Trương Khả quyết định không dùng bữa, cậu ta không biết rằng quyết tâm không ăn cay ban đầu của cậu ta đã bị xé nát vào khoảnh khắc gọi món khi nãy mất rồi.

Cho dù dùng ý chí để ngăn chặn lỗ hổng thì mức độ kiên định cũng không còn vững được như trước.


Chỉ cần đợi sự xung chấn tiếp theo thì ranh giới sẽ bị sụp đổ tan tành giống như một quân cờ domino, thậm chí sức ảnh hưởng sẽ lớn hơn cả lúc trước.Bạch Nhất Nặc hoàn toàn không biết rằng, cậu học sinh cấp ba có vẻ ngoài điển trai này, con đường từ xoắn xuýt đến kiên định vô cùng lắc léo, gần như có thể tràn ngập một quyển vở.

Cô chỉ biết là dựa theo trình tự làm xong món ăn, bưng lên cho thực khách.Ngay khi món gà sốt tiêu vừa xuất hiện trước mặt Trương Khả, vị tê tê, cay cay và thơm nồng của nước sốt tiêu đã đánh thẳng vào khứu giác của cậu ta.Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác so với việc ngửi món gà sốt tiêu trong bát của Lý Phong Trạch, vì món ăn giờ đây được bày biện gần ngay trước mặt cậu ta, cho nên hiệu ứng của mùi thơm lại càng bùng nổ gấp nhiều lần.Trương Khả cảm thấy sợi dây cung trong đầu mình đang bị tác động dữ dội.Cậu ta cảm thấy nước miếng của mình đã chảy đến bên miệng, không khỏi mím môi rồi tự nhủ với bản thân rằng "không được"!Lúc này, Lý Phong Trạch đã ăn xong phần của mình, cậu ta chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Trương Khả - người đang ngồi bên cạnh mình - với cặp mắt như hồ ly, trông Trương Khả giống như một vị lão tăng đang nhập định vậy.“Cậu gọi hai món này cho tớ đấy à, vậy thì tớ không khách sáo đâu nhé!” Lý Phong Trạch vừa nói xong thì liền giơ tay bưng món ăn trước mặt Trương Khả lên, dáng vẻ không kịp chờ đợi.Nhìn thấy nanh vuốt của Lý Phong Trạch chạm vào thức ăn mà mình nhớ thương, Trương Khả cảm thấy dây cung trong đầu mình tách một tiếng liền đứt đoạn.Cậu ta còn chưa nói sẽ đưa món gà sốt tiêu cho Lý Phong Trạch cơ mà, tại sao Lý Phong Trạch lại giơ tay lấy đi chứ!Dục vọng trong đầu Trương Khả lập tức vượt qua lý trí, chiếm thế thượng phong, cậu ta nói ra câu trả lời chân thật: "Tớ gọi những thứ này không phải là để cho cậu đâu, tớ muốn ăn một mình!"Lý Phong Trạch khó hiểu: "Nhưng không phải là cậu không thể ăn cay được sao?"“Tớ...!Bây giờ  tớ có thể ăn.” Trương Khả nói: “Sao thế, cậu đã nhìn thấy bệnh nhân ung thư tự khỏi rồi, còn không chấp nhận được việc người không thể ăn cay có thể ăn cay sao?”Lý Phong Trạch: "..."“Cậu thật là không có kiến thức.” Trương Khả khịt mũi, vì thể diện và cũng vì đồ ăn ngon, cậu ta nhanh chóng hướng đũa về phía món gà sốt tiêu."Quaooo, ngon quá đi mất!"Thịt gà tươi ngon, mềm mềm, trơn trơn, cắn một miếng thôi là nước miếng đã bắn tung tóe, tê tê khắp cả khoang miệng, nhưng vị tê tê ấy lại sảng khoái cực, khiến Trương Khả không thể chờ đợi được mà nuốt ực xuống.Trương Khả cảm nhận thấy sự sung sướng, sảng khoái mà vị cay mang đến, cái cảm giác chưa bao giờ trải qua.Nghe theo lời đề xuất của Lý Phong Trạch, cậu ta kết hợp món gà sốt tiêu và mì lạnh dầu đỏ cùng nhau.

Sự kết hợp của hai món này tạo ra hiệu quả "một cộng một lớn hơn hai".


Vị tê tê, tươi ngon nguyên chất, cùng với vị chua chua sảng khoái và dễ chịu đã lấy đi toàn bộ tâm trí của Trương Khả.Vốn là muốn ăn cho đủ no thôi, nhưng Trương Khả lại phát hiện tay mình căn bản không dừng lại được.Trương Khả cảm thấy đáng giá!Cậu ta cảm thấy mình đã hoàn toàn hiểu được lý do tại sao trước đây cậu ta không ăn lẩu, xiên thịt dê nướng hay các món thịt nướng khác rồi, là bởi vì chúng hoàn toàn không ngon bằng món gà sốt tiêu trước mặt!Trương Khả choáng váng, cảm thấy cho dù có bị đau bụng món ăn ngon muốn chết này thì cũng xứng đáng!Thậm chí cậu ta còn cảm thấy cho dù sau khi ăn xong bữa ăn này có đau dạ dày đến mức lăn lộn trên sàn thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần chị chủ không bị triệu chứng phát tác của cậu ta dọa sợ, đồng ý làm cho cậu ta một bữa ăn như vậy lần nữa thì đều ổn cả.Trương Khả lấy tốc độ vũ bảo mà ăn sạch đồ trước mặt.Lý Phong Trạch ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không có cơ hội có được miếng đồ ăn nào đành phải thở dài, dừng tay lại.Trương Khả ăn sạch đồ ăn một cách thỏa mãn.

Cậu ta tựa lưng vào ghế sờ cái bụng hơi phồng lên của mình.


Sau khi hưởng thụ sự hài lòng một hồi lâu, cậu ta dường như mới ý thức được chuyện gì quan trọng, cả người run rẩy đứng lên.Tiêu rồi, quả báo đang đến.Có lẽ là bị đau bụng rồi!Ngay lập tức, Trương Khả ngồi ngay ngắn lại, chờ đợi cơn hành hạ ập đến.Tuy nhiên qua một hồi lâu, cơn đau râm ran trong ấn tượng không hề xuất hiện..