- Cái gì! Sao lại là hắn?

Thân hình Sở Đông chấn động, khó có thể tin nổi, chợt bỗng nhiên lắc đầu:

- Sở huynh có thể suy đoán ra sai lầm không? Mặc dù hắn thực lực rất mạnh, thậm chí có thể chiến thắng Luyện Thần nhất trọng Tiên Sư bình thường, nhưng nếu muốn thần không biết quỷ không hay đem ba người Hoàng Vạn Độc trống rỗng làm bốc hơi, đó hiển nhiên là không có khả năng! Trong tộc trưởng bối đều nhất trí cho rằng, tu vi thủ phạm đã ngoài Luyện Thần tứ trọng... Dựa theo lẽ thường phân tích, có thể làm làm được điểm này, chí ít phải có tu vi đã ngoài Luyện Thần tứ trọng.

- Bỏ đi các loại yếu tố trí tuệ, tiềm lực, vận khí cùng với địa lý,... Đều có thể đối với sự vật phát triển, tạo thành ảnh hưởng không thể đánh giá được. Chỉ cần kết hợp trí tuệ và địa thế, hắn hoàn toàn có thể làm được điểm này. Quan trọng hơn là, ba người này chết đi đều cùng hắn có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp. Mặc kệ là xung đột lợi ích, hay vì nữ nhân...

Trong mắt Sở Đông thoáng hiện một tia quang mang cơ trí:

- Có thể làm được điểm này, hắn ngày sau tiềm lực tạo hóa hoàn toàn không thể đo lường, thảo nào ngay cả ta cũng khó có thể suy tính số phận hướng đi của hắn. Ở trong Tiên Diễn Sư, có một loại người, bị xưng là người không có số phận định trước. Bởi vì số phận của loại người này cùng tạo hóa, trên lý luận là vô cùng lớn. Đương nhiên, người như thế gần cực hạn trong truyền thuyết, trong sách cổ đã từng có ghi chép, đến nay không thể định luận.

- Sở huynh, ngươi còn đang nói lời châm chọc, hiện tại nên làm sao bây giờ?

Trương Phong rõ ràng có chút hoang mang lo sợ, tức giận nói.

Một bên là hảo bằng hữu, một bên khác là biểu ca.

- Cái này có gì không dễ làm, vô luận là theo lẽ công bằng xử lý, hay lén giải quyết, hắn đều không có sai lầm.

Sở Đông không nóng không lạnh nói.

Trương Phong vẫn đứng ngồi không yên, chuyện này không dám nói cho những người khác, qua hơn nửa ngày, là tìm được muội muội Vũ Hàm.

Nửa canh giờ sau.

Xích Mộc Lâm, Địa Linh Hỏa Huyệt.

Từ Huyền đang ngồi xếp bằng tu luyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mấy người đi vào đều rất quen thuộc.

Cửa vào hỏa huyệt rất chật hẹp mấy người là nhất nhất đi vào.

Đầu tiên là Trương Phong, sau đó là Trương Vũ Hàm, Từ Huyền thoáng lộ vẻ kinh ngạc, thẳng đến khi Sở Đông đi vào, sắc mặt của hắn lập tức ngưng trọng.

- Từ huynh, những ngày gần đây ở trong Địa Linh Hỏa Huyệt, tu luyện được thế nào?

Trương Phong có chút do dự bất định, trong lòng tràn ngập phiền muộn, không biết làm sao mở miệng.

Từ Huyền để thần sắc lo sợ bất an của Trương Phong nhìn vào trong mắt, ánh mắt lại đảo qua Trương Vũ Hàm và Sở Đông.

Trương Vũ Hàm giữa mi lộ ra vài tia sầu lo bất an, một đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn Từ Huyền, thần tình khác hẳn ngày xưa.

Về phần Sở Đông, hắn đứng ở cửa vào Địa Linh Hỏa Huyệt, tự tiếu phi tiếu nhìn Từ Huyền. Vị trí hắn đang đứng, vừa lúc chính là chỗ hôm trước Từ Huyền nhất phu đương quan, đồ sát ba người Hoàng Vạn Độc.

- Trương huynh có chuyện gì, không ngại trực tiếp mở miệng.

Từ Huyền cười liếc mắt nhìn Trương Phong.

Trương Phong ánh mắt né tránh, có chút bộ dáng không đành lòng.

- Huyền ca, ngươi có thể nói thật cho chúng ta biết, Hoàng Vạn Độc và biểu ca bọn họ chết có liên quan với ngươi hay không?

Trương Vũ Hàm đôi mi thanh tú khẽ nhíu, thập phần khẩn trương nhìn Từ Huyền.

Trong đáy lòng nàng hi vọng đạt được một đáp án phủ định.

Từ Huyền hơi thâm ý liếc mắt nhìn Sở Đông, bình thường không ngạc nhiên nói:

- Nghĩ đến Sở huynh đã nói cho các ngươi chân chính chân chính.

Nghe được lời ấy, trong lòng Trương Phong và Trương Vũ Hàm đều là máy động, trong lòng bọn họ cũng là vạn phần mong đợi, Sở Đông suy tính là sai lầm, dù sao không có bằng chứng, nhưng là kết quả cuối cùng.

- Huyền ca, ngươi quá để ta thất vọng! Cho dù biểu ca thái độ làm người có không tốt, đối với ngươi không được, nhưng dù vật cũng không đáng mất mạng!

Trương Vũ Hàm mặt cười căng thẳng, mặt tựa sương lạnh, nhưng trong đôi mắt sáng hồng nhuận thấy ẩn hiện lệ quang, thương tâm cực kỳ.

Còn không đợi Từ Huyền nói, chợt nghe Sở Đông kia ách nhiên thất tiếu:

- Trương đại tiểu thư, sao ngươi có thể trách cứ Từ huynh. Lấy suy tính của Sở mỗ, lần này hắn chém giết không phải ba người, mà là nhổ một khối u ác tính trong tộc. Ngươi hẳn là cảm tạ hắn mới đúng.

Lời vừa nói ra, không chỉ Trương Vũ Hàm và Trương Phong giật mình, mà ngay cả Từ Huyền cũng có chút ngoài ý muốn.

Nghe ý tứ của Sở Đông, không chỉ không thể trách cứ Từ Huyền, ngược lại còn muốn cảm tạ hắn, đây là cái đạo lý gì?

Thế nhưng, làm Tiên Diễn Sư, bọn họ đứng ở một góc độ thường nhân không thể với tới, lý giải đối với sự vật đã là vĩ mô khổng lồ, lại thâm sâu tiếp cận bản chất.

Trải qua trầm mặc ngắn ngủi, thần sắc Trương Vũ Hàm hòa hoãn một chút.

Trương Phong vội vã hỏi:

- Từ huynh, rốt cuộc là tình huống gì?

Từ Huyền liền đem tiền căn hậu quả sự tình kể lại một lần.

- Xin hỏi Trương huynh và Vũ Hàm, ba người này không chỉ một lần mưu hại Từ mỗ cùng với người thân của ta, đặc biệt biểu ca Lâm Huy kia của ngươi, nếu như không giết bọn hắn, ta làm sao đặt chân?

Từ Huyền thản nhiên nói.

Lâm Huy ám toán đối với Từ Huyền cũng không chỉ một lần hai lần.

- Không nghĩ tới biểu ca đúng là tàn nhẫn vô tình như vậy, vì dục vọng của bản thân, liên lụy mấy người.

Trương Vũ Hàm sau khi nghe xong cũng là một trận thất vọng đau khổ.

- Mấy người này, đáng giết, đáng chết, tri nhân tri diện bất tri tâm.

Trương Phong hít sâu một hơi, hắn đồng dạng không nghĩ tới biểu ca này, lại là một người như thế.

Đổi lại là bất cứ một ai, chỉ cần có năng lực đều sẽ tru sát thật nhanh.

- Ha hả, cùng ta suy tính và phán đoán hầu như nhất trí, Từ huynh là sát nhân tự vệ, mấy người này mưu hại thất bại, chết chưa hết tội.

Sở Đông gật đầu cười nói.

Sau khi biết rõ ràng chân tướng sự tình, mấy người Trương Phong hơi thở ra một hơi.

Dưới tình huống Từ Huyền bị ba người mưu hại ám sát phản kích sát nhân, hoàn toàn hợp tình lý, cho dù việc này đưa về cao tầng gia tộc. Hơn phân nửa cũng sẽ không trị tội Từ Huyền.

Sau đó mấy ngày, Từ Huyền tạm thời xuất quan một chuyến, cùng đi mấy người Sở Đông điều tra.

Rất nhanh, tại nơi ở của Hoàng Vạn Độc, tra tìm ra Thất Độc Tán, Thiên Tiên Ngâm mấy phối phương này.

Sau khi tra ra những tang vật này, mấy người Trương Phong lại càng tâm lạnh, vì Từ Huyền đổ mồ hôi hột.

Dưới mưu tính chu đáo chặt chẽ như thế, Từ Huyền không chỉ không có việc gì, còn nghĩ đem những địch nhân đáng sợ này một lưới bắt hết.

Cái này cũng càng làm cho hai người Trương thị huynh muội minh bạch câu nói kia của Sở Đông, Từ Huyền không phải giết hai ba người, mà là thay Trương gia nhổ đi một khối u ác tính.

Có Lâm Huy loại tiểu nhân âm ngoan hẹp hòi này tồn tại, nội bộ Trương gia sớm muộn không thể an bình đồng lòng.

Từ nay về sau, Hoàng Vạn Độc hai đệ tử trong đề ra nghi vấn, như thực chất cung khai, chuyện Hoàng Vạn Độc ý đồ mưu hại Từ Huyền cùng với người bên cạnh hắn, lại cùng Lâm Huy và Trọng Hoành có mấy lần lui tới thần bí. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nhân chứng vật chứng đều có cả, cũng đủ để cho cao tầng gia tộc một giao phó.

Sự tình triệt để tra ra manh mối, Trương Vũ Hàm có chút hổ thẹn, chủ động hướng Từ Huyền xin lỗi:

- Huyền ca, mấy ngày trước đây ta không nên không tín nhiệm ngươi, còn chất vấn như vậy...

Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, căn bản không có để ở trong lòng.

Nhưng càng là như vậy, Trương Vũ Hàm càng là bất an, cảm giác chính mình và thiếu niên trước mắt này khoảng cách có chút xa xôi.

Nếu như Từ Huyền thực quan tâm nàng, hoặc yêu nàng tuyệt không bình tĩnh như vậy, căn bản không lo lắng gì.

Đương nhiên Trương Vũ Hàm cũng không biết, Từ Huyền dung hợp ký ức lưỡng thế siêu nhiên và thành thục.

Chuyện này tuyên cáo một đoạn kết thúc, Trương thị gia tộc đem chân tướng công bố với mọi người, đối với Từ Huyền không có tưởng thưởng, cũng không có nghiêm phạt.

Trong lòng Từ Huyền đại khoái, nhất cử đem mấy cừu nhân dịch sát hầu như không còn, từ nay về sau hắn ở trong tộc tu luyện, sẽ không có bất cứ buồn phiền gì ở nhà nữa.

Sau khi việc này xử lý xong, Từ Huyền dự định tiếp tục bế quan.

Nhưng tại một ngày gần đây, nguyên sư huynh Nhạc Phong của Phong Vũ Môn ngoài ý muốn đưa ra cáo từ.

Nhạc Phong lại không dự định ở lại Hoàng Long Thành, muốn rời xa cố thổ này.

Đồng môn sư huynh đệ muốn rời xa Hoàng Long, bọn người Từ Huyền muốn đưa tiễn một đoạn, thậm chí tụ tập cùng một chỗ một lần cuối cùng.

Thanh Sơn Lục Cư.

Từ Huyền, Niếp Hàn, Nhạc Phong, Du Cầm, Bạch Phan tổng hợp một bàn.

Trừ Dương Tiểu Thiến và Ngụy sư huynh ra, nhóm năm người, có thể là mấy người may mắn còn tồn tại cuối cùng của Tinh Vũ Sơn.

- Nhạc sư huynh, ngươi thực dự định rời đi? Ở lại Hoàng Long Thành Trương gia, kỳ thực càng thích hợp cho ngươi tu hành hơn.

Ở trong Tu Giới này, mặc kệ thân ở nơi nào, linh mạch, bí cảnh, Thông Thần Cổ Tích, các loại tài nguyên có lợi cho tu luyện, đều là bị thế lực lớn nhỏ chiếm giữ. Cho dù rời xa Hoàng Long Thành, ngươi đồng dạng cần hoàn cảnh tu luyện nhất định, ở lại chỗ này an ổn biết bao, vì sao hết lần này tới lần khác phải đi vậy?

Từ Huyền vì hắn rót một chén rượu, cũng cẩn thận tỉ mỉ khuyên nhủ.

Mấy người còn lại ở đây, cũng đều khẽ gật đầu, đồng ý với cách nhìn của Từ Huyền.

Tại Tu Giới trong hoàn cảnh đại bối cảnh này, cho dù ngươi là một thiên tài, nếu như tại địa phương linh khí linh khí tu luyện, hiệu quả cũng giảm bớt rất nhiều.

Đây cũng là một trong nguyên nhân Từ Huyền không có rời khỏi Hoàng Long Thành, bởi vì mặc kệ ngươi đi đâu, đều không rời khỏi các loại tài nguyên tu luyện và hoàn cảnh có lợi.

- Ý ta đã quyết, chắc chắn năm sau khi trở về, hi vọng Đông Phương Bá còn sống, như vậy ta sẽ có cơ hội tự tay giết chết người này.

Nhạc Phong uống cạn một chén, đạo vết sẹo trên khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng như trước, bằng thêm vài phần dữ tợn, càng có mị lực thành thục của nam nhân.

Mọi người cũng không khuyên giải nữa, nghĩ đến các loại tao ngộ của Nhạc Phong, Hoàng Long Thành đối với hắn hắn có thể nói là một nơi tội ác.

- Đúng rồi, Nhạc sư huynh ngươi ngươi muốn rời Hoàng Long Thành, đã tính toán sẽ đi đâu chưa?

Kiếm Tông Bạch Phan hiếu kỳ hỏi.

- Ta không chỉ có muốn rời khỏi Hoàng Long Thành, càng muốn rời khỏi Côn Vân Quốc.

Nhạc Phong hít sâu một hơi, lấy ngữ điệu kỳ lạ nào đó nói:

- Đi tới địa phương trong lòng hướng tới, trong sách cổ ghi chép khối địa phương thần bí cổ xưa kia... Trong truyền thuyết Cửu Thành Thần Hoang.

- Cửu Thành Thần Hoang?

Mấy người Từ Huyền con mắt hơi sáng ngời.

- Tục truyền, Cửu Thành Thần Hoang là một khối khu vực khổng lồ hỗn loạn, vả lại từ Viễn Cổ kéo dài đến nay, không thuộc về bất cứ thế lực và quốc gia nào. Cửu Thành Thần Hoang so với Côn Vân Quốc lớn hơn gấp trăm lần, là Thiên Đường tán tu, nơi đó có rất nhiều tài nguyên tuyệt tích hiếm thấy, thế lực hỗn loạn đan xen, hung hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại. Nhưng chỉ cần có thực lực, bất kỳ kẻ nào đều có thể xuất đầu, bởi vậy Cửu Thành Thần Hoang cũng là địa phương sáng lập vô số cường giả truyền kỳ. Nếu không phải hiện tại tu vi không đủ, lại lo lắng Từ sư đệ giành trước tiêu diệt Đông Phương gia, Niếp mỗ cũng muốn đi vào trong đó lịch lãm trở thành.

Niếp Hàn tiếc nuối nói, ngôn từ toát ra ham muốn với Cửu Thành Thần Hoang.

Từ Huyền thoáng gật đầu, hắn cũng không muốn vĩnh viễn ở lại một linh thành nhỏ, nhưng nắm giữ ký ức kiếp trước hắn minh bạch thật sâu, tu hành chi đạo, cần từng bước tiến lên, thât cao ngạo, một khi chân chính trượt chân sẽ là thâm uyên vạn trượng.

Tinh Vũ Sơn nhất mạch còn lại không được bao nhiêu người, tổng hợp Thanh Sơn Lục Cư, vì Nhạc Phong quyết định hành trình tiễn đưa.

- Nhạc sư đệ bảo trọng, Cửu Thành Thần Hoang hỗn loạn hung hiểm, cũng không thể so với Hoàng Long Thành, không có tu vi Luyện Thần Kỳ, đều rất khó đặt chân.

Niếp Hàn ngữ khí trịnh trọng khuyên bảo nói.

Tiến nhập Trương gia tới nay, mặc dù Nhạc Phong gian khổ tu luyện, tu vi đột phá đến Luyện Khí thất trọng, thế nhưng lấy thực lực như vậy, đi đến Cửu Thành Thần Hoang trong truyền thuyết, vẫn có vẻ không đủ.

Nhưng đối với quyết tâm của hắn, mấy người đều cảm thấy bội phục.

- Cửu Thành Thần Hoang xa xôi cỡ nào, trước đây, Phương Thiên Trọng Thành, Côn Vân Quốc Đô, đều lưu lại dấu chân lịch lãm của ta, chung quy có một ngày, ta sẽ đến nơi truyền kỳ kia.

Nhạc Phong mỉm cười đứng dậy, hướng mọi người cáo từ:

- Các vị sư huynh đệ sư muội, tương lai tái kiến.

Đêm đó, Nhạc Phong lặng yên rời đi, hắn tại Hoàng Long Thành không có lưu lại bất cứ gợn sóng gì, quay lại cũng không mang theo một đám mây nào.

Từ Huyền ngưng mắt nhìn bóng lưng hắn buồn bã đi xa, trong lòng lại đang suy nghĩ, Nhạc Phong lần này rời khỏi, rốt cuộc là trốn tránh, hay là siêu việt?

Dưới tình huống bình thường, Hoàng Long linh thành càng thích hợp cho bọn họ những Tu Giả đê giai này hơn.

Từ Huyền yên lặng trở về Thanh Sơn Lục Cư, trên đường gặp phải Sở Đông.

Sở Đông vừa lúc chuẩn bị rời khỏi Trương phủ, nhìn thấy Từ Huyền, nhàn nhạt lên tiếng kêu gọi.

Từ Huyền cũng ôn hoà, đối với Tiên Diễn Sư kỳ tài đáng sợ này, trong lòng hắn còn có tâm đề phòng.

Trong nháy mắt gặp thoáng qua, Sở Đông đột nhiên xoay người lại nói:

- Hoàng Long Thành trong vòng một hai năm sẽ có đại loạn, nếu Từ huynh không dự định rời khỏi, nên làm chuẩn bị thật đầy đủ.

Đại loạn?

Từ Huyền hơi giật mình, Sở Đông vì sao nói cho mình?

Thế lực lớn nhất Hoàng Long Thành cũng có chút như vậy, trong đó lấy Trương thị gia tộc và Đông Phương gia làm chủ quần hùng, địa vị ngang nhau.

Một ngày Hoàng Long Thành có đại loạn, tất nhiên liên lụy đến lưỡng đại gia tộc, bằng không không thể xưng là đại loạn.

Chuyện này hắn âm thầm lưu tâm, ngày thứ hai đến, trở lại Địa Linh Hỏa Huyệt, trước sau như một chuyên tâm tu luyện.

Mà nay tu vi Luyện Khí Cửu Trọng, hoàn toàn củng cố, đồng chú thân thể đại thành.

Luyện Thần Kỳ sẽ trở thành một cái hồng câu mà Từ Huyền cần vượt qua trong nhân sinh, một ngày thành công, sẽ là một bước nhảy vọt về chất, vượt lên trước luyện thể thập trọng.