Thẩm Như Như thật sự nghe không nổi đành ra cửa giúp đỡ Lão Quan oán hận vài câu.

Bà Dương đứng đối diện với Thẩm Như Như nên dễ dàng đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong giọng nói tràn ngập khinh thường: “Cô là ai, nơi này đến phiên cô chen miệng vào sao?”

Lão Quan nổi giận: “Xin lỗi, nhưng đây là nhà tôi, Thẩm đại sư là khách của tôi, cô Dương, cô đừng có quá đáng, cô thật cho rằng Quan gia sẽ sợ cô sao?!”

Sắc mặt người được nhắc tới trầm xuống, cười nhạo nói: “Một cô gái trẻ tuổi cũng có thể được gọi là đại sư, Quan tiên sinh, anh nên cẩn thận thì hơn, thời buổi bây giờ lừa đảo không ít

Chị ta nói có những lời ám chỉ gây khó chịu xong liền khoác cánh tay chồng mình rồi nói với giọng khó ở: “Có tranh luận nữa cũng không có ý nghĩa, việc này dừng ở đây đi, chồng, chúng ta đi thôi”

Khi chị ta cùng chồng mình tay trong tay rời đi, chồng chị ta vốn trầm mặc ít nói bất giác quay đầu lại nhìn Thẩm Như Như một cái, tựa hồ đối với thân phận “Đại sư” của cô gái có chút tò mò, thế nhưng cuối cùng anh ta cái gì cũng không nói mà lựa chọn đi theo vợ mình.

Quần áo của Lão Quan đều ướt đẫm bởi mồ hôi, anh ta lau qua loa mồ hôi trên mặt, sau đó hướng Thẩm Như Như nói lời cảm tạ: “Thẩm đại sư, cám ơn cô đã không chấp nhặt mấy câu nói kia, hôm nay khiến cô bị chậm trễ thời gian lâu như vậy, tôi cảm thấy rất áy náy, không ấy cô cứ ở lại đây nghỉ ngơi, bao giờ trời sáng thì hãy rời đi” Thẩm Như Như liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu: “Không được, ngày mai tôi còn có việc, bây giờ phải trở về, xin phép” Lão Quan cũng không định giữ cô lại nữa bởi vì anh ta đã mệt mỏi quá mức, thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi, lúc này đã không còn dư thừa tinh lực để khua môi múa mép nữa, thầm nghĩ bản thân phải nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, vì thế, anh ta gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi không nhiều lời nữa, cô đi đường cẩn thận.

Rời khỏi Quan gia, Thẩm Như Như không lập tức lên xe rời đi mà ngẩng đầu nhìn Từ Dẫn Châu: “Từ tiên sinh, anh về nghỉ ngơi trước đi, tôi chuẩn bị đi dạo xung quanh một vòng, Bách Lý vẫn chưa trở về nên tôi nghĩ hẳn là anh ta có phát hiện gì đó”

Không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô luôn có loại dự cảm kỳ quái, cô cảm giác Viên Nghệ có lẽ đang ở chỗ này. Vừa rồi cô nghe được Lão Quan gọi cha của cậu bé kia là Dương tổng, theo bản năng liền liên tưởng đến chữ cái



trên vòng tay vàng mà Viên Nghệ để lại cho cô - Y & D, Viên và Dương quả thật rất xứng đôi, cả hai không thể chống lại nhau. Nhưng nếu nghi ngờ chỉ vì chữ cái đầu ghép vần của một họ vừa vặn giống nhau thì thật sự bất ổn, cô sở dĩ có hoài nghi như vậy chủ yếu vẫn là bởi vì phản ứng của Bách Lý.

Lúc trước Lão Quan đứng cửa cầu cứu đến mấy thì thái độ của Bách Lý một chút cũng không tích cực, phản ứng đầu tiên cũng là cự tuyệt. Hơn nữa anh ta mỗi ngày đều trầm mê vào tu luyện cùng ý tưởng của bản thân, thoạt nhìn qua căn bản không phải loại người có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, lấy bắt quỷ trừ tà làm nhiệm vụ của mình, không có đạo lý nào mà chỉ vì có hai đứa nhỏ bị mất tích lại đột nhiên chuyển biến thái độ thành đặc biệt coi trọng.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng - - anh ta phát hiện tung tích của Viên Nghệ.

Thẩm Như Như nhéo nhéo lòng bàn tay, chỉ hy vọng suy đoán của mình là sai lầm. Cô bật đèn pin, nhấc chân đi vào trong rừng, mới vừa đi được hai bước, một bàn tay lạnh thấu xương cầm lấy cổ tay cô

“Để tôi đưa đến cô một nơi” Từ Dẫn Châu có bề ngoài nhìn khá ốm yếu nhưng sức lực lại lớn ngoài dự đoán của người ta, anh lôi kéo Thẩm Như Như xuyên qua con đường nhỏ, đi tới gần một biệt thự.

Thẩm Như Như có chút bối rối: “Anh định đến đây làm gì?”

Biệt thự mà bọn họ đang đứng đối diện chính là nhà bà ngoại của cậu bé, trong biệt thự lúc này vẫn còn sáng đèn, cửa lớn mở ra, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện từ trong cửa truyền ra, một chiếc xe thương vụ dừng ở cửa, hẳn là xe của vị Dương tổng kia.

Từ Dẫn Châu lôi kéo Thẩm Như Như trốn ở phía sau cây đại thụ ngay tại khúc quanh, anh buông tay ý bảo cô nhìn cửa lớn: “Chờ một lát sẽ biết”

Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người cách nhau rất gần, cánh tay dán vào cánh tay, đầu cũng dính vào một chỗ. May mà Từ Dẫn Châu không mặc áo ngắn tay, giữa cánh tay bọn họ vẫn cách một tầng tơ lụa bóng loáng, tránh cho da thịt dán vào nhau mà gây xấu hổ.

Đợi khoảng mười phút nhưng vẫn không có ai đi ra, Thẩm Như Như có chút phân tâm. Lực chú ý của cô nhịn không được chuyển đến trên người Từ Dẫn Châu, anh cao hơn cô nửa cái đầu, lúc này đang dựa vào cô để nhìn về phía cửa lớn nhà bên kia.

Khí lạnh của anh quá nặng nên nửa cơ thể bên cạnh anh của cô sắp bị đông lạnh đến mức cô cảm thấy bản thân như sắp mất đi cảm giác đến nơi.

Nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, nếu không người còn chưa đợi được, cô đã bị đông chết rồi

==.

Từ Dẫn Châu dần dần cũng phát hiện ra cô có chút khác thường, thế nên anh tự giác mà lui sang bên cạnh một bước, chân mày hơi nhíu lại, tựa hồ vì sự thất lễ vừa rồi của mình mà cảm thấy rất ảo não: “Xin lỗi, Thẩm tiểu thư, nếu cô lạnh thì có thể cách xa tôi một chút.

Thẩm Như Như thấy anh lui ra liền muốn vịn thân cây để đứng thẳng, nhưng vì cơ thể bị tê cứng khá lâu nên đã khiến cho chân và phần cơ thể kia của cô bị chậm một nhịp, khi đứng thẳng có chút không chịu nổi, trọng tâm trực tiếp lệch sang bên cạnh.

Trong lòng cô cả kinh, mắt thấy mình sắp ngã sấp xuống nên vội vàng đưa tay ôm cây, kết quả cây không ôm được còn kéo theo Từ Dẫn Châu cùng ngã xuống đất.

Ram- -

Âm thanh đầu đập vào mặt đá vô cùng giòn tan, Thẩm Như Như chỉ cảm thấy sau ót đột nhiên bị gõ một cái, một thân thể nặng nề lạnh như băng theo đó cũng đặt ở phía trên cô, sống mũi bị đụng đến phát đau cùng xúc cảm lạnh lẽo mềm mại trên môi thoáng qua rồi biến mất, cô cái gì cũng không kịp suy nghĩ, đầu óc đều là một mảnh mê muội, sự vật trước mắt vô cùng mơ hồ nên nhìn cái gì cũng không rõ ràng, không biết có phải bị đập mà xảy ra vấn đề hay không.

Từ Dẫn Châu lập tức muốn xoay người đứng lên, anh cúi đầu nói tiếng xin lỗi, một tay chống đất đang muốn đứng dậy thì phát hiện cửa lớn bên kia lại bỗng nhiên có động tĩnh, vợ chồng Dương gia dẫn theo đứa nhỏ từ bên trong đi ra, hai ông bà đưa đến cửa còn không ngừng dặn dò hai người không nên đối với đứa nhỏ quá mức nghiêm khắc.

Động tác của Từ Dẫn Châu nhất thời cứng đờ, hiện tại nếu anh đứng lên thì nhất định sẽ phát ra động tĩnh khiến cho người Dương gia chú ý.

Anh trầm mặc chống cánh tay, rũ mắt nhìn về phía cô gái dưới thân. Nhờ thị lực tốt nên cho dù trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, anh vẫn có thể thu hết từng biểu cảm nhỏ của cô vào đáy mắt.

Đôi mắt ướt át, lông mi bị nước mắt làm ướt, còn có lông mày cau lại cùng đôi môi khẽ nhếch, không chỗ nào là không nói rõ cô vừa mới bị đập đau.

Từ Dẫn Châu đáy lòng bỗng nhiên toát ra một tia tự trách, anh đưa tay ra đặt ở sau đầu của cô.

Như vậy hẳn là có thể tốt hơn một chút.

Thẩm Như Như hôn mê một lúc lâu mới có thể tỉnh lại và phải mất một lát cô mới khôi phục được trạng thái của bản thân, chờ tầm nhìn của cô khôi phục rõ ràng thì rốt cuộc cũng thấy rõ quẫn cảnh trước mắt.