy tiếng hít thở an bình của con gái, hắn mới cảm nhận được một tia hạnh phúc.

......

Lúc bảng thành tích được công bố, Tống Dao cầm nó ở trong tay, chân mày cau chặt.

So với đợt trước, kì thi này lớp Tống Dao có một vài học sinh bị thụt lùi, mà người bước về sau xa nhất lại là Chu Ninh Hinh, trực tiếp rơi từ nhóm học sinh giỏi xuống thành trung bình. Tống Dao nhớ lại có mấy lần nhìn thấy Chu Ninh Hinh thất thần trong lớp học, cảm thấy chuyện này bắt buộc phải nói với phụ huynh của bé con. 

Thứ sáu tuần này nhà trường tổ chức họp phụ huynh chính là thời gian thích hợp nhất, chỉ là ngoài dự liệu của Tống Dao, người đến dự họp lại là ba của Chu Ninh Hinh.

Tống Dao gặp lại Chu Phàm, hắn ngồi bên trong một đống phụ huynh, eo lưng thẳng tắp, trầm mặc nhìn chằm chằm vào bảng kết quả học tập, giống hệt với ấn tượng "một người cực kì nghiêm túc" lần trước của Tống Dao.

Gần một tiếng sau, họp phụ huynh cuối cùng cũng kết thúc, Chu Phàm đã bước một chân ra khỏi lớp học, nhìn thấy Chu Ninh Hinh còn đang đứng trong hành lang với chuyện với bạn bè, Tống Dao cũng là vào lúc này gọi hắn lại.

"Ba Ninh Hinh."

Chu Phàm quay đầu lại, gật đầu một cái rồi nói: "Thầy Tống."

Tống Dao khẽ cười: "Xin chào, nếu như anh có thời gian, tôi muốn nói chuyện với anh về tình hình học tập gần đây của Ninh Hinh."

Chu Phàm thoáng nhìn Chu Ninh Hinh vẫn còn đang nói chuyện với bạn, trả lời: "Có thời gian, mời thầy nói."

Tống Dao liền thuật lại một lần tình trạng gần đây của Chu Ninh Hinh, sau đó nói: "Tôi hi vọng sau khi về nhà anh có thể nói chuyện với mẹ Ninh Hinh, xem có phải gần đây em ấy gặp chuyện phiền lòng hay không."

Nghe xong, Chu Phàm rõ ràng càng trầm mặc hơn, thậm chí bảng kết quả trong tay cũng bị hắn nắm đến nhăn nhúm.

Tống Dao thấy vậy trong lòng cả kinh, suy nghĩ một chút lập tức nói: "Ba Ninh Hinh này, kì thật vấn đề kết quả học tập đột nhiên tụt dốc có rất nhiều nguyên nhân, cũng không phải chỉ vì năng lực học tập cá nhân của em ấy,  cho dù là tình cờ ham chơi cũng là thiên tính của tụi nhỏ, huống hồ từ trước đến nay Ninh Hinh đều là một đứa nhỏ nghiêm túc biết nghe lời, tình huống cụ thể tôi nghĩ anh vẫn là nên nói chuyện với em ấy một chút mới biết được."

Chu Phàm: "Tôi biết rồi, cám ơn thầy."

Tống Dao do dự trong nháy mắt, lại bổ sung: "Cách tốt nhất để dạy con là dùng lời để dạy dùng mình làm gương, chậm rãi nói đạo lí với con cái, có đôi khi lòng cha mẹ gấp gáp tôi cũng hiểu được, nhưng đánh mắng con cái là cách giáo dục mà giáo viên bọn tôi từ trước đến giờ đều không ủng hộ."

Chu Phàm hơi nhấc mày lên, trong chớp mắt biểu tình có chút trầm mặc, sau đó lại trịnh trọng nói lại một lần, "Tôi biết rồi, cám ơn thầy, thầy Tống. Thầy thực sự là một thầy tốt, Ninh Hinh vẫn luôn nói rất thích thầy."

Tống Dao quơ quơ tay, cười nói: "Làm gì có."

Chu Phàm lấy điện thoại ra, "Thầy Tống, có thể kết bạn WeXin được không? Những việc liên quan đến học tập của Ninh Hinh, có lẽ tôi vẫn phải làm phiền thầy rồi."

Tống Dao đương nhiên đồng ý kết bạn trên WeiXin với hắn, trong lòng còn thắc mắc tại sao Chu Phàm không đi hỏi mẹ Ninh Hinh.