Dương Hằng ngồi bên trong quầy, ngón tay liên tục làm động tác day trán.
Báo cáo về thảm trạng khi đó đã được hắn tìm ra.

Binh lính hầu hết đều là bị một phát đứt đôi người, ông thống đốc bị chặt đầu.

Liana là thảm nhất, bị lột da mà chết.
Đây tuyệt đối không phải là thế lực tầm thường như cướp đường có thể làm, nếu có thì số lượng chúng cũng phải rất đông.

Nhưng tại hiện trường lại không có bất kì dấu vết nào của kẻ tấn công.
Dương Hằng cũng giống như Najenda, hiểu rõ tại sao những kẻ làm điều này lại tự tin như vậy khi đổ tội cho Night Raid.

Đơn giản vì những vụ việc kiểu này đã là chuyên môn của Night Raid rồi.
Dương Hằng đã từng chứng kiến Liana chiến đấu, sức mạnh của cô rất không tệ.

Muốn chế ngự cô sau đó lột da đến chết còn khó hơn nhiều việc giết chết.

Làm được quả thật chỉ có Night Raid, chính xác hơn phải là những kẻ sử dụng teigu.
"Chết tiệt!"
Hắn khẽ chửi nhỏ một câu, hắn giờ phút này đang cảm thấy bức bối không có chỗ phát tiết.

Thống đốc là một người quan tốt, thương dân, lo nghĩ cho tương lai của cái đế quốc tồi tàn này.

Hắn có thể thấy được điều đó qua cách ông xử lý vụ của đám vận chuyển ma túy, và cả không khí của thị trấn đó.

Dù là quan chức đứng đầu khu vực.

Nhưng nơi ở của ông không phải biệt phủ xa hoa hay trang viên tráng lệ, nó chỉ là một ngôi nhà bình thường không khác mọi người trong thị trấn là bao.

Ông cũng không mặc những thứ đắt tiền lộng lẫy, chỉ là những bộ quần áo giản dị bình thường.
Nếu mà thống đốc cùng Liana bị cướp tấn công thì hắn chỉ có thể thở dài.

Nhưng Dương Hằng căn bản không chấp nhận được việc thống đốc bị giết, bị chặt đầu khi đang trên đường cứu đói dân chúng, Liana bị lột da đến chết, tất cả những người lính bị giết hại chỉ là hệ quả của một âm mưu chính trị chó má nào đó.
Ngón tay hắn gõ xuống mặt bàn, âm thanh vang vọng trong quán cà phê tĩnh lặng.
"Hả?"
Dương Hằng đột nhiên ngoảnh về phía ngoài cửa.
Phanh!
Cửa mở tung ra, một bóng người mặc giáp toàn thân đang cõng một người khác xông vào.

Dương Hằng ngay lập tức đi tới.

Phát hiện ra người đuọcew cõng kia chính là Bulat.
"Anh...!Dương...!Hằng...!cứu..."
Người mặc bọc giáp bắt đầu bốc khói trắng, bọc giáp tiêu biến, để lộ ra đó chính là Tatsumi.

Cậu ngã xuống sàn.
Dương Hằng vội vàng vác cả cậu lẫn Bulat lên tầng trên, lấy ra hòm cứu trợ đa năng.
"Xin...!hãy cứu...!đại ca...!bị...!trúng độc..."
Giọng nói của Tatsumi thều thào, đứt quãng không rõ.


Dường như nói ra được một chữ cũng đã tốn rất nhiều sức lực.

Tuy rằng Dương Hằng có nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà hiện tại cứu người mới là quan trọng.
"Trúng độc, độc còn ngấm vào trong máu và nội tạng, may mắn là không vào chỗ chí tử..."
Hắn cảm thấy thật may mắn khi đổi lấu hòm cứu trợ đa năng, thứ này quá hữu dụng.

Sử dụng nó, dù Dương Hằng chưa từng học về y khoa cũng cảm giác như mình là một bác sĩ đang giành giật sự sống của bệnh nhân trong tay tử thần vậy.
Quá trình cứu chữa rất nhanh chóng, giống với lần chữa trị của Ieyasu.

Bulat bởi vì có nền tảng thể lực cực tốt, cộng thêm việc độc ngấm vào chưa lâu nên cứu chữa và hồi phục cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tối thiểu là một tuần ăn uống ngủ nghỉ đủ là có thể trở về đỉnh cao.
Nhưng mà chữa trị Bulat xong vẫn chưa thể kết thúc, bởi vì còn một "bệnh nhân" khác chính là Tatsumi.
Về trường hợp của cậu ta, nó khá đơn giản, nhưng Dương Hằng lại không có cách nào để trị hết.
Những vết thương từ trận chiến với Nyau đã được hắn xử lý dễ dàng, chỉ có áp lực dư lại từ bộ giáp Incursio là không thể xử lí, nó giống như khiến cho người sử dụng phải chịu đựng trọng lực gấp nhiều lần thế giới bên ngoài để khiến người sử dụng mạnh gấp nhiều lần bình thường.

Sự đau đớn này Tatsumi chỉ có thể tự mình chịu đựng và vượt qua.
Quằn quại gần một tiếng đồng hồ, cả Bulat và Tatsumi mới tỉnh dậy.

Không cần Dương Hằng hỏi, Tatsumi đã bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện.


Mà Bulat ngồi bên cạnh không những không ngăn cản, mà còn bổ sung thêm một số chỗ.
Hắn đã có được niềm tin của các thành viên Night Raid, không chỉ bởi vì lần cứu Mine và Sheele.

Mà còn là cách hắn dẫn dắt Tatsumi trở nên trưởng thành.
Dương Hằng cũng không biết, tiệm cà phê của hắn tại thủ đô như ánh nến giữa bóng đêm vậy.

Các thành viên Night Raid giống như đã tìm được an ủi tại đây, dù là nơi tối tăm và thối nát như thủ đô cũng có một tia sáng tồn tại.
Câu chuyện mà Tatsumi kể bắt đầu từ cuộc họp, bàn giao nhiệm vụ.

Sau đó cậu cùng Bulat bắt cặp thực hiện nhiệm vụ bảo vệ trên tàu, tiêu diệt Tam thú, sau đó chạy về đây.
Dáng vẻ của cậu hiện giờ giống như một đứa trẻ đang kể chuyện đến lớp được điểm cao hôm nay, đang chờ được phụ huynh khen vậy.
Tatsumi cũng giải thích tại sao mình lại có được Incursio, sau đó như nhận ra cái gì đó, vội vàng quay sang Bulat.
"Sau khi trở về, em sẽ trả lại Incursio!"
"Tatsumi, cậu không nhớ những lời lúc đó sao? Tôi nói là tôi đã tin tưởng khi giao phó nó cho cậu."
Tatsumi ngập ngừng một chút, sau đó nắm chặt thân kiếm.
"Vâng, thưa đại ca! Em sẽ chăm chỉ luyện tập để thuần thục Incursio!"
"Ha ha, nhớ đấy! Khi hồi phục, tôi sẽ giao cho cậu bài huấn luyện cấp địa ngục!"
Dương Hằng ngồi một bên, suy nghĩ về Tam thú, những kẻ dưới trướng đại tướng quân có tên Esdeath.

May cho bọn chúng là đã chết dưới tay Tatsumi và Bulat, nếu không đích thân hắn sẽ làm gỏi cả ba.
Vấn đề hiện tại không còn là Tam thú nữa, mà là Esdeath.

Khi nhắc đến cái tên này, cả Tatsumi lẫn Bulat đều tỏ ra vô cùng e ngại dù chưa gặp hay đối đầu lần nào.
Dương Hằng cũng không cho rằng bọn họ nhát hay là sợ, đơn giản là Esdeath quá mạnh mẽ.

Cái danh hiệu mạnh nhất thủ đô tuyệt đối không phải chỉ là cái danh hão, qua lời kể của Bulat, hắn cũng có thể cảm thấy được sự lạnh lẽo và tàn bạo tột cùng của người phụ nữ này.
Rầm rầm rầm!!
Tiếng đập cửa ở dưới tầng vang lên, sau đó là giọng nói của một người con gái.

"Cảnh vệ đế quốc đây! Phát hiện thấy dấu hiệu của Night Raid quanh khu vực này, đề nghị chủ nhà mở cửa để kiểm tra."
Cả ba đã biết chuyện gì xảy ra, Tatsumi trong quá trình đến đây đã lộ ra dấu vết, tuy rằng không trực tiếp dẫn đến tiệm cà phê, nhưng vẫn để cảnh vệ đế quốc là đang trốn trong khu vực này.

Bắt đầu ra quân lùng sục.
"Xin lỗi, anh Dương Hoằng, em..."
"Không sao."
Dương Hằng phẩy tay, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để giấu hai Bulat và Tatsumi đi, bởi vì nếu kiểm tra thì khả năng chúng sẽ lùng rất kĩ, không thể đơn giản là trốn dưới gầm giường hay trong tủ được, sẽ bị phát hiện ngay.
Tatsumi nhíu mày, Incursio tuy có khả năng tàng hình, nhưng cậu hiện tại chỉ có thể tàng hình tầm một giây, có cũn như không.

Dù cho cậu có thể tàng hình được lâu thì sao? Anh Bulat sẽ giấy bằng cách nào? Một trong hai người bị phát hiện không phải chỉ ảnh hưởng đến mỗi Night Raid, mà cả Dương Hằng sẽ bị liên lụy.
Hắn không để ý việc này, không có nghĩa là Tatsumi và Bulat không để ý.

Cả hai đều rất áy náy.
Tiếng đập cửa đã ngày càng dồn dập, giống như sắp phá bung ra vậy.

Xem chừng không xuống nhanh, cảnh vệ đế quốc sẽ phá cửa thật.
"Có cách rồi!"
Trước ánh mắt ngạc nhiên của cả Tatsumi và Bulat, trong tay Dương Hằng biến ra một thứ gì đó nhìn trông mờ ảo.
Áo choàng tàng hình, từ lúc mà khả năng tiềm hành và ẩn nấp tăng lên, hắn đã không động đến nó mà vứt xó trong cất chứa của hệ thống.

Không ngờ món đồ cũ từ hồi còn đi phá cứ điểm giáo phái doom lại có tác dụng lúc này.
"Anh Dương Hằng...!cái này là teigu sao?"
"Chùm nó lên là tàng hình, nếu trải ra thì hai người có thể trốn vừa đấy.

Cứ làm đi, không có thời gian giải thích."
Hiện tại cũng không phải lúc thích hợp, Tatsumi và Bulat vội vàng tìn chỗ trốn, Dương Hằng đi xuống lầu, chỉnh quần áo của mình xốc xếch một chút, giả bộ như vừa mới ngủ dậy rồi mở cửa ra..