Chương 67

Nếu bọn vô danh tiểu tốt thì dễ đối phó nhưng mà bắt cóc mà là người của tổ chức sát thủ hoặc là đám ông trùm ở Tam Giác Vàng thì tính mạng cô khó giữ.

“Chiết tiệt em ấy có thể đi đâu chứ?”

Minh Gia Tử bên cạnh thì chẳng mảy may quan tâm. Ánh mắt vẫn chăm chú vào ly rượu 100 năm tuổi.

“Quan tâm nó làm gì, người của Minh Gia Tử này đâu có dễ động. Uống rượu trước đi.”

Imaginshi cầm chai rượu lên, ánh mắt của Minh Gia Tử theo đó theo lên người của anh ta.

“Người của cậu? Thật sao?”

“Nghiêm Hàn cậu đừng có mà làm hôn quân.”

“Cầm lấy rồi cút đi tìm người của cậu cho tôi.”

Anh ta tung tung chai rượu lên không trung, Minh Gia Tử bắt lấy suýt xoa tiếc nuối nói.

“Hazz đời người đâu có dài.”

Tịch Nhan ở đây cùng Anh Khôi chơi biết bao nhiêu trò tạo cho không khí ở đây sôi động biết bao. Ông chủ cũng cảm thán vì cô và cậu bé đã thu hút khách vào tiệm ông nườm nượp.

“Một hai ba ông chủ cho bài…”

Nhất thời không suy nghĩ ra bài nào cô lại cứ ngồi ngẩn ngơ. Hôm nay sẽ định để mọi người ở đây cảm thán tài năng hát của cô nhưng lại trắc trở vì không tìm được bài.

“Một hạnh phúc đi cô gái ơi.”

“Đúng đấy, đúng đấy.”

“Cho tôi lên hát nữa.”

“Tôi nữa.”

Nhiều người tranh mic quá cô đành đi xuống, bên dưới này Tư Anh Khôi đã gần như ăn hết đồ ăn. Cô không chịu gọi thêm đồ.

“Chủ quán 20 xiên thịt, 20 xúc xích, 20 chả cá, 2 lon nước ngọt như vừa nãy.”

Dường như tần đó chưa đủ đô với hai người nên đã quyết định gọi thêm. Lâu lắm rồi mới ăn lại đồ ăn lề đường cậu bé thích thú lắm.

Không biết đã ngồi bao lâu nhưng cô cũng chắc được hơn 1 tiếng rồi. Điện thoại không biết rơi ở đâu nữa, cũng chẳng thèm gọi cho ai thông báo một tiếng.

Mộ Cố Trì vẫn kiên trì đi tìm, người nhà Mộ gia chảy cả nước mắt lo lắng cho cô. Còn Tịch Nhan vẫn không hay biết gì cứ ngồi lai rai vài xiên thịt.

“Tịch Nhan em ở đâu? Trả lời anh đi.”

“Tịch Nhan em ở đâu? Trả lời anh đi.”

Anh đến cuối bờ vực của sự tuyệt vọng, ánh sáng duy nhất lại rời bỏ anh mà đi. Phải chăng hồi sáng làm cô giận nên mới bỏ đi, Mộ Cố Trì đứng trước dòng sông hối hận vô cùng.

Dù chỉ còn một phút hay một giây để sống anh cũng phải hạ quyết tâm tìm được cô.

Cả hai người đang ngồi lơ ngơ trong tiếng nhạc thì có một nhóm gồm 7 người xuất hiện, mặc đồ quỷ quái.

“Vị này ta thấy đường tình duyên của cô trắc trở không biết…”

“Nói nhảm.”

Anh Khôi hít một hơi khinh bỉ đám người kia. Một người đàn ông mặc quần áo rách nát đi ra tay cầm một lá bùa.