Anh Thẩm nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên chạy đến tiệm xem cô vẽ bùa, buôn bán, cả một buổi chiều từ từ trôi qua. Buổi tối, lúc hai anh em đang ăn cơm, Vương Tây Nhã gọi điện tới. Thẩm Như Như vừa thấy lập tức nhận cuộc gọi, hỏi tình hình nhà cô ấy thế nào rồi.

Vương Tây Nhã nghĩ lại mà sợ, kể lại chuyện đáng sợ nhưng may mắn không có nguy hiểm gì, bây giờ đã điều tra ra người đứng phía sau âm mưu này. Bởi vì chuyện này có hơi chấn động, cho nên bây giờ cô ấy còn chưa thể lấy lại được bình tĩnh, cần phải giải tỏa một chút, vì thế dứt khoát kể lại chuyện này từ đầu tới cuối.

Nguyên nhân gây ra chuyện này đúng là từ cha cô ấy, nhưng người nọ lại ra tay đối phó với mẹ cô ấy. Ở tầng trệt của công ty Vương Văn Tranh có một cửa hàng cà phê, ông ấy thích cà phê ở đó nên thường xuyên ghé, ở công ty có cuộc họp nào không quá nghiêm túc cũng sẽ tổ chức ở quán cà phê, dần dà bà chủ quán cà phê có thiện cảm với ông ấy. Sau đó bà chủ quán cà phê rất hay nhân cơ hội tính tiền mà ra ám chỉ với ông ấy, thậm chí còn làm một vài hành động mập mờ. Vương Văn Tranh không quan tâm chuyện này, tình cảm vợ chồng ông ấy không tệ, gia đình hạnh phúc, đương nhiên sẽ không làm những chuyện có lỗi với người nhà, vì thế thẳng thừng từ chối tấm lòng của bà chủ.

Ai ngờ bà chủ kia bị từ chối đã thẹn quá thành giận, quyết định dạy cho Vương Văn Tranh và người nhà ông ấy một bài học.

Tháng trước vợ của Vương Văn Tranh đi ngang qua công ty của ông ấy thì bỗng có hứng vào quán cà phê dưới lầu ngồi một lúc, uống một tách cà phê, vấn đề xảy ra ở tách cà phê đó. Không biết bà chủ kia nhờ tà môn ma đạo nào làm ra một lá bùa, ai uống phải sẽ bị tà khí ăn mòn từ từ trở nên điên khùng.

Hơn nữa cô ta từng gặp vợ của Vương Văn Tranh, cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra bà ấy, lần đó đã bỏ bùa vào cà phê. Nếu không phải Vương Tây Nhã cầm theo “bùa trấn tà” về, không ai ngờ rằng trên đời còn có phương pháp hại người như vậy.

Bây giờ Vương Tây Nhã nhớ lại mà còn cảm thấy sợ hãi: “Cũng may phát hiện sớm, nếu như để muộn hai tháng nữa, mẹ tớ thật sự biến thành người điên. Cô ấy dừng một chút, rồi nói tiếp: “Như Như, cậu gửi thêm mười lá bùa trấn tà cho tớ đi, để trong người đề phòng lúc cần thì dùng tới”

“Được, ngày mai sẽ gửi cho cậu.”

*

Tối đêm ba mươi, trong Huyền Thiên Quan có thêm mấy phần hơi thở nhân gian hơn ngày thường, cổng lớn, trong sân đều treo đèn lồng màu đỏ, nhà bếp ở hậu viện bật đèn đuốc sáng trưng, tiếng Xuân Vãn và hương thức ăn bay từ trong cửa ra ngoài.

Thẩm Như Như đặt món cuối cùng lên bàn, anh Thẩm và Mạch Mạch cầm đũa bắt đầu ăn.

“Từ từ, còn chưa đủ người đâu. Cô quay đầu nhìn trong góc nhà bếp, Từ Dẫn Châu và Bách Lý Vô Thù đã ngồi đó nhìn chằm chằm vào nhau cả một buổi trưa, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc, cho nên không ai đến làm phiền bọn họ.

Nhưng giờ đã hơn năm tiếng rồi còn chưa thương lượng xong, rốt cuộc hai người họ đang nói gì thế? Anh Thẩm nhìn thoáng về phía đó, ánh mắt không vui, hạ giọng xuống, nói: “Như Như, sao tết nhất mà hai người đó còn tới nhà chúng ta ăn chực? Bọn họ có quan hệ gì với em?”

“Họ là bạn của em. Thẩm Như Như giải thích: “Đạo trưởng Bách Lý ra ngoài rèn luyện, cho nên tết không về Tam Thanh Quan, em thấy anh ta có một mình nên thuận tiện mời luôn.

Còn về Từ Dẫn Châu, dì Châu đã được con trai đón về quê ăn tết, nhà cũ nhà họ Từ chỉ còn một mình anh, lẻ loi hiu quạnh, đương nhiên cô muốn nhân cơ hội này lấy chút thiện cảm của anh! Lời này cô không dám nói thật với anh Thẩm, vì thế tìm đại một cái cớ lừa cho qua chuyện.

Vẻ mặt anh Thẩm vẫn rất khó chịu: “Con gái ra ngoài phải thông minh lên một chút, đừng để đàn ông lừa” Thẩm Như Như dạ một tiếng, cô do dự một chút rồi bước qua gọi người: “Hai người có chuyện gì thì một lát thảo luận tiếp, ăn cơm tất niên trước, còn chờ nữa đồ ăn sẽ nguội mất.

Bầu không khí xung quanh hai người họ cũng nghiêm túc giống như vẻ mặt họ vậy, cứ như có một lá chắn vô hình ngăn cách với những người khác trong nhà, cô đi đến tựa như đã phá vỡ lá chắn kia. Hai người họ cùng thay đổi sắc mặt, Bách Lý Vô Thù quay đầu nhìn cô: “Đạo hữu Thẩm, Huyền Thiên Quan đã nhận được quà từ Hiệp hội Đạo Giáo chưa?”

Theo quy định, chỉ cần là đạo quan trong danh sách đăng ký đều thuộc phạm vi quản lý của Hiệp hội, giống như dù trường công hay trường tư đều thuộc phạm vi quản lý của Bộ Giáo dục, nhưng hiệp hội nhân từ hơn Bộ Giáo dục là vì dù đạo quan tư nhân xây dựng, nhưng chỉ cần đăng ký thì lễ tết họ đều sẽ tặng lễ đến.

Lúc Huyền Thiên Quan mới vừa xây dựng xong cũng đã hoàn tất cả thủ tục liên quan, đến chứng nhận chuyên môn cũng có, đương nhiên Hiệp hội sẽ không thiếu phần. Thẩm Như Như nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Anh nói tới rượu Tam Thanh?”

Cô nhớ rõ trong hai đơn hàng chuyển phát nhanh là rượu, mà địa chỉ gửi hàng là Hiệp hội. “Đúng!” Hai mắt Bách Lý Vô Thù Tỏa sáng: “Cho tôi hai bình, tôi sẽ dạy cho cô xem tướng!”

“Thành giao” Thẩm Như Như đã muốn bái sư từ sớm, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, sao có thể bỏ qua. Cô đi vào trong nhà kho lục tìm, chuyển ra một thùng rượu, đặt cạnh bàn: “Đây là rượu trắng, mọi người muốn uống thì tự lấy uống” Bình thường cô hay uống bia và rượu vang đỏ, rượu trắng quá mạnh cô không uống nổi. Ngoại từ Bách Lý Vô Thù thì không ai chạm vào. Anh Thẩm không thích uống rượu, Mạch Mạch thì chưa từng uống rượu, sức khỏe Từ Dẫn Châu không tốt, không cần uống thì sẽ không uống. Cuối cùng một thùng rượu này hời cho Bách Lý Vô Thù, anh ta cảm thấy rất bất ngờ trước chuyện này: “Rượu Tam Thanh này bình thường muốn mua cũng không mua được, thế mà mọi người lại không cần?”

Hiệp hội có vị tiền bối lớn tuổi am hiểu ủ rượu, rượu ông ấy ủ là tuyệt vời nhất của Hiệp hội, uống ngon hơn bất kỳ loại rượu nào trên thị trường, hơn nữa không bán ra, các đạo hữu đều tranh giành. Hơn nữa quà cuối năm cho từng đạo quan có hạn, vì thế rượu này càng quý giá hơn, nếu ai chậm tay một chút thì chỉ còn lại cái thùng rỗng”

Thẩm Như Như rộng lượng xua tay: “Cho anh hết đấy, trong tủ còn một thùng, lát nữa anh nhớ mang về. Vẻ mặt Bách Lý Vô Thù rất phức tạp, ở Tam Thanh Quan bọn họ cung không đủ cầu, thế mà ở đây là thành đồ không ai cần, cảm giác chênh lệch quá lớn.

Mọi người ăn cơm tất niên xong thì chia tay, Mạch Mạch và anh Thẩm sống trong quan, còn ba người kia ai về nhà nấy.

Đảo mắt đã tới mười lăm tháng giêng, cuối cùng Huyền Thiên Quan chính thức mở cửa đón khách. Sáng tinh mơ hôm ấy Thẩm Như Như đã bận rộn luôn tay luôn chân, đồ đạc và chậu hoa của cô ở Kính Hoa Duyên đã được chuyển đến trước một đêm, hôm nay không cần chạy tới chạy lui. Cô dâng hương, tắm gội thay quần áo màu trắng mộc mạc, đến đại điện cung nghênh Tổ Sư nhân tiện học tiết học sớm. Trên bàn thờ đã chuẩn bị trái cây tươi mới và điểm tâm, cô thấy canh giờ đã đến, châm ba cây nhang thơm, rót đầy hai chung rượu, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ bắt đầu tụng kinh.

Vô Lượng Tổ Sư rất hài lòng với chỗ ở mới, không chỉ cười ha hả thu nạp cống phẩm trên bàn, còn ném cuốn “huyền thiên thuật” cho Thẩm Như Như.

Trán bất ngờ bị một cuốn sách đập vào, Thẩm Như Như hoảng sợ, cũng may lúc này trong đại điện chỉ có một mình cô, không cần lo lắng sẽ bị người khác thấy. Cô lập tức cầm quyển sách lên, nói cảm ơn với Vô Lượng Tổ Sư.