“Đúng vậy” Từ Dẫn Châu gật đầu: “Sau khi liên kết người và con rối với nhau, chỉ cần dẫn tinh khí của cỏ cây vào trong con rối và chăm sóc cẩn thận, hẳn là có thể duy trì được mạng sống của Trần Pháp.

Tinh khí của cỏ cây khác với sinh khí trên cơ thể con người, trực tiếp dẫn chúng vào cơ thể con người cũng không có hiệu quả quá lớn, nhưng mà con rối ngọc bích thì khác, bản thân ngọc bích vốn không có sinh khí, thế giới bên ngoài cho nó thứ gì thì chính là thứ đó, khi đó có thể có tác dụng làm chất dẫn liên kết hai hai bên với nhau.

Thẩm Như Như lập tức hiểu ý của anh, gật đầu đồng ý nói: “Đây đúng là một cách, chúng ta thử một lần xem Không cần biết có thể cứu được hay không, thử một lần cũng không tạo thành hậu quả tệ hơn, coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu.

Từ Dẫn Châu cầm con rối và mở cửa phòng dành cho khách ra, trong căn phòng rất tối, chỉ có hai ngọn đèn treo phía trên bàn trà được thắp sáng. Sau khi ăn qua một chút đồ ăn, Trần Pháp liền ngồi trên sô pha không nhúc nhích, hắn ta cúi đầu khom lưng, trong tay đang lăn đi lăn lại một đồng tiền xu một tệ, cho dù nghe thấy tiếng mở cửa cũng không có phản ứng gì.

“Nếu anh có thể sống sót qua ngày hôm nay, từ nay về sau phải vứt bỏ cuộc sống và danh lợi nơi thành phố phồn hoa rực rỡ, anh có đồng ý không?” Từ Dẫn Châu đi đến đứng trước mặt Trần Pháp, anh cúi đầu nhìn hắn ta và đưa con rối ngọc bích ra: “Nếu anh đồng ý thì hãy lấy một giọt máu và nhỏ lên người nó”

Động tác trong tay Trần Pháp dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con rối một lúc lâu, sau đó lại nhìn Từ Dẫn Châu, trên mặt không hề có sự vui mừng, giọng nói trầm thấp khản đặc vì một thời gian dài không nói chuyện: “Vì sao lại cứu tôi?”

Từ Dẫn Châu nhàn nhạt nhìn hắn ta: “Tôi chỉ muốn biết cách này rốt cuộc có thể thành công hay không thôi” Trần Pháp chậm rãi gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, hắn ta cầm dao gọt hoa quả trên bàn cắt một vệt trên ngón tay của mình, máu tươi lập tức trào ra nhuộm đỏ cả con rối ngọc bích, nhuộm đỏ cả tờ giấy nhỏ sau lưng nó. Máu dần dần thấm vào khối ngọc, một lúc sau, con rối ngọc bích màu vàng nhạt hoàn toàn biến thành màu đỏ, nhìn giống như Trần Pháp, trần đầy tử khí.

Từ Dẫn Châu cầm con rối ngọc bích rời khỏi phòng dành cho khách, Thẩm Như Như đang đứng chờ ngoài cửa lập tức nhận lấy con rối và đi đến bên cạnh vườn hoa. Đây là nơi có tinh khí cây cỏ nồng đậm nhất trong Huyền Thiên Quan, người bình thường không thể nhìn thấy nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng, trong vườn hoa có rất nhiều điểm sáng đang bay lơ lửng. giơ con rối lên và vẫy tay về phía vườn hoa tối đen như mực, vô số chấm nhỏ phát ra ánh sáng màu xanh lục đang dần dần tiến về phía cô, bám vào tay của cô, cô dẫn dắt những chấm nhỏ màu xanh này từ từ tiến vào bên trong con rối, con rối tràn đầy tử khí chậm rãi bừng lên sức sống…

Trần Pháp ngồi trong phòng dành cho khách lo lắng chờ đợi, vốn dĩ hắn ta đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể sống qua khỏi đêm nay, không ngờ Từ Dẫn Châu lại nói với hắn ta rằng vẫn còn một cách khác, trong lòng hắn ta lại dấy lên một tia hy vọng. Có thể tiếp tục sống thì có ai muốn chết chứ.

Thế nhưng, thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhìn thấy đã gần mười hai giờ mà bên ngoài vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng hắn ta càng thêm nặng trĩu. Ngay khi ba chiếc kim đồng hồ cùng chỉ vào số mười hai, hắn ta không khỏi nhắm mắt lại vùi mặt vào lòng bàn tay, nhưng đau đớn và cái chết trong tưởng tượng của hắn ta lại không hề xuất hiện. Trần Pháp có chút sửng sốt, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một luồng sinh cơ, nguồn năng lượng đó cuồn cuộn trong mạch máu, cơ thể vốn suy yếu nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ như trước.

Thẩm Như Như thấy tinh khí cỏ cây trong vườn hoa không còn nhiều thì thu tay lại và đưa con rối cho Từ Dẫn Châu: “Cũng tàm tạm.

Tiểu Bối nhìn thời gian: “Đã qua mười hai giờ, bên trong vẫn luôn yên tĩnh, không phải hắn ta đã chết rồi chứ?” Cô ấy vừa dứt lời thì cánh cửa của phòng dành cho khách liền mở ra, Trần Pháp tràn đầy sức sống đi ra khỏi cửa, hắn ta khom người với Từ Dẫn Châu và nói: “Anh Từ, cảm ơn ân cứu mạng”

Từ Dẫn Châu đưa con rối cho hắn ta: “Không cần cảm ơn, nhớ thanh toán tiền”

Trần Pháp cười gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên, sáng mai tôi sẽ gọi cho bên ngân hàng”

Tiểu Bối ở bên cạnh lặng lẽ nhìn hắn ta, trong lòng cảm thán thuật pháp Đạo môn quá lợi hại, buổi chiều nhìn thấy hắn ta rõ ràng là dáng vẻ của người sắp chết, vậy mà bây giờ lại khỏe mạnh bình thường, nếu không phải cô ấy tận mắt chứng kiến thì tuyệt đối sẽ không tin trên đời này lại có chuyện thần kỳ như vậy.

Trần Pháp vừa quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tiểu Bối, trong mắt hắn ta đầy sự hối lỗi, còn có một tia vui mừng vi diệu: “Tiểu Bối, tôi xin lỗi em vì những chuyện đã xảy ra, em trở về khoa làm việc đi, tôi sẽ nói chuyện với viện trưởng, thăng chức và tăng lương cho em, hy vọng có thể đền bù những tổn thất mà tôi đã gây ra. Nếu em đồng ý thì chúng ta cũng có thể kết hôn, tôi sẽ thực hiện tất cả những lời hứa hẹn của tôi lúc trước”

Trong lòng Tiểu Bối nhảy lên một cái, không kịp suy nghĩ lại những cảm xúc phức tạp trong lòng, cô ấy liên tục lắc đầu từ chối và lùi lại mấy bước, ai có thể to gan như vậy, dám kết hôn với người từng muốn lấy mạng của mình chứ? Nửa năm qua cô ấy đã đủ xui xẻo rồi, không muốn tiếp tục xui xẻo đến hết đời.

Trên mặt Trần Pháp thoáng qua vẻ mất mát, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa, mà chỉ gật đầu với cô ấy, sau đó xoay người rời khỏi Huyền Thiên Quan.

Thẩm Như Như gọi hắn ta lại, nói: “Anh Trần, nhớ là không được để con rối rời khỏi người và đừng đến những nơi đông người.

Trần Pháp dừng bước: “Nơi đông người?”

“Đúng vậy, bây giờ mạng sống của anh dựa vào tinh khí của cây cỏ, nơi đông người không đủ tinh khí nên anh nhất định phải tránh đi, anh thích hợp sống ở những nơi có nhiều cây cối hơn. Thẩm Như Như giải thích nói. Lúc này Trần Pháp mới nhớ tới lời nói của Từ Dẫn Châu, thì ra từ bỏ danh lợi và cuộc sống nơi thành thị phồn hoa là có ý này… Hắn ta im lặng một lát rồi gật đầu đồng ý, giọng nói trầm thấp. Hắn ta xoay người đi tới ngồi dưới giàn hoa: “Vậy đêm nay tôi sẽ ở đây.

Trong sân nhất thời im lặng, Tiểu Bối nhìn trái nhìn phải, đang muốn nói về phòng ngủ thì thấy khoảng không trên sân đột nhiên xuất hiện một vết nứt, cô ấy dụi mắt ngẩng đầu nhìn lại, vết nứt càng dần dần mở rộng, một người đàn ông cao lớn quấn vải trắng bước ra từ bên trong.

Tiểu Bối trừng mắt nhìn: “Gặp quỷ rồi…”

Thẩm Như Như nhìn thấy người tới thì vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Lật Tử, sao anh lại đến đây?”

Lật Tử vẫn dịu dàng như trước, trên người mặc một chiếc áo bào trắng có tay dài, đầu đội một chiếc mũ cao màu trắng, trong tay còn cầm một chiếc roi dài màu đen gấp làm ba, hắn ta khẽ cười nói: “Đến bắt quỷ”

Sắc mặt Trần Pháp lập tức khắc thay đổi, toàn thân căng thẳng.

Từ Dẫn Châu khẽ liếc hắn ta một cái, sau đó nói với Lật Tử: “Uống ly trà rồi hãy đi?

Lật Tử nhìn thoáng qua Trần Pháp, gật đầu cười nói: “Được.

Thẩm Như Như dùng I bùa dẫn đường 1 rót cho Lật Tử một ly trà, mấy người bọn họ ngồi xung quanh bàn chậm rãi uống. Lật Tử uống trà xong thì rời đi, cũng không nhắc gì đến chuyện bắt quỷ.

Trần Pháp cuối cùng cũng thả lỏng, Tiểu Bối mắc bệnh mê trai, ôm mặt nói: “Như Như, Lật Tử đang làm gì vậy? Anh ấy thật đẹp trai, thật dịu dàng”