*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

01.

Bạch Hạ là một cậu trai nói lắp.

Summer ở cao ốc JT bên cạnh mỗi lần xuống mua trà sữa, cứ thích trêu chọc cậu mấy câu.

Bạch Hạ cúi đầu tạo đơn hàng, tai đỏ bừng lên. Đến khi đơn được in ra, lúc đưa cho Summer, giọng nói của cậu có hơi run rẩy: “Chị Su, Summer, giờ em sẽ pha trà, trà sữa cho chị.”

Summer giơ hai ngón tay được sơn màu đỏ tươi ra kẹp lấy hóa đơn, đang muốn trêu thêm mấy câu nữa thì thấy Bạch Hạ đã chạy ra phía sau, để nhân viên đảm đương vị trí thu ngân của cậu, còn cậu thì bắt tay vào pha cốc trà sữa ba anh em* size lớn 100% đường kia.

*gốc 珍波椰奶茶: trà sữa gồm 3 loại topping trân châu, boba và thạch dừa. Mạn phép lấy tên một loại trà sữa của hãng Tocotoco:v

02.

Summer là dân văn phòng, từ thứ Hai đến thứ Sáu cứ đúng 10 giờ sẽ đến Tiệm trà sữa nhà Bạch Hạ mua một cốc trà sữa ba anh em size lớn 100% đường.

10 giờ, nồi trà sữa đầu tiên trong ngày ra lò. Hương hồng trà thoang thoảng lượn lờ trong cửa hàng. Summer có thể xem thuộc nhóm khách hàng tới sớm nhất, không có việc gì thì thích trò chuyện vài câu với Bạch Hạ ngồi ở quầy thu ngân.

Rồi có một ngày, đột nhiên không thấy Summer xuất hiện.

Bạch Hạ chẳng còn tâm tư nào vẽ giấy cám ơn khách hàng nữa, trong lòng cậu lạnh lẽo. Nhưng không phải vì nhớ mấy câu trêu chọc của Summer, mà vì bên cạnh vừa có một quán nổi tiếng trên mạng khai trương, lượng người xếp hàng bên đó gấp mười lần tiệm của cậu, cậu sợ Summer cũng sẽ như những khách quen cũ khác, bị cách trang trí bắt mắt của quán đó câu đi mất.

03.

Nhưng ngày Summer không tới, trong tiệm nghênh đón một vị khách lạ mặt.

Cửa tiệm vừa mở ra, chuông gió kêu lên đinh đang. Bạch Hạ đặt bút kí tên trong tay xuống, ngẩng đầu, câu “Chào, chào mừng đến với Tiệm trà sữa nhà Bạch Hạ” vừa nói ra khỏi miệng, thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đi giày da đứng yên trước quầy tính tiền, hương cologne át mất mùi trà và sữa.

Khuôn mặt của người đàn ông trông có vẻ không thích trà sữa, nhưng lại mở miệng gọi một cốc trà sữa ba anh em cỡ lớn 100% đường.

“Tiên, tiên sinh, trà sữa tiệm tôi, thiên, thiên ngọt. Kiến nghị, kiến nghị giảm nửa đường.” Mỗi một vị khách mới tới đều có thể sẽ là khách quen sau này.

Trước kia có khách chê trà sữa của nhà cậu quá ngọt, Bạch Hạ sợ vị khách âu phục giày da này đã đánh giá thấp độ ngọt của mức đường 100, vậy nên có lòng tốt nhắc nhở anh một câu.

Nhưng vị khách này dường như không hề cảm kích, hơi nhíu mày, “Cứ lấy 100% đường đi.” Quanh thân tản ra khí thế mạnh mẽ.

Bạch Hạ cảm thấy lúng túng vì mình vẽ chuyện, cúi đầu dán mắt trên màn hình máy thu ngân, chọn xong trà sữa rồi chọn thêm kí hiệu ‘Ba anh em’ và ‘100% đường’.

Ngoài Summer là vị khách luôn chỉ định cậu pha chế đồ ra, thì cậu rất ít khi rời quầy thu ngân đi vào khu pha chế. Mà lúc này, cậu cảm thấy đối diện với người đàn ông bất thiện này quả thực khiến cậu bị áp chế không thở nổi, vì vậy sau khi đưa hóa đơn cho anh, cậu lẩn đi luôn.

Cô nhóc pha chế Tranh Tử thấy động tác vội vàng của Bạch Hạ, cho là Summer đến, “Sao chị Summer hôm nay tới muộn vậy?”

Bạch Hạ cầm cốc lớn, vừa múc trân châu hạt boba và dừa vào đó, vừa lắc nhẹ đầu, “Không, không phải Summer. Tranh Tử, em ra quầy thu ngân đi. Anh làm, xong ngay đây.”

04.

Bạch Hạ đặt cốc trà sữa đã được đóng miệng lên khu nhận đồ bên trái quầy thu ngân, cẩn thận dùng vải lau mấy giọt nước trên thân cốc, “Uống, uống luôn ạ?”

Người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, trong lúc ngước mắt lên thì một tiếng ‘Ừ’ trầm thấp bay ra khỏi miệng.

Hàng mi dài của đối phương như quét loạn trong lòng Bạch Hạ.

Bạch Hạ không nhịn được nghĩ, người này đẹp thật. Giây tiếp theo lại vì suy nghĩ to gan của mình mà xấu hổ đỏ mặt, thiếu chút nữa cắm gãy đầu ống hút.

“Vâng, vâng. Mời, mời dùng.” Bạch Hạ cẩn thận đẩy cốc trà sữa tới trước mặt người đàn ông.

Nhưng anh lại không nhận đồ luôn, đôi mắt đen như đá hắc diện khóa trên xoáy tóc của Bạch Hạ, từng sợi tóc mềm mại xõa trên đầu, “Còn thiếu đồ.”

“Dạ?” Bạch Hạ khá nhạy cảm với phản hồi của khách hàng, vừa nghe người đàn ông nói thiếu đồ thì lập tức ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn đối phương.

Người đàn ông bị phản ứng lo lắng của cậu chọc cười, nhếch mép một cái, sau đó nhắc nhở: “Ghi chú cám ơn.”

Bạch Hạ theo tầm mắt người đàn ông chuyển tới một xấp ghi chú trước quầy thu ngân, trên tờ ghi chú màu vàng trên cùng đang vẽ dở hình đầu cún con.

Bạch Hạ hiểu ý người đàn ông, cầm bút lên vẽ nốt mấy đường còn lại. Một cái đầu cún con được vẽ rất sinh động hiện trên giấy, sau đó cậu chuyển tới trước mặt người đàn ông, dán đầu cún vào thân cốc, “Xong, xong rồi ạ.”

Người đàn ông hài lòng nhận lấy cốc trà sữa.

Đinh đang, tiếng chuông gió trong trẻo lại vang lên, người đàn ông đi rồi.

minh họa trà sữa ‘ba anh em’ nhà Bạch Hạ