Lá bùa được dán lên chiếc bát vàng không biến mất mà bị hóa thành những mảnh cánh hoa tuyết trắng nhỏ vụn, bay lơ lửng trong không khí. Cánh hoa tuy ôn nhu nhưng xơ xác tiêu điều, khiến người ta có cảm giác chúng lạnh như băng, mỗi nơi cánh hoa đi qua đều lưu lại một dấu vết phá hư, tủ thủy tinh được trưng bày trong phòng bị cánh hoa che phủ đã xuất hiện vết nứt.

Mỗi khi vang lên một loạt các tiếng vỡ vụn của thủy tinh, trái tim Thẩm Như Như cũng theo đó mà đập nhanh hơn một nhịp, cô cảm thấy may mà Lão Quan có nói mình không cần bồi thường, nếu không thì cô chỉ có nước ra đường đẩy mạnh lượng tiêu thụ bùa chú mới trả hết nợ a!

Chiếc bát vàng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hoặc có lẽ là cảm nhận được uy hiếp cường đại nên đã bay lên không trung bỏ chạy về phía cửa phòng.

Lão Quan vẫn đang canh giữ ở cạnh cửa thấy tình huống có chút không đúng liền lập tức đóng cửa lại, động tác của bát vàng vì vậy mà chậm một nhịp đập vào cánh cửa rồi phát ra âm thanh chói tai gây khó chịu vốn có của kim loại.

Cánh hoa màu tuyết trắng xuất hiện tung bay trong không trung rồi rơi xuống, trong phòng phong bế bỗng nhiên xuất hiện một cỗ cuồng phong, cánh hoa tựa như bão tuyết tụ thành một bọc, bao lấy chiếc bát vàng vặn nó thành một quả cầu tuyết mà lăn tới lăn lui trong phòng.

Bát vàng liều mạng giãy dụa trong cơn mưa cánh hoa, nó mang ý đồ phá tan gông cùm xiềng xích, thế nhưng đáng tiếc thay, bất luận nó va chạm như thế nào thì vẫn thủy chung không thể thoát khỏi vòng vây của cánh hoa, mặt ngoài của nó nhanh chóng xuất hiện vết xước.

Động tác của bát vàng dần dần chậm lại, sau đó liền nó rơi vào yên lặng. Một giây sau, một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đột nhiên xuất hiện. Anh ta được bao quanh bởi những cánh hoa trắng như tuyết, hai tay che mặt và hét lên: “Dừng lại đi! Đau muốn chết! Con nhỏ kia, muốn hủy dung người khác hay gì! Mau dừng lại!” 

Thẩm Như Như hơi nhướng mày, giơ tay phải lên búng tay một cái, những cánh hoa vốn đang bay nhảy múa hát khắp phòng liền bất động: “Hoá ra anh chính là thủ phạm quấy nhiễu cuộc sống của chủ nhà?” 

“Chủ chủ cái con hùm ấy, bọn họ mà là chủ nhà hả, nơi này rõ ràng là phòng của ta mà!” Người đàn ông tức giận buông tay ra, để lộ khuôn mặt nhã nhặn nhưng có chút gầy gò, gọng kính tròn trịa đặt trên sống mũi, trang phục cùng kiểu tóc đặc biệt cổ. 

Lại nhìn thêm chiếc áo khoác dài trên người anh ta, Thẩm Như Như trong nháy mắt hiểu được: “Ý của anh là, hơn trăm năm trước anh cũng vẫn ở chỗ này?” (Xưng hô của nam quỷ đối với nữ chính để ta-ngươi vì nam quỷ là người ngày xưa)

Người đàn ông gật đầu, anh ta tự biết mình không phải là đối thủ của Thẩm Như Như nên không dám cứng rắn, không còn cách nào đành phải nén giận mà mang lai lịch của mình ra cẩn thận giải thích một lần, đã thế còn rất vô sỉ mà tỏ vẻ mình không phải là người có lỗi: “Nơi này vốn là nhà của Diệp gia, năm đó ta xuất ngoại học tập, trên đường về quê không may mắn liền bị kẻ xấu hãm hại…..

Nam quỷ mang họ Diệp, cũng bởi vì chết đi quá lâu mà ngay cả tên đầy đủ của mình cũng quên, cái anh ta nhớ duy nhất chỉ có mỗi họ.

Người đàn ông ở dương gian trôi nổi nhiều năm như vậy chính là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của bản thân trước khi chết - - về nhà thăm người thân.

Đáng tiếc, số phận sau khi chết của anh ta vẫn không hết đen, ngay cả nhà của mình cũng tìm không thấy, trong lúc lang thang đi tìm nhà còn bị những ác quỷ khác khi dễ, xua đuổi, vì thế mà bất tri bất giác rời nhà càng ngày càng xa.

Thời gian tồn tại của quỷ hồn ở dương gian có hạn chế, hồn phách của người bình thường rất ít khi có thể tồn tại được trăm năm, cơ bản là không đến năm mươi năm đã tiêu tán ở trong thiên địa.

Về sau, khi nam quỷ sắp tiêu tán thì may mắn lại mỉm cười với anh ta, trời xui đất khiến phát hiện nếu bản thân giấu mình ở trong đồ cổ thì có thể bổ dưỡng âm khí kéo dài tuổi thọ, thế nên từ đó về sau anh ta mới chạy tán loạn giữa các đồ cổ để bổ dưỡng bản thân.

Có thể quanh đi quẩn lại mà không bị bắt nạt, lại vẫn có thể trở về quê nhà hoàn toàn là một chuyện tốt đẹp ngoài ý muốn.

Nam quỷ nghe nói tới đây, trên mặt hiện ra cảm xúc phẫn nộ: “Bọn họ thật là đáng ghét! Mang nhà cũ của Diệp gia ta biến thành hình dạng khác, hoàn toàn thay đổi luôn, đúng là cựu chiếm thước sào!” Thành ngữ “Cưu chiếm thước sào” (Chim cắt chiếm tổ chim khách) chỉ một hiện tượng chim cắt chân đỏ thường chiếm tổ của con chim khách. Trong “Kinh thi” cổ đại Trung Quốc có câu thơ “Duy thước hữu sào, duy cứu cư chỉ” (tổ của con chim cắt lại do con chim khách ở).

Thẩm Như Như không biết phải nói gì, im lặng một lát liền nhìn anh ta: “Quốc hiệu đều thay đổi rồi, nhà cửa không còn cũng là chuyện rất bình thường thôi, năm đó đánh bao nhiêu trận, nhà cũ Diệp gia của anh đã sớm bị đạn pháo oanh tạc không còn một mảnh rồi! Nơi này là do Lão Quan tự mình bỏ tiền ra mua, là bất động sản chính đáng của người ta, đã hoàn toàn không liên quan đến Diệp gia nhà anh nữa rồi”

Nam quỷ vừa nghe, nổi giận: “Các ngươi đều là ngươi cùng một giuộc! Ngươi đương nhiên giúp hắn ta nói chuyện!”

Tiếp tục tranh chấp như vậy vấn đề chắc chắn sẽ không chấm dứt, Thẩm Như Như suy nghĩ một chút liền quyết định bắt đầu từ chấp niệm: “Anh không phải muốn gặp người thân sao, tôi nghĩ biện pháp để giúp anh gặp được người thân với điều kiện, anh phải đáp ứng tôi sau đó liền an tâm đi đầu thai, thế nào?”

Nam quỷ sửng sốt một chút, vẻ mặt hoài nghi: “Ngươi có biện pháp? Ta ở dương gian lang thang khắp nơi cũng gần trăm năm rồi cũng không gặp được người quen, dù chỉ là một cũng không có, vậy ngươi làm như thế nào?” 

Thẩm Như Như gật đầu: “Chỉ cần không đầu thai là có thể tìm được, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh. Nếu như bọn họ đều đã rời khỏi trần thế, vậy anh lại càng nên buông chấp niệm của bản thân đi đầu thai, một lần nữa làm người, làm cho thật tốt”

“…… Được, ta tin ngươi một lần, nếu như ngươi gạt ta, ta chắc chắn sẽ để cho cả nhà này chôn cùng nhà cũ Diệp gia” Trong mắt nam quỷ là ánh nhìn sắc bén ngoan độc.

Sau khi thuyết phục được nam quỷ, Thẩm Như Như để anh ta trở lại bát vàng rồi mang bát ra ngoài.

Lão Quan vẫn rất chung thủy ngồi xổm ở cửa trông chừng, anh ta nghe được tiếng mở cửa lập tức đứng lên: “Thẩm đại sư, thế nào, sự tình giải quyết được chưa?”

Thẩm Như Như lắc đầu: “Còn chưa, đạo sĩ Bách Lý đã tỉnh chưa?”

“Hẳn là còn mê man chưa tỉnh” Lão Quan nổ đom đóm mắt khi nhìn vào trong phòng, tất cả những gì anh ta thấy chính là thủy tinh, tất cả, khắp phòng đều là mảnh thủy tinh vỡ, âm trầm đến đáng sợ.

Biết bản thân nhìn thêm một lát nữa sẽ tăng xông chết luôn nên anh ta rất thức thời mà thu hồi tầm mắt đi theo Thẩm Như Như xuống lầu: “Thẩm đại sư, kế tiếp cô còn muốn làm như thế nào? Có yêu cầu gì cô cứ nói, tôi tuyệt đối thỏa mãn!”

Thẩm Như Như nói một số vấn đề cần chú ý và những vật phẩm cần thiết, anh ta quay đầu liền gọi điện thoại bảo trợ lý đi chuẩn bị.

Nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm, Thẩm Như Như có chút đồng tình với vị trợ lý kia, đêm hôm khuya khoắt, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, đi đâu chuẩn bị mấy thứ kia. Cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho anh trai tỏ vẻ tối nay không về, ngày mai lái xe về trả lại cho anh mình.

Giờ này Thẩm Thần Thần đã ngủ như chết, dưới tác dụng của bùa an giấc thì đừng nói trả lời tin nhắn, xem được thì đã là cả một kỳ tích rồi, cho nên cô rất yên tâm không sợ hơn nửa đêm bị gọi điện thoại tới cằn nhằn.