Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn.

Trong một hang động âm u ẩm ướt khổng lồ, trên đỉnh động rũ xuống một đám thạch nhũ, trên thạch nhũ một giọt nước rơi xuống, "bộp" một tiếng, đập vào mi tâm của một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi gương mặt thanh tú đang nằm phía dưới.

Môi của thiếu niên xanh tím, bị giọt nước rơi trúng, rùng mình một cái, hai mắt chầm chậm mở ra.

Nó nhìn lên mái vòm đen thui ở trên, sững sờ trong chốc lát, ngọ nguậy muốn ngồi dậy.

"Hít! "Đau đớn từ khắp người truyền đến, khiến nó chịu không nổi hít vào một hơi khí lạnh.

Có điều, tâm tính nó hình như tương đối cứng cáp, vẫn cứ cố chịu đau, mạnh mẽ ngồi dậy, thuận tiện dựa vào vách động trơn trượt ẩm ướt phía sau lưng.

Động tác của nó mang theo từng đợt từng đợt tiếng kêu lách cách, kèm theo là những tiếng rên rỉ không ngừng.

Thiếu niên bị dọa cho hoảng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong bóng tối xung quanh, vậy mà lờ mờ có ít nhất 200~300 bóng người.

Trên cổ tay nó, đang đeo bộ xiềng xích nặng trịch, phía trên có một thanh xiềng xích nối dài xích liền hơn chục người liên tiếp, đem những người này xâu thành một chuỗi.

"Ta đang ở đâu đây?" thiếu niên hoảng hốt một chút, trong đầu đột nhiên xuất hiện nghi vấn.

Nó im lặng suy nghĩ một lát, nhưng kinh hãi phát hiện, lại không có đáp án.

Thiếu niên chỉ cảm giác trong đầu của mình là một mảnh hổn độn, kí ức về những việc mà bản thân đã trải qua là một mảnh mơ hồ, căn bản là chuyện gì cũng không nhớ nổi, điều duy nhất có thể nhớ chỉ là tên của mình, Viên Minh.

Nó vậy mà bị mất trí nhớ rồi!Không đợi Viên Minh làm rõ chuyện xảy ra như thế nào, thì ở đằng xa truyền đến âm thanh "ình ình" nặng nề, chấn động khiến trong lòng mọi người hốt hoảng, giống như là có một cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng bị người ta đẩy ra.

Ngay sau đó một ánh lửa đem bóng tối xé toạch ra một mảnh, bảy tám người tay cầm đuốc, trên người mặc áo da thú, thân thể cường tráng eo đeo loan đao cong như sừng trâu, vây quanh một người đàn ông cao to thân thể cởi trần tiến vào.

Dưới ánh lửa chập chờn, Viên Minh thấy có mấy người, da dẻ toàn thân hiện lên màu táo đỏ, cơ bắp cuồn cuộn, dáng vẻ bên ngoài cực kì nổi bật, tràn đầy khí tức ngang bướng nguyên thủy.

Đặc biệt là đại hán cởi trần cầm đầu, đường nét cơ bắp trên người so với người khác càng cường tráng hơn một chút, cảm giác như toàn thân tràn đầy lực lượng bùng nổ, trông giống như những bức tượng lực sĩ được thờ cúng trong chùa miếu vậy.

Chỉ là kiểu tóc của mấy người này rất là kì lạ, một vòng tóc trên đầu đều bị cạo sạch, chỉ chừa lại một túm tóc ở trên đỉnh đầu, cột thành một bím tóc vững chắc.


Viên Minh thấy như vậy không biết vì sao trong lòng lại hiện lên một cách khó hiểu ba chữ "Nam Man Tử".

Theo suy nghĩ này hiện ra, trong đầu nó hình như xuất hiện một số mảnh kí ức chắp vá, xuất hiện một ít hình ảnh đứt quãng.

Trong những hình ảnh này có phố xá phồn hoa náo nhiệt, phủ đệ nguy nga tráng lệ và đoàn người mặc đồ may từ tơ lụa tinh xảo, nó lại cúi đầu nhìn xuống y phục sớm đã bị ma sát biến thành những miếng vải của mình, điều này khiến Viên Minh tin chắc rằng, bản thân mình và đám Nam Man Tử trước mặt này tuyệt đối không phải là cùng một loại người.

Trong lúc Viên Minh trong bụng tràn đầy nghi hoặc, thì ánh mắt của đại hán ở trần cầm đầu đột nhiên liếc qua chỗ nó một cái, nói liếng thoắng một câu.

Viên Minh nghe âm phát ra rất cổ quái, cùng với ngôn ngữ trong kí ức của mình hoàn toàn khác biệt, nhưng mình lại nghe hiểu.

Đây là tiếng Man Nam!Người đó nói là: "Đây là chỗ cuối cùng rồi, tay chân lanh lẹ lên một chút, đừng để sót nghe chưa.

"Đám Nam Man Tử mặc đồ da thú kia nhao nhao giơ cây đuốc lên tiến về phía trước, từng người móc ra một khối đồ vật giống như là xương của một loài thú hoang nào đó, bên trên khảm một viên đá màu đỏ to bằng ngó tay cái.

"Các người là ai? Muốn làm cái gì?" thấy trong đó có một người đi về phía mình, Viên Minh giả bộ trấn định dùng tiếng Man Nam nói một câu.

Đại Hán cởi trần nghe vậy liếc qua nó nhìn một cái, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, mà tên Nam Man Tử đi đến trước mặt nó lại gầm nhẹ một tiếng, vung cây đuốc đập vào mặt nó.

Viên Minh nghiêng người né tránh, cây đuốc sượt qua bả vai nó đập vào tường, bắn lên một đám lửa.

Đốm lửa bắn ra dọa cho người bên cạnh Viên Minh lớn tiếng kêu "Oa", ra sức rụt thân thể về, dùng sức chui vào khe hở trong vách đá.

Nhờ ánh lửa, Viên Minh thấy người nọ cởi trần, ở phía dưới quấn một cái khố được bện bằng cỏ khô, toàn thân đen thui, thân hình khô đét, đầu tóc dơ bẩn đen thui, trông không khác gì dã nhân.

Tên Nam Man Tử kia cúi người, nắm mắt cá của người nọ kéo ra, chỉ hơi dụng lực đã kéo hắn ra ngoài, sau đó liền đưa khối xương thú lên đỉnh đầu của người đó khi người đó đang giãy giụa mãnh liệt.

Chỉ thấy miếng xương thú kia đầu tiên là sáng lên một đốm ánh sáng mà lam như ma trơi, sau đó viên đá màu đỏ khảm ở chính giữa cũng chợt sáng lên.

Nhưng mà chút ánh sáng đỏ kia vừa sáng lên thì lập tức tắt đi.

Đại hán thấy vậy, mày hơi cau một tí, lắc lắc đầu.

Tên Nam Man Tử đang nắm lấy mắt cá của dã nhân kia thấy vậy, không chút do dự rút cây loan đao ở bên hông ra, chém xuống đầu của dã nhân.


"Xì xì", tiếng thét thảm vang lên, động tác giãy giụa của dã nhân lập tức chậm lại dần dần không còn tiếng động.

"Giết, giết người rồi! " Viên Minh chỉ cảm thấy một tia máu tươi ấm nóng bắn lên trên má, trong hô hấp tràn đầy mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn, đầu óc thì trống rỗng.

Một cảm giác ớn lạnh từ đáy lòng dâng lên, khiến toàn thân nó cứng đờ, thậm chí quên luôn việc tiếp tục chạy trốn.

Đương nhiên, nó cũng hoàn toàn trốn không thoát.

Cổ tay của nó còn bị xích lại bởi đống xiềng xích lạnh như băng, cùng buộc chung với cỗ thi thể vẫn còn nóng kia.

Lúc nó vẫn chưa hoàn hồn thì tia sáng trước mặt chợt tối sầm lại, trên đỉnh đầu cũng bị người ta đặt lên một khối xương thú.

Cùng với ánh sáng màu lam như ma trơi sáng lên, tia đốm sáng đỏ như đèn cầy theo đó mà sáng lên, nhưng không lập tức bị tắt đi.

Thẳng một mạch sau mấy hơi thở, ánh sáng đỏ kia mới thong thả tắt đi.

Đại hán mặc áo da thú cầm khối xương kia một tay đặt lên loan đao ở bên hông, quay người nhìn đại hán cởi trần.

Sau khi suy nghĩ một chút, hình như có chút chần chừ, nhưng vẫn gật đầu.

Đại hán mặc áo da thú kia mới thả lỏng cánh tay đặt trên cây loan đao, xoay người đi đến chỗ một người khác.

Đến khi thân ảnh của hắn rời khỏi, Viên Minh mới từ trong sợ hãi hồi phục lại tinh thần.

Nó cố đè xuống tất cả nghi hoặc cùng với sự kinh hãi, nhìn bốn phía, mới phát hiện ra rằng những người bị trói xung quanh cơ hồ toàn bộ đều là dã nhân tóc tai bù xù.

Bọn họ cũng giống như mình, trong sự hoảng loạn thất thố bị người ta từng cái từng cái dùng xương thú đặt lên đầu để thăm dò.

Nhưng phàm là những ai ánh sáng đỏ chớp lên một cái rồi tắt, toàn bộ đều bị một đao giết gọn, chỉ có những ai mà ánh sáng đỏ trên đầu có thể kiên trì trong khoảnh khắc mới còn sống.

Trong một lúc, tiếng kêu rên, tiếng la kinh hãi, tiếng xiềng xích kim loại va vào nhau, hết đợt này đến đợt khác vang lên bên tai không dứt.


Trước sau duy trì hơn một canh giờ, trong động tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.

Đại hán cởi trần thấy tất cả thăm dò đều đã hoàn tất, lại bắt đầu luyên thuyên phân phó.

Tiếp theo, Viên Mình và hơn mười người may mắn còn sống sót, đều được tháo bỏ xiềng xích, sau đó mỗi người đều phải đeo lại còng tay xích chân, bị mang qua một bên chờ.

Viên Minh có chút lo sợ bất an, không biết mấy người này lại muốn làm cái gì, càng không dám mở miệng dò hỏi.

Nhưng từ trong hành vi vừa rồi của mấy tên Nam Man Tử, cũng không khó để nhận ra là những người bọn họ đã thông qua một sự tuyển chọn nào đó, hẳn là tạm thời không bị giết chết.

Lúc này, chỉ thấy đại hán cởi trần cầm đầu đột nhiên lấy ra một cái chuông màu trắng bạc dài cỡ một thốn, tay cầm cái cán gỗ giơ lên, lắc một cái.

"Leng keng"! Một tiếng chuông kì ảo vang lên, vang vọng trong sơn động trống trải.

Trong nháy mắt Viên Minh nghe được thanh âm này, chỉ cảm thấy đầu óc chịu phải một đòn trọng kích, không có bất kì cảm giác đau đớn nào, nhưng lại cảm thấy bị chóng mặt mãnh liệt, ngay cả cảnh vật trước mắt đều xuất hiện từng lớp từng lớp bóng mờ chồng lên nhau.

Trong lúc bị mê mang trong hư ảo, Viên Minh thấy những đỉnh đầu của mấy thi hài trong động, một đoàn linh quang sáng lên, theo sau là từng cái bóng mơ hồ liên tục bay ra.

Sau khi thấy những cái bóng bay ra từ đỉnh đầu của những thi hài, rồi từng cái từng cái chồng lên nhau cuối cùng biến thành một người giống cái thi hài kia như đúc.

Viên Minh bị dọa cho giật mình, người cũng tỉnh táo lại mấy phần.

Nó lúc này mới kinh khủng phát hiện, mấy cái bóng bay ra đó không phải là do nó hoa mắt, toàn bộ đều là thật.

Chỉ là toàn bộ bọn họ đều cúi đầu, hai chân lơ lửng, nổi bồng bềnh phía trên thi hài.

Viên Minh nuốt nước miếng đánh ực một cái, nhìn về hướng đại hán cởi trần, chỉ thấy hắn trong tay cầm cái chuông, lại lắc một cái.

"Leng keng"Lại một âm thanh kì ảo đồng dạng vang lên, lần này rõ ràng Viên Minh lại không cảm giác chóng mặt, mắt nó mở trừng trừng nhìn những cái bóng lơ lửng giữa không trung, toàn bộ bồng bềnh bay về phía cái chuông trên tay của đại hán cởi trần.

Lúc đến gần, cái bóng hóa thành một điểm sáng, sau khi dung nhập vào cái chuông thì biến mất không thấy.

"Chẳng lẽ ! mấy cái bóng này là hồn phách của mấy người đó?" trong đầu Viên Minh không khỏi xuất hiện suy nghĩ này, khiến cho sống lưng của nó lại phát lạnh.

Nếu không phải đã thông qua trắc nghiệm thần bí đó, lúc này nó không chỉ là đầu một nơi thân một nẻo, hồn phách chỉ sợ là cũng bị rút ra giống như mấy người đó rồi.

"Thu hoạch cũng tính là không tệ, có 13 cái.

Tốt rồi, trở về hội họp, chuẩn bị lên đường trở về.


" Đại hán cởi trần thu lại cái chuông, xoa xoa mồ hôi trên đầu, nói.

Tựa hồ hồi nãy lắc chuông hai cái, áp lực đối với hắn cũng không nhỏ.

Viên Minh ngơ ngác nhìn cái chuông trong tay của đại hán, tuy không biết đó là thứ gì, nhưng mấy tên Nam Man Tử trước mắt này hiển nhiên không phải là người thường!.

Ba ngày sau, trong Thập Vạn Đại Sơn, trong một sơn cốc có sương mù dày đặc che phủ.

Một chi đội ngũ trên mặt che cùng một loại da thú màu xanh, rầm rộ đi xuyên qua khí độc đan xen hai màu xanh tím.

Mấy người này rõ ràng được phân làm hai loại, một loại là trên người mặc áo da thú, là Nam Man Tử eo giắt loan đao, có điều chỉ lác đác một hai mươi người như vậy, phân ra hai đầu của đội ngũ, lúc thì có mấy người qua lại như con thoi trong đó duy trì trật tự, một loại khác còn lại là nửa thân trên cởi trần, là những tù nhân trên tay mang xiềng xích, xếp thành một hàng dài, im lặng cúi đầu mà đi.

Viên Minh với tư cách là người thuộc loại sau, xen lẫn trong đoàn người, đang thất thiểu cùng đội ngũ đi về phía trước một cách khó khăn.

Mấy ngày nay đều là đi trong núi sông đầy bùn đất, nó một mạch không nói câu nào, cũng không ai lại hỏi thăm, ngược lại là thông qua mấy đoạn trò chuyện không nhiều giữa mấy tên Nam Man Tử, Viên Minh biết rằng chỗ này của bọn họ được gọi là "Nam Cương", còn mục đích của chuyến đi này là "Bích La Động".

Dựa theo lời nói của mấy đại hán Nam Cương đó thì nơi đó chính là địa phương được thần linh phù hộ, là thánh địa tu hành của bọn họ, mà bọn họ chính là được tuyển chọn để đưa đến đó nhận sự ban thưởng của thần linh.

Dựa theo phong cách hành sự tà dị của mấy người này, Viên Minh cũng không tin tưởng là Bích La Động đó sẽ là địa phương tốt đẹp gì, đợi chờ mình cũng tuyệt đối sẽ không phải là chuyện tốt.

Chỉ là bây giờ người ta là dao thớt mình là thịt cá, chỉ có đi một bước tính một bước thôi.

Càng bết bát hơn là, kí ức của nó không có cách nào tìm về được, vẫn không cách nào nhớ được mình là người nào, ở đâu.

v.

vNhưng "Trung Nguyên" trong kí ức còn sót lại của nó so với địa phương chưa khai hóa này muốn phồn hoa hơn nhiều lắm, nó chắc là đến từ nơi đó, nhưng nó vì sao lại từ Trung Nguyên đi đến nơi này, tiếp theo người lại bị trọng thương? Là bị kẻ xấu hãm hại hay là kẻ thù truy sát?Trong lòng Viên Minh muôn vàn suy nghĩ, nhưng thầm quyết định nhất định phải làm rõ tất cả!May mắn trong bất hạnh, những đại hán Nam Cương này trên đường chưa làm khó dễ bọn họ nhiều hơn nữa.

Trên đường, bọn họ sẽ đúng hạn phân phối đồ ăn cho những tù nhân này, tuy chỉ là một ít hoa quả khô và thịt khô ít đến đáng thương lại khó nuốt, còn có thể cho bọn họ một ít cao thảo dược bôi lên những vết thương, để trị liệu những thương thế trên người bọn họ.

Viên Minh cũng là trong quá trình được chữa trị, mới phát hiện trên cơ thể của mình lớn nhỏ cộng lại vậy mà có ba mươi mấy chỗ bị thương, trong đó có rách da, có trầy xước, có vết thương do bị xuyên qua, thậm chí ngay cả xương sườn cũng bị gãy một cái.

Mà mấy đại hán Nam Cương kia cho nó cao thảo dược để xức, trái lại nửa điểm cũng không gạt người, mới ngắn ngủi có ba ngày mà tất cả vết thương cơ hồ đã kín miệng, chỉ còn cái xương sườn bị gãy, trong một chốc khó có thể hồi phục như cũ, ngoại trừ có chút đau thì cũng không ảnh hưởng đến hành động của bản thân.

Trước mắt đã tiến vào sơn cốc đầy khí độc này, những đại hán Nam Cương kia còn phát cho bọn họ da thú dùng để phòng độc, trái lại điều này khiến cho trong lòng Viên Minh càng cẩn thận thêm vài phần.

.