Bên trong mớ cảm xúc này có phẫn nộ, có cừu hận, có khát máu, có rất nhiều thứ tình cảm mà Viên Minh bài xích, duy chỉ có một thứ tâm tư trùng với cảm xúc của hắn lúc này, đó là không cam lòng.
Không cam lòng bại trận, không cam lòng buông mình, không cam lòng từ bỏ.
Nháy mắt tiếp theo, Viên Minh cơ hồ bị mớ cảm xúc hỗn tạp này trùm lấp, thiếu chút đánh mất tâm thần.
Nhưng chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, lại là luồng nhiệt lưu tới từ cánh tay giúp hắn ổn định tâm thần, để hắn thành công khống chế mớ cảm xúc muốn phát cuồng kia.
Cùng lúc đó, Viên Minh cảm thấy lớp da vượn trên ngươi mình nhất thời dính chặt hơn, đồng thời cảm giác tương liên giữa nó với huyết mạch của hắn càng thêm mãnh liệt, khí huyết toàn thân vốn đang ngưng trệ, vào thời khắc này lại đột nhiên sôi trào.
Viên Minh cảm thấy cả người khô nóng, đại lượng khí huyết cuồn cuộn chảy về phía ngực.
Ngay sau đó, máu thịt chỗ ngực hắn dâng lên, xương cốt tự sinh, tiếp đấy, một cánh tay màu vàng nhạt bỗng phá ngực thò ra, cứng rắng xuyên thủng dây leo trói hắn, năm ngón tay như đao, đâm thẳng vào mắt phải Khuê Mãng.
Cánh tay màu vàng kim chộp ngay được khối u thịt màu đen đang nhúc nhích kia, đoạn dùng sức nắm chặt lại.
Một tiếng bụp nhỏ vang lên, u thịt màu đen theo đó nổ tung, hóa thành bột mịn.
Ngay tiếp đó, thân thể Độc Giác Khuê Mãng nhanh chóng khô quắt lại, đám dây leo ký sinh trong người nó cũng chỉ trong nháy mắt đã khô héo rồi mau chóng hóa thành tro tàn.
Viên Minh khôi phục lại tự do, rơi bịch xuống đất.
Hắn kinh ngạc vội vàng quan sát cánh tay xuất hiện trên ngực mình, thậm chí quên luôn việc đi thu thập huyết thực.
Chỉ thấy cánh tay giống hết tay vượn này thậm chí còn mọc một lớp lông màu vàng kim nhạt, trông như được ghép vào cơ thể vượn trắng này, nhìn rất mất tự nhiên.
- Hẳn là tấm da vượn trắng này còn có không gian tiến hóa?
Viên Minh vừa kinh ngạc, vừa hiếu kỳ.
Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, cánh tay thứ ba lập tức nắm quyền đấm một cú về trước, lực lượng cường đại từ cú đấm kéo cả người hắn lao tới, cái này so ra còn mạnh hơn hai cánh tay nguyên bản của hắn mấy phần.
- Không biết có thể thu cánh tay này lại hay không, chắc không đến mức sau này cứ treo tay trước ngực mà đi, bộ dạng đó kỳ quái quá.
Viên Minh thầm suy nghĩ.
Ai ngờ suy nghĩ này mới xẹt qua đầu hắn, cánh tay vượn màu vàng kim thế mà lại thực sự rút trở về.

Hắn vội vàng sờ sờ ngực mình, thấy mọi thứ ở đó đều bình thường, chẳng có gì thay đổi.
Thoáng suy nghĩ một chút xong, Viên Minh liền cầm túi trữ máu đi thu thập huyết thực, tiếp đó đào cái sừng trên đầu Khuê Mãng rồi vội vàng rời đi.

Thời gian mấy tháng thấm thoắt trôi qua, Thập Vạn Đại Sơn lúc này đang vào mùa Đông, tuyết rơi dày đặc, phủ trắng ngàn dặm núi rừng.
Viên Minh trong mấy tháng này vẫn không ngừng khổ tu, đồng thời cũng luôn duy trì việc săn giết hung thú lấy huyết thực, hơn nữa càng ngày càng thuần thục, mỗi tháng đều nộp lên vượt mức, thậm chí có đôi tháng còn nộp lên gấp mười lần quy định.
Đương nhiên, trong quá trình săn giết nếu có thể không dùng Phi Mao Thuật, Viên Minh sẽ tận lực không dùng.
Viên Minh từ khi chính thức trở thành Phi Mao Thuậtn tới nay còn chưa tới một năm rưỡi, thế nhưng số lượng huyết thực mà hắn nộp vượt định mức đã lên tới năm trăm linh bảy phần.
Mục tiêu trong ba năm hoành thành việc nộp vượt định mức một ngàn phần tinh huyết, trước khi hoàn toàn phát điên trở thành đệ tử ký danh Bích La Động, cũng không phải là xa không thể chạm.
Sáng sớm một ngày này.
Viên Minh vác một cái chân hươu tráng kiện, chậm rãi bước từng bước trên nền đất phủ đầy tuyết trắng.
Da dẻ cả người hắn đen bóng, mặt mũi thô ráp, nếu chỉ nhìn bề ngoài, quả thực so với người Nam Cương, thậm chí so với dã nhân cũng chẳng khác gì nhau.
Sau khi tuyết đông phủ kín núi rừng, rất nhiều hung thú họ gấu với phân bộ rắn đều đi ngủ đông, số lượng hung thú còn hoạt động cũng giảm đi rất nhiều, việc săn bắn trở nên khó khăn hơn trước không ít.
Viên Minh ra ngoài từ sáng hôm trước, tới giờ mới trở về, nhưng nếu không may mắn gặp được một con hươu sừng đen, e là cũng phải tay không quay về.
Dọc đường, khi đi qua một mảng rừng tùng, hắn chợt nghe một tràng âm thanh ồn ào ở phía trước, giống như có người đánh nhau.
Viên Minh theo bản năng định đi vòng qua.

Hiện tại, ngoài việc săn giết hung thú, tích góp điểm số, hắn đối với chuyện gì cũng không quá để tâm, bởi vì khi tu vi tăng lên, Phi Mao Thuật phản phệ cũng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
Đặc biệt là từ sau khi hắn mọc ra cánh tay vượn thứ ba kia, mỗi khi sử dụng Phi Mao Thuật biến thân, khí tức hung hăng, ác độc phát ra trong ngực hắn sẽ càng trở nên mãnh liệt, cảm xúc hung tàn khát máu kia còn không ngừng đánh thẳng vào lý trí hắn.
Viên Minh cũng không biết lư hương ẩn trong cánh tay hắn, còn có thể ngăn chặn loại phản phệ này được bao lâu nữa.
Ngay khi hắn toan đi vòng qua, đột nhiên nghe được âm thanh có phần quen thuộc:

- Đám tạp chủng Liệp Cẩu đường các ngươi, nếu không phải ta bị trọng thương, chỉ bằng hai người các ngươi, cũng dám ra tay với ta?
- Cáp Cống?
Viên Minh thầm nghĩ.
Đáp lại âm thanh kia, là tiếng cười nhạo, mỉa mai và một hồi tiếng đánh đấm.
Viên Minh thở dài, buông chân hươu trên vai xuống, sải bước chạy nhanh tới.
Không đợi hắn chạy tới gần, một bóng người đã từ trong một lùm tùng lớn bay ra.
Viên Minh nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lưng người này, đồng thời dùng chân trái làm trụ, xoay người một vòng, hóa giải lực va chạm, vững vàng đứng tại chỗ.
Ngay tiếp đó lại có hai người từ rừng từng đằng sau vọt ra, ai cũng nắm trong tay đao nhọn.
Khi nhìn thấy Viên Minh, hai gia hỏa này lộ rõ vẻ sửng sốt, ngay tiếp đó, một tên mặt mũi xấu xí trong đó liền mở miệng quát hỏi:
- Ngươi là ai? Muốn lo chuyện bao đồng sao?
Tên còn lại giơ đao nhọn lên, chỉ vào chóp mũi Viên Minh.
- Viên huynh?
Cáp Cống mặt mày trắng bệch, trán đầy mồ hôi, cũng kinh ngạc kêu lên.
Quần áo cả người Cáp Cống nhuốm máu, phần eo rõ ràng có một vết rách dọa người, khắp nơi trên cánh tay có không ít những vết thương như đao cắt, đếm sơ cũng có hơn mười vết.
- Ngươi làm gì lại để mình thảm như vậy?
Viên Minh nhíu mày hỏi.
- Ta...
Cáp Cống còn chưa kịp nói hết câu, đã mềm nhũn người, ngã vật lên người Viên Minh.
Nhìn Cáp Cống ngất đi, Viên Minh có chút bất đắc dĩ.

- Hai người các ngươi, còn không mau cút đi?
Hắn ngẩng đầu nhìn hai gã vì truy sát mà tới, lớn tiếng quát.
- Ngươi muốn chết?
Gia hỏa xấu xí gào lên, đoạn lập tức xông tới tấn công Viên Minh.
Ánh mắt Viên Minh lóe lên, một tay dựng thẳng, miệng khẽ ngâm:
- Lên.
Lời vừa dứt, một vầng hào quang màu vàng từ mặt đất bừng lên, tức, gia hỏa xấu xí la hét thảm thiết, hóa ra bàn chân gã đã bị một cây măng đá mọc từ dưới đất lên, đâm thủng.
Tên còn lại thấy thế, vội vàng nhìn xuống dưới chân mình rồi tức tốc lùi lại.
Viên Minh cũng lười so đo với bọn chúng, đưa một tay đỡ Cáp Cống khiêng lên bả vai, mang hắn theo quay người rời đi.
Đưa một người sống quay về, Viên Minh tự nhiên không thể quay lại động quật đại bản doanh của mình, chỉ có thể đổi hướng đi tới một địa điểm tạm thời mà hắn thường hay nghỉ chân.
Nơi đó là một gian nhà cũ nát trên cây, giống như nơi ở của một tên Phi Mao Thuậtn nào đó trước kia, bỏ hoang đã lâu, Viên Minh sau khi thu dọn qua loa một chút, liền có thể miễn cưỡng sử dụng.
Hắn đưa Cáp Cống vào gian nhà trên cây, dùng thuốc bột mà mình đổi được xử lý vết thương trên người hắn một chút, sau đi liền đi ra ngoài nhóm lửa, nướng cái chân con hươi sừng đen kia.
Sau khi ăn hết nửa cái đùi hươu, Viên Minh mang phần thịt chín còn dư, quay vào trong căn nhà trên cây, phát hiện Cáp Cống vẫn chưa tỉnh, lại suy nghĩ chút, liền lấy một ống trúc màu vàng to bắn ngón tay cái từ ngực áo ra.
Hắn mở nút ống trúc, đưa đến dưới mũi Cáp Cống.
Một mùi hương mát lạnh kích thích lập tức bay thẳng vào xoang mũi Cáp Cống, hắn đột nhiên nhíu mày, thở nhẹ một hơi rồi dần dần tỉnh lại.
Viên Minh thấy thế liền nút kỹ ống trúc lại.
Cáp Cống sau khi tỉnh, liền hít sâu một hơi, kết quả là thương thế trên người khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, mất một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, lập tức thấy Viên Minh bên cạnh canh chừng.
- Viên huynh, ngươi lại cứu ta một mạng.
Cáp Cống lộ vẻ cảm kích trong mắt, nói.
Dứt lời, hắn cục cựa toan đứng dây, lại bị Viên Minh đè bả vai giữ lại.
- Bụng ngươi bị thương không nhẹ, nhất thời nửa khắc chớ vội cử động.

Kể một chút xem có chuyện gì? Hai tên gia hỏa Liệp Cẩu đường kia hẳn không có bản lĩnh khiến ngươi bị thương chứ?

Nghe Viên Minh hỏi, Cáp Cống không trả lời ngay, mà hơi cúi đầu liếc mắt nhìn bụng mình, thấy nơi đó đã được băng bó, liền lần nữa nằm xuống.
- Nếu ta không bị thương, bọn chúng tất nhiên không đả thương ta được.

Là ta gặp phải quái vật.
Cáp Cống đáp, trên mặt thoáng lộ ra vẻ sợ hãi.
- Quái vật? Không phải hung thú?
Viên Minh nghe cách nói này, lập tức thấy hứng thú.
- Ta… ta cũng không chắc chắn.

Có điều vật đó tuyệt đối không giống như hung thú thường gặp, ta cảm thấy nó không phải hung thú.
Cáp Cống do dự một lúc mới nói.
- Hình dạng dài ngắn thế nào, kể một chút xem?
Viên Minh lại hỏi.
Hắn có Thường Loại Hung Thú Đồ Giám mà Triệu Đồng cho, nên đối với hung thú thường xuất hiện trong Thập Vạn Đại Sơn, dù bản thân chưa từng gặp, cũng có tự tin nhìn đặc điểm đoán chính xác tên họ.
Viên Minh ngược lại muốn nhìn một chút, xem quái vật trong lời Cáp Cống rốt cuộc là thứ gì?
Cáp Cống nghe thế, hít sâu một hơi rồi từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang cẩn thận nhớ lại những thứ mình đã trải qua, lại giống như đang khôi phục lại mạch suy nghĩ của bản thân.
Sau một lát, hắn mới lần nữa mở mắt ra, nhìn về phía Viên Minh.
- Thứ làm ta bị thương, thân cao không quá tám thước, cả người mọc đầy lông dài trắng, có móng vuốt sắc bén màu đen, khi di chuyển, đứng thẳng như con người, lúc chạy lại dùng cả tay lẫn chân, vừa giống dã nhân, lại như hung thú.

Điểm quan trọng nhất là, tiếng kêu của nó như tiếng người kêu rên khóc lóc, khiến người ta nghe xong liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Cáp Cống chậm rãi miêu tả..