Thẩm Như Như kinh ngạc một chút, nhanh chóng trở mình nhìn chằm chằm Từ Dẫn Châu đang nằm bên cạnh, tối hôm qua hình ảnh hai người hôn môi trên thảm nhất thời tràn vào trong đầu, cô xốc chăn lên nhìn, trên người trụi lủi chỉ còn lại một món đồ nhỏ, mà ngoại trừ dấu hôn trước ngực, cũng không có phát hiện dị thường khác….. Cảm giác xương sống thắt lưng, mỏi chân đau nhức trong truyền thuyết lại càng không có, phảng phất cái gì cũng chưa từng phát sinh chuyện gì.

“Sao em lại… nằm trên giường thế?” Thẩm Như Như có chút ngượng ngùng lại có chút hoang mang, cô hoàn toàn không nhớ rõ chuyện tối hôm qua sau khi hôn môi, ngay cả mình sao lại nằm lên giường, lúc nào ngủ, một chút ấn tượng cũng không có, một mảnh vụn cũng không.

Từ Dẫn Châu vươn cánh tay dài kéo cô vào trong ngực ôm, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn nói: “Em ngủ rồi, anh ôm em lên Thẩm Như Như bất ngờ, quả nhiên uống rượu hại người, thời khắc quan trọng như vậy cô cứ tự nhiên ngủ thiếp đi, quả thực không hiểu phong tình.

“Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lát.” Từ Dẫn Châu vỗ nhẹ lưng cô.

Thẩm Như Như không còn một tia buồn ngủ nào, nhan sắc trước mắt, làm sao ngủ được. Cô ôm eo Từ Dẫn Châu cân nhắc nên không biến sắc mà đứng dậy hay không, lúc xuất thần, hô hấp ấm áp không hề tự giác phả vào ngực đối phương.

Cánh tay ôm trên lưng dần dần siết chặt, cô lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn đường cong hàm dưới rõ ràng của anh, nhỏ giọng nói: “… Kế hoạch một ngày là ở buổi sáng, nếu không chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa… Từ Dẫn Châu cúi đầu hôn cô, một chữ “được” nhẹ nhàng từ khe môi tràn ra, nhanh chóng tiêu tán trong không khí mập mờ.

Hai tân thủ bằng bản năng hướng tới đối phương không ngừng tìm lấy, bọn họ có đặc thù thể chất vào lúc này cuối cùng thể hiện ra không giống người thường ở đây. Khi linh hồn hai người quấn quýt lẫn nhau, linh khí tuần hoàn du tẩu trong cơ thể bọn họ, sinh sôi ra càng nhiều linh lực cùng sát khí, tẩm bổ linh hồn của bọn họ.

Thẩm Như Như cảm giác cả người mình đều trôi nổi trong một dòng nước ấm áp, mỗi một lỗ chân lông trên người đều thoải mái mở ra, linh lực cuồn cuộn không ngừng vọt vào. Khi pháo hoa nổ tung trong đầu cô, cô chỉ còn lại một ý nghĩ - -

Thật hối hận vì không ngủ sớm hơn.

Một hồi thử nghiệm lần đầu hoàn mỹ đặt dấu chấm hết, Từ Dẫn Châu miễn cưỡng tựa vào trên người cô, cảm giác thỏa mãn đi thẳng vào sâu trong linh hồn khiến anh như biến thành một con mèo lớn mới vừa được cho ăn no, híp mắt, nhếch môi, không nhúc nhích. Thẩm Như Như cũng lười động, nhưng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần, cô không thể không đẩy người dậy “Tắm rửa rời giường”

Từ Dẫn Châu đứng dậy ôm lấy cô đi vào phòng tắm. “Trên người có chỗ nào không thoải mái sao?”

Thẩm Như Như ôm lấy cổ anh, lắc đầu nói: “Không có, vô cùng hoàn mỹ”

Hai người rửa mặt xong mặc quần áo ra cửa, vừa vặn đụng phải Bách Lý Vô Thù chuẩn bị luyện kiếm, anh ta thấy hai người từ trong phòng đi ra, trên mặt lộ ra vài sự kinh ngạc, sau đó phản ứng đầu tiên là quan tâm tình hình thân thể của Từ Dẫn Châu trước.

Từ Dẫn Châu: “.. Cũng đỡ rồi, đa tạ Bách Lý đạo trưởng quan tâm.

Bách Lý Vô Thù yên tâm, rút trường kiếm ra khoa tay múa chân một chút, hướng về phía Thẩm Như Như nói:

“Đã lâu không luận bàn, đến đây, khoa tay múa chân một chút, xem mấy ngày nay tôi luyện tập thành công như nào”

Thẩm Như Như: “……

Cô đưa tay vào trong túi tìm một cái vòng, lấy ra bốn thanh tiểu kiếm nghênh đón, không đến mười phút, Bách bộ thần tốc, sao làm được thế vậy?”

Lý Vô Thù bị đánh ngã. Anh ta vô cùng khiếp sợ, khó có thể tin hỏi: “Thẩm đạo hữu, ngự kiếm thuật của cô tiến Thẩm Như Như cảm thụ linh lực hùng hậu mênh mông, bình tĩnh nói: “Tìm đối tượng thích hợp ngủ một giấc.

Từ Dẫn Châu ở một bên quan sát khẽ cười ra tiếng, mà biểu tình Bách Lý Vô Thù nghiêm túc xuất hiện một vết ran.

*

Mấy người Vương Tây Nhã và tiểu Bối ban ngày lắc lư khắp trấn, buổi tối đến Huyền Thiên Quan tìm Thẩm Như Như tán gẫu, cuộc sống nhàn nhã trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến chạng vạng thứ sáu.

Ánh chiều tà chiếu trên nóc các điện Huyền Thiên Quan, ngói lưu ly màu xanh phản xạ ra vầng sáng mờ nhạt, xa xa nhìn phá lệ rực rỡ.

Đúng đến giờ cơm tối, trong nhà ăn, người người nhốn nháo, náo nhiệt mà có trật tự, các đạo sĩ xếp hàng ngay ngắn mua cơm, một thân mặc quần áo đạo hắc bạch thoạt nhìn thanh thanh sảng khoái.

Tuệ Trí và Chiêm Hạc ngồi trong góc thẩm tra đối chiếu nguyên liệu nấu ăn và số lượng bữa tiệc chay, ngày mai chính là ngày tổ chức bữa tiệc chay, đây là lần đầu tiên trong quán tổ chức bữa tiệc, bọn họ đều có chút thủ đoạn, rất nhiều chỗ cần đặc biệt chú ý, nếu lỡ không làm tốt, truyền ra ngoài khiến người ta chê cười.

Huyền Thiên Quan hiện giờ nhân khí rất vượng, tuy rằng nền móng còn thấp, nhưng bạn đồng hành trong giới nhìn chằm chằm không ít, thứ trên bàn nhất định phải có thể diện, xinh đẹp.

Thẩm Như Như cũng rất coi trọng bữa tiệc chay lần này, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều được nghiêm ngặt kiểm định, cam đoan không để xảy ra sơ suất gì. Toàn bộ thiệp mời đều là cô tự tay viết, để tiện cho cô viết tên lên thiệp, Từ Dẫn Châu còn đặc biệt khắc cho cô một con dấu nho nhỏ, phía trên con dấu điêu khắc một con tiên hạc trông rất sống động.

Châu Ý đối với con dấu Từ Dẫn Châu khắc cảm thấy vô cùng hứng thú, cầm ở trên tay tinh tế thưởng thức, còn dùng máy ảnh chụp các góc của con dấu một lần. Ông nội anh là một nghệ sĩ kỳ cựu, trước khi về hưu làm việc ở viện bảo tàng tỉnh, phụ trách sửa chữa hoa văn trên vật, từ nhỏ đi theo, anh đã quen tai quen mắt, cũng rất thích điêu khắc vẽ tranh, nhìn thấy tác phẩm đặc biệt hợp khẩu vị liền đi không nổi.

“Anh Từ, thứ này của anh khắc thật đẹp, tiên hạc rất chân thật, mỗi một sợi lông vũ đều tỉ mỉ như vậy..” Hắn thao thao bất tuyệt khen ngợi. “Anh Từ, anh hoàn toàn có thể dựa vào môn tay nghề này đặt chân vào giới nghệ thuật rồi, đúng rồi, không biết anh theo học vị đại sư nào trong nước không?”

Từ Dẫn Châu ăn ngay nói thật: “Tôi là từ nhỏ tự học, hứng thú cá nhân mà thôi.

Vưu Nhất ở bên cạnh chầm chậm đi qua nghe được bọn họ đối thoại, lại gần, tiết lộ: “Anh Từ rất trâu bò, tác phẩm của anh ấy đã tham gia qua rất nhiều triển lãm, cực kỳ nổi danh, giá trị hơn ngàn vạn!” Châu Ý rất kinh ngạc, lập tức biểu hiện càng thêm khâm phục, nghiêm nghị kính nể nói: “Anh, thỉnh nhận lấy của tôi 1 vái”

Tiểu Bối cùng Tinh Tinh cũng đều vô cùng thán phục, bạn trai Như Như hóa ra không chỉ có bộ dạng đẹp mắt, còn lợi hại như vậy! Tinh Tinh lắc đầu thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mình bị bạn gái cũ đá cũng rất bình thường.

Buổi tối lặng lẽ trôi qua, ngày hôm sau còn chưa sáng, tất cả mọi người trong đạo quán đều bận rộn, đám người Vương Tây Nhã cũng cố ý dậy sớm tới hỗ trợ.

Trong phòng bếp, sư phụ chủ trì bữa ăn chay, vài người đồ đệ của ông theo đến cũng ở một bên giúp đầu bếp, thầy trò phối hợp ăn ý, hiệu suất cực cao, từng mâm đồ chay tinh xảo ra lò, đặt lên bàn. Mà đầu bếp trong quán thì phụ trách mấy món rau trộn, nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng.

Tiệc chay được tiến hành ở tiền viện Huyền Thiên Quan, quảng trường rộng rãi dựng lều che nắng, trong lều bày hơn hai mươi cái bàn, trên đỉnh lều dán mấy miếng ( bùa mát mẻ, ngồi ở phía dưới gió lạnh từng trận khôngchút nào cảm thụ được nhiệt độ.

Tiểu Bối ở trong dù giúp bày đồ uống hoa quả, cảm nhận được cảm giác mát mẻ trong không khí không khỏi cảm thán: “Bùa chú của Như Như thật sự là vật phẩm chuẩn bị ở nhà.