"To dã man!!!!"
Tatsumi đứng tại chỗ, choáng ngợp trước sự to lớn và hào nhoáng của con thuyền trước mặt.
Cậu cùng Bulat là một nhóm, đối tượng cần bảo vệ mà cả hai được giao cho ở trên tàu này.

Con thuyền sang trọng được neo tại bến cảng của một kênh lớn, nằm ở ngoại ô thủ đô.

Tên của nó là Ryuusen.
"Nó to như một pháo đài vậy.

Đây chính là nơi mà mình chờ đợi kẻ giả mạo đến."
Tatsumi bình tĩnh lại, theo dòng người bắt đầu lên tàu.
Ở một bên khác, Lubbock và Akame đang núp sau những cái cây, quan sát vị quan chức họ cần bảo vệ và binh lính đang phát lương thực cho người dân.
"Cứu tế à? Quả là một người tốt."
Lubbock vừa sử dụng Cross Tail giăng kết giới, vừa cảm thán nói.

Akame đang ngồi trên một cành cây, nhìn về phía đó.
"Số lượng đó làm tinh thần người dân phấn chấn.

Nhìn họ cứu tế mà tôi thấy đói bụng quá."
Akame vừa nói vừa xoa bụng như để chứng minh.

Lubbock giật mình, lấy ra trong túi áo một gói bánh nhỏ, cũng may là cậu đã chuẩn bị cho trường hợp này rồi.
"Cho cô này, tôi còn phải trông cậy vào cô khi kẻ thù mạnh xuất hiện đấy Akame."
Gói bánh nhanh như một con gió bay đi, Akame đã bắt đầu bóc ăn.
Cả hai người cứ chờ mãi, cho đến khi đoàn xe của vị quan chức kia đã sắp đi mất vẫn không thấy có cuộc tấn công nào.
"Không có phản ứng nào."
"Đừng có lơ là cảnh giác."
"Tôi biết.

Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng phải chuyển địa điểm khác thôi."
Akame ngước lên bầu trời xám xịt bởi mây đen, cô thầm cầu mong rằng nếu kẻ thù ở chỗ Bulat và Tatsumi thì hai người họ có thể xử lý được, và trở về an toàn.
Trên boong tàu, Tatsumi đã thay một bộ âu phục màu xám, xách cây kiếm bên hông.


Cậu đứng một mình dựa vào lan can, lặng lẽ quan sát tất cả các vị khách đang có mặt và nói truyện trên boong tàu lúc này, hi vọng sẽ tìm được kẻ khả nghi.
Thỉnh thoảng, cậu lại vân ve viên con nhộng nhét kĩ trong túi áo, cái này Dương Hằng đã cho cậu từ lúc trước, bảo là uống vào nó có thể giữ mạng trong một số trường hợp nguy kịch.

Tatsumi chưa từng thấy loại thuốc nào nhìn trơn bóng và kì lạ như thế này, nhưng bởi vì tin tưởng Dương Hằng nên cậu luôn mang theo nó bên người.
Trọng điểm quan sát của Tatsumi chính là vị quan chức kia.

Người đang được bảo vệ bởi sáu người vệ sĩ vây xung quanh.

Khiến cho cậu thả lỏng ra một chút.
"Ông ta được bảo vệ thật cẩn mật.

Việc ám sát mà không gây động tĩnh là điều bất khả thi."
"Có vẻ chúng ta đã đến sai địa điểm...!ai ui!"
Tatsumi ôm đầu, ngay vừa rồi vừa có cánh tay nào đó cốc mạnh vào đầu cậu.

Tatsumi quay xung quanh, không phát hiện thấy bóng dáng của ai cả.
"Gì...!gì vậy chứ??"
"Đúng là không thể để cậu làm một mình được mà, Tatsumi."
Là giọng nói của Bulat, hơn nữa đã áp sát ngay sau lưng Tatsumi mà cậu lại không hề hay biết.
"Ế, đại ca?"
"Việc tàng hình giúp tôi nắm thế chủ động.

Dù sao chúng ta cũng không biết được kẻ thù ra sao và chúng có kế hoạch gì."
"Là lỗi của em, đại ca...!Mà đại ca đã đánh em bao nhiêu lần nhỉ?"
"Đó là yêu cho roi cho vọt mà.

Yêu.

Yêu.

Yêu..."

"Anh không cần nhắc nó đến ba lần đâu!!"
Tatsumi nổi da gà, vội vàng lùi ra xa.
"Mà bộ giáp này tiện lợi thật đấy."
"Tất nhiên, trong cuộc chiến ở phía nam, tôi đã chiến đấu cùng nó.

Nó như một người chiến hữu vậy."
"Tuy nhiên, dù tôi có chiến đấu vất vả và gian khổ thế nào..."
Tâm trí của Bulat hiện ra một đoạn hồi ức, đó là một chiến trường rực lửa.

Khi đó, anh bị ngăn lại, nhưng người ngăn lại không phải là quân địch.
"...!cũng chả có ý nghĩa gì! Sao thủ đô lại truất quyền của ngài, tướng quân!!"
Bulat lúc này vẫn còn mái tóc rũ xuống chứ chưa vuốt lên tạo hình, mặc trang phục của binh lính đế quốc.

Anh rống giận trước sự ngăn cản của hai cảnh vệ khác, ngăn cản anh tiến đến một cái lồng sắt.

Bên trong là vị tướng quân mà anh đã đi theo rất lâu.
"Ta đã không nhận hối lộ từ tên tể tướng mới."
"Vậy ra hắn có quyền quyết định chúng ta chỉ vì chúng ta không nhận hối lộ thôi sao! Thật nực cười!"
Bulat hất văng hai tên vệ binh cản đường, hai tay nắm vào song sắt.

Giận dữ đối mặt với vị tướng quân bên trong.

Không, là cựu tướng quân mới đúng, mái tóc màu xám rối bù, quần áo rách rưới, mặt mày bẩn thỉu, thứ duy nhất khiến Bulat nhận ra chỉ là khuôn mặt và cái khí chất quen thuộc kia.
"Bulat, ta sẽ quay về thủ đô và tự mình chống lại."
"Có thể là ta đang trong tình trạng này, nhưng ta không làm gì sai cả.

Có lẽ bọn họ sẽ hiểu ra thôi."
"Tướng quân..."
"Xin lỗi cậu vì có một cấp trên như ta.

Tha lỗi cho ta, Bulat."

"Không đâu, ngài là một vị tướng tuyệt vời."
Hôm đó, đoàn lửa rực cháy tại chiến trường giống như ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Bulat vậy.

Hừng hực và không thể bị dập tắt.
Thoát ra khỏi hồi ức, Bulat tiếp tục giảng giải cho Tatsumi chuyện diễn ra sau đó.
"Khi tướng quân trở về thủ đô, bọn chúng chẳng thèm nghe ông ấy nói gì."
"Và có vẻ đám đó cũng không ưa tôi.

Nên đã bắt và đối xử với tôi như một tên tội phạm.

Nhưng trước khi bị ném vào nhà giam, tôi đã trốn thoát bằng Incursio."
"Thật không thể tin nổi..."
Đang nói chuyện, đột nhiên bộ giáp hiện ra tia điện.

Bulat cũng không ngạc nhiên, đây là dấy hiệu khu chức năng tàng hình tới giới hạn.
"Tôi phải bỏ áo giáp một khoảng thời gian, cẩn thận đấy Tatsumi."
"Vâng, anh cũng đừng để bọn chúng thấy mặt đấy đại ca.

Cứ để khu này em lo."
"Được rồi, tôi sẽ điều tra bên trong tàu."
Thời gian trôi qua rất bình yên.

Tatsumi đang ở trong khoang tàu.

Nơi đây được thiết kế theo phong cách phương Đông với đèn lồng sáu cạnh và các họa tiết từ gỗ sơn màu đỏ đặt xen kẽ làm cậu trầm trồ không dứt.
"Nếu mình thấy bất cứ ai khả nghi, thì đừng hòng thoát."
Tatsumi nghĩ thầm, thưởng thức đồ ăn trên bàn.

Nhưng mà nghĩ lại cậu trông mới giống kẻ khả nghi nhất, những người ở đây ai cũng nói chuyện chỉ có cậu là chú tâm ăn và quan sát nhìn khá lập dị.

Hiu....!hiu...!hiu...
Tatsumi ngừng tay lại, ngẩng đầu lên, cậu nghe được một âm thanh kì lạ.

Khoang tàu rất ồn và nhiều tạp âm do rất nhiều người trò chuyện.

Nhưng âm thanh này nghe quá rõ ràng, nó giống như không bị các âm thanh khác quấy nhiễu vậy.
"Tiếng sáo?"

Tầng trên khoang tàu, một kẻ có ngoại hình giống hệt bé gái đang thổi cây sáo màu đen kì lạ trong tay, chính là Nyau.

Đối diện gã ta là người trung niên tóc xám.
"Một giai điệu tinh tế, như mọi khi."
"Con thuyền đã ra khỏi khu vực đô thị rồi, không thấy bờ nữa.

Đã đến lúc rồi."
"Tôi chơi cũng chán rồi, nên là hành động thôi.

Bọn chúng sẽ bị suy yếu một thời gian.
Nyau trả lời, ngừng việc thổi sáo lại.
"Cũng có thể có một số người không thưởng thức được cái hay của tiếng sáo.

Đừng mất cảnh giác."
"Vâng!"
Tatsumi khuỵu một chân xuống, các hành khác xung quanh đều đã nằm gục hết.

Cậu ôm lấy đầu mình, trong miệng lầm bầm.
"Chuyện gì...!xảy ra vậy? Là do tiếng sáo đó?"
"Mình phải ra ngoài!"
Bịt hai lỗ tai lại, Tatsumi run rẩy bước ra khỏi khoang tàu.

Nhưng dù thế, cậu vẫn nghe thấy cái tiếng sáo đó.

Không nghi ngờ được nữa, đây chắc chắn là do teigu gây nên.
"Ồ, vẫn có kẻ kháng cự được tiếng sáo hả? Thật đáng tiếc, nếu mày chìm vào giấc ngủ thì sống rồi."
Bước ra từ khoang tàu là một kẻ râu ria xồm xoàm, sau lưng là cây rìu hai lưỡi, chính là Daidara.
"Kẻ...!giả mạo..."
"Vậy mày chính là hàng thật à? Tuyệt thật đấy."
Gã ta rút cây rìu sau lưng ra, Tatsumi đã thích ứng hơn với sự quấy nhiễu của tiếng sáo, không còn đến mức đi lại khó khăn rồi.

Cậu cũng rút kiếm ra.
"Tao muốn chiến đấu để tích lũy kinh nghiệm, trở thành kẻ mạnh nhất.

Đến đây đi!"
"Được thôi, vậy tao sẽ cho mày vài kinh nghiệm không thể quên, trước khi gửi mày xuống địa ngục!".