Chương 54

“Mộ Phong ông thật tồi mà, rõ ràng nó là con gái ông. Năm ấy ông còn hứa cho tôi và nó một danh phận nhưng ông lại biến mất để tôi và nó chơi vơi.”

Bà ta khóc lóc, còn cô gái kia liên tục quỳ xuống xin Mộ lão phu nhân.

“Mộ lão phu nhân xin bà hãy nhận con để mẹ con bớt khổ.”

Khả Phương không nói được gì, tay cầm tờ giấy xét nghiệm lên ánh mắt thất vọng nhìn con trai. Mộ Phong đang bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Ánh mắt vô tội nhìn qua người vợ ông hết mực yêu thương. Bà đã từ bao giờ vịn vào người Tịch Nhan, chân run rẩy mặt cúi gầm xuống không nói gì.

Tịch Nhan biết cảm giác này, cô cũng hiểu được cảm giác bị phản bội. Nó đau lắm như cứa vào tam can vậy.

“Tịch Nhan… đỡ mẹ vào trong phòng.”

Giọng bà run run, Mộ Phong nhận ra bà đã mất niềm tin vào mình và khóc thì lại càng thêm rối ren.

Cô vâng lời dìu bà lên một phòng nào đấy, Mộ Phong hoảng loạn liên tục thể hiện sự minh bạch với bà.

“Vân Anh đừng anh không có làm chuyện như vậy. Đừng tin lời cô ta nói.”

“Mộ Phong ông đừng có mà phủ nhận quan hệ của chúng ta chứ.”

Như sét đánh ngang tai bà không chịu nghe nữa lập tức đi về phòng. Tú Quyên và Tú Thanh nở một nụ cười gian ác. Chỉ cần là con gái cho dù là ghẻ của nhà họ Mộ cũng có lợi ích.

Cửa phòng vừa đóng lại bà không kìm được mà dựa vào lòng Tịch Nhan khóc lớn. Thấy mẹ khóc nước mắt cô cũng tràn trề ôm mẹ chồng.

“Tịch Nhan… con nói xem tại sao ông ta lại phản bội mẹ?”

Cô không nói gì nức nở ôm lấy bà, mãi bà vẫn chưa dừng khóc. Vân Anh không thể tin vào mắt mình Mộ Phong lại có người phụ nữ khác bên ngoài.

“Mẹ chắc chắn có uẩn tình gì thôi.”

Cô không muốn cuộc tình của ba mẹ lại tan nát như của cô và Bạch Tử Hàn. Chắc chắn là có uẩn khúc, nếu không chục năm nay sao không thấy mẹ con họ đến.

Mộ Cố Trì chứng kiến từ nãy đến giờ cũng không nói gì nhẹ nhàng cầm tờ giấy xét nghiệm xé làm đôi.

“Dám làm loạn ở đây các người có biết kết quả không?”

Giọng nói trầm đục sắc lạnh, Tú Thanh và Tú Quyên không tự chủ được mà sợ sệt lùi về phía sau.

“Tô… Tôi là con của gái…”

“Im lặng nào cô gái.”

Mộ Cố Trì thần thần bí bí trông thật đáng sợ. Tú Quyên gan nói lại Mộ Cố Trì, anh thẫn thờ ngồi xuống chiếc ghế lớn nhất.

“Mộ Cố Trì đây em là gái ruột của cậu đấy.”

“Viễn Trình vả miệng bà ta.”

Người được gọi thẳng tên anh chỉ có Tịch Nhan mà thôi. Vừa nghe bà ta nói liền cảm thấy dơ bẩn, anh ta vẫn mặt lạnh nhìn biểu cảm sợ sệt của bà ta.

“Tôi… Tôi là người phụ nữ của ba cậu đấy…”

Viễn Trình đứng bên cạnh chuẩn bị ra tay. Cái gì mà người phụ nữ của ba tôi? Chỉ bằng một tờ giấy xét nghiệm hay sao?

“Người phụ nữ? Nói quen miệng quá nhỉ? Viễn Trình vả.”

Cậu ta không kiêng nể gì nữa trực tiếp vả Tú Quyên. Tú Thanh thấy mẹ bị bắt nạt liền quỳ xuống níu chân bà nội.

“Bà nội bà không nhận con cũng được nhưng mà tha cho mẹ con đi.”