Cảnh sát Kiều vừa uống trà vừa đánh giá nội thất cùng bài trí bên trong Kính Hoa Duyên, anh ta là cảnh sát được tỉnh đặc biệt phái xuống để hỗ trợ công cuộc điều tra, tuần trước đi theo đại bộ đội đến phố cổ thăm hỏi một lần nhưng lần đó đi gấp nên không nhìn kỹ, hôm nay mới phát hiện trên phố cổ này hóa ra còn có một nơi yên tĩnh tốt như vậy.

Cửa hàng này không thể không nói đến phong cách, rất đặc biệt, trang hoàng cũng rất phổ biến, trong thành phố lớn có rất nhiều loại cửa hàng này, anh ta cũng đi qua không ít nhưng không có cửa hàng nào lại có thể giúp cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân giống như nơi này.

Người đàn ông hít sâu một hơi cảm nhận hương trà, những gì anh ta cảm thấy là cả người được thoải mái, cảm giác mệt mỏi bởi suốt đêm phải điều tra vụ án nhất thời biến mất.

“Thẩm tiểu thư, nơi này của cô quả thật không tệ, trà cũng rất tốt”

Thẩm Như Như hào phóng tỏ vẻ có thể tặng anh ta một hộp trà, cảnh sát Kiều vội vàng xua tay cự tuyệt bởi vì theo nguyên tắc, không thể nhận đồ lung tung khi thực hiện nhiệm vụ, nếu bị cấp trên phát hiện, chắc chắn sẽ bị xử phạt.

Anh ta thấy thế cũng không dám khen đồ trong tiệm nữa mà chuyển đề tài sang vụ án giết người liên hoàn, hỏi cô xem gần đây có thấy người nào kỳ quái không.

Thẩm Như Như ngồi đối diện hai người đang muốn đáp lời, tầm mắt liếc đến vai phải của cảnh sát Triệu thì sửng sốt một chút. Vừa rồi lúc hai người bọn họ vào cửa cô không cẩn thận lưu ý, lúc này đến gần liền phát hiện ra trên vai anh ta có một dấu vết màu xám tro, tản ra hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.

Ánh mắt của cô quá mức rõ ràng, cảnh sát Triệu nhìn về phía bả vai mình, “A” một tiếng, đưa tay vỗ: “Không biết dính bụi từ lúc nào, buổi trưa ăn cơm rõ ràng còn chưa có”

Vỗ vỗ vài cái nhưng dấu vết màu xám vẫn ngoan cố lưu lại trên quần áo, cảnh sát Triệu thu tay lại mặc kệ, anh ta là người đàn ông thô ráp, một cái áo khoác có đôi khi mặc mấy tuần không thay, chút bẩn này không tính là gì. Trong quá trình hỏi, Thẩm Như Như vẫn luôn để ý cảnh sát Triệu, thấy anh ta cứ luôn vô thức xoay vai phải thì trong lòng cô đã có chủ ý. Cảnh sát Kiều hỏi gần xong đang muốn đứng dậy chuẩn bị rời đi, cảnh sát Triệu đi theo phía sau anh, bất giác gãi gãi bả vai phải.

“Chờ một chút, cảnh sát Triệu, vai của anh có phải không thoải mái hay không?” Thẩm Như Như gọi anh ta lại.

Cảnh sát Triệu do dự một chút, buồn bực nói: “Đúng vậy, lúc trước còn chưa có cảm giác, sau khi phát hiện trên vai có một vết bẩn, luôn cảm thấy nơi đó lạnh lẽo giống như bị dán băng lên vậy, đoán chừng là tác dụng tâm lý “Không phải tác dụng tâm lý, anh chờ tôi một chút” Thẩm Như Như lấy ra một quả bùa trấn tà dán lên vai cảnh sát Triệu, lá bùa trong nháy mắt liền hóa thành một luồng khói đen có mùi tanh hôi tản ra, vết bẩn trên vai giờ không còn thấy nữa: “Có người làm ký hiệu trên vai anh, cảnh sát Triệu, vừa rồi các anh đã đi đâu, có tiện tiết lộ cho tôi với không?”

Cảnh sát Triệu và cảnh sát Kiều nhìn mà sửng sốt, bọn họ tuyệt đối là người theo chủ nghĩa duy vật vô thần, bình thường đều cười nhạt khi nhắc đến quỷ, thần. Thẩm Như Như bỗng nhiên ra tay như vậy làm cho bọn họ phản ứng có chút không kịp. Người phản ứng lại đầu tiên chính là cảnh sát Triệu, anh ta phát hiện sau khi bị

Thẩm Như Như vỗ, da thịt nơi bả vai phải vừa nãy như bị đông cứng giờ đã nhanh chóng ấm lại khôi phục bình thường.

“Thẩm tiểu thư, cô vừa ấn vào vai tôi cái gì vậy? Ấn ký là có ý gì?”

Thẩm Như Như giải thích đơn giản tác dụng của bùa trấn tà rồi tiếp tục: “Ấn ký chính là một ký hiệu có thể dễ dàng tìm kiếm.

Tên kia làm ký hiệu ở trên người của cảnh sát Triệu nên rất có thể, mục tiêu kế tiếp chính là anh, hiện tại ký hiệu đã bị tôi xóa đi, hắn ta nhất định sẽ một lần nữa đi tìm một mục tiêu khác, chúng ta phải nhanh chóng bắt lấy tên đó trước khi quá muộn”

Cảnh sát Triệu và cảnh sát Kiều liếc nhau, cả hai đều mang vẻ mặt nghi ngờ, cái gì ký hiệu, rồi cái gì mà xóa đi, cô gái này mê tín đến mức tẩu hỏa nhập ma sao?

Thẩm Như Như vừa nhìn ánh mắt của bọn họ liền biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, cô sờ sờ cái mũi: “Những gì tôi nói đều là sự thật, như vậy đi, cái bùa này cho anh, nếu có cái gì không đúng, có thể lấy ứng phó một chút.

Cảnh sát Triệu chần chờ trong chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận lấy bùa trấn tà nhét vào trong túi, sau khi làm xong động tác này anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, có chút đỏ mặt: “Cảm ơn tiểu thư” Sau khi hai vị cảnh sát rời đi, Thẩm Như Như lại tiếp tục công việc vẽ bùa.

Một lát sau, hai con vẹt treo bên cửa sổ bỗng nhiên phát ra tiếng kêu “chiêm chiếp chiếp”, Mạch Mạch mang xe điện nhỏ trở lại cửa hàng, đem quà cảm ơn hôm nay nhận được từ chỗ khách hàng đặt lên bàn, là hai con búp bê Nga to bằng bàn tay.Tròn vo, có cảm giác đáng yêu kỳ lạ.

“Thật sự là vất vả cho cậu rồi, Mạch Mạch, từ khi cậu đến cửa hàng giúp đỡ, tôi có thời gian để nghỉ ngơi thoải mái hơn rất nhiều. Sau này còn công việc mua đồ cho đạo quan nữa, lúc ấy sẽ làm phiền cậu hơi nhiều ấy. Thẩm Như Như đặt búp bê lên giá trang trí, chuyển sáu ngàn đồng tiền lương tháng này cho Mạch Mạch, thuận tiện dặn dò người đối diện một ít nội dung công việc ngày hôm sau, bảo anh ấy bớt chút thời gian gọi xe đi vận chuyển bảng hiệu cung điện đặt làm về, nhà máy bên kia hôm nay gọi điện thoại nói đồ đã làm xong, thúc giục cô đi lấy hàng sớm một chút.

Mạch Mạch cười gật đầu, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ bao ở trên người mình. Anh ấy thực sự rất thích công việc này, việc giao hàng tặng hoa so với những công việc trước kia thì không tính là mệt được, huống hồ là bà chủ lại tốt, đãi ngộ cũng khá cao, cuộc sống của Mạch Mạch cứ như thế mà yên ổn qua đi từ khi được Thẩm Như Như nhận vào làm.

*

Ba ngày sau, cảnh sát Triệu lại đến Kính Hoa Duyên nhưng lần này anh ta chỉ tới có một mình. Thẩm Như Như nhìn thấy anh ta xuất hiện ở thời điểm này liền hiểu tại sao, trên vai của anh ta lại một lần nữa xuất hiện một cái màu xám tro ấn ký.

Cảnh sát Triệu vẻ mặt đau khổ nói ngày hôm sau anh ta trở về liền phát hiện lại toát ra một ấn ký, lúc ấy anh ta dùng lá bùa trấn tà mà cô đưa để xóa đi ấn ký. Kết quả không đến hai ngày, ấn ký lại xuất hiện, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy khiến anh ta cảm thấy có chút sợ hãi.

“Xem ra tên đó rất muốn có được anh đấy.” Thẩm Như Như trầm ngâm hỏi: “Cảnh sát Triệu, mấy ngày nay anh có đi đâu hay gặp được người nào mà đặc biệt khác thường không?”

Cảnh sát Triệu suy nghĩ một chút, mấy ngày gần đây vẫn bận rộn tra án, mỗi ngày đi qua rất nhiều nơi, nơi lặp lại lại càng nhiều, không có chỗ nào không thích hợp. Thẩm Như Như thấy anh ta nói không nên lời, cô không thể làm gì khác hơn là lại cầm mấy tấm bùa đưa cho anh ta để mang theo bên người, ban ngày cứ theo như ngày thường đi làm, cố gắng đừng một mình điều tra, buổi tối cô sẽ đi qua tìm anh ta.

Cảnh sát Triệu có chút ngượng ngùng: “Thẩm tiểu thư, buổi tối cô tới tìm tôi, có phải không được tốt hay không……

Anh ta vẫn còn độc thân, Thẩm Như Như đến tìm nếu bị đám đồng nghiệp trong cục nhìn thấy khẳng định sẽ ổn ào, người trong nhà biết nói không chừng cũng sẽ sinh ra hiểu lầm.