Mộc Tử Dịch nói xong, không để ý thần sắc khác thường của người khác, lấy điện thoại mở ra xem.Vì vậy trong khung hình tổ tiết mục quay được liền phân ra hai thái cực, một bên là mấy vị khách mời tẻ nhạt ngồi tụm lại chơi đấu địa chủ.

Bên còn lại, là tiểu ca cao lãnh ngồi trên ghế sofa ôm điện thoại di động xem tivi, một vị khách mời đẹp trai khác ghé vào bên cạnh xem ké. Mà bên cạnh hai người, một con mèo đen xám nhỏ đang dùng móng vuốt đẩy tới đẩy lui cuộn len, vô cùng vui vẻ.

Một bên là tình cảnh ấm áp hàng ngày, một bên là trò chơi tẻ nhạt, hai bên hình thành tương phản rất lớn, dẫn tới các vị khán giả không ngừng cười ha ha, phun tào.

[Cảm giác một nhà ba người này không chạy đi đâu được]

[Chủ phòng cũng quá 666 thế mà được mang di động quay tiết mục]

[Không hổ là chủ phòng, làm người ta bất ngờ]

[Dùng lời của cậu ta mà nói, tôi cũng không có nhận tiền của tổ tiết mục, không có nghĩa vụ phải nộp điện thoại.]

[Này chuẩn, đây là quan điểm của chủ phòng 333]

[Nếu vậy thì e là chủ phòng sẽ không xuất đạo đâu, cậu ta phỏng chừng cũng sẽ không kí kết với chương trình này]

[Mèo meo meo tôi muốn thâu mèo]

[Thâu chủ phòng thâu chủ phòng]

[Tôi nổi lòng tham, cả hai đều muốn 333]

...........

Mộc Tử Dịch xem phim xong, thấy những người khác đều chuẩn bị đi ngủ, tổ tiết mục cũng đã đem camera cố định lại, nhân viên công tác cũng nằm xuống. Cậu ta liền buông điện thoại, từ trong balo lấy ra cái thảm trải trên đất. Đem mèo nhỏ ôm trên bụng xem như là mền, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Lý Tùng Tử đồng tình nhìn mèo mập nhỏ nói thất sủng liền bị thất sủng, đổi lại ánh mắt chấp nhận sự thật của nó.

Nửa đêm, ngôi nhà cũ yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hét.

Tác giả có lời muốn nói: Mộc Tử Dịch gõ gõ bảng đen: Chú ý, đừng vọng tưởng sờ mèo nhà tôi, đặc biệt là sờ đuôi mèo, phải phụ trách!