Tỉnh dậy trên một giường nằm xa lạ, tầm mắt là một trần nhà xa lạ.

Chỉ trong một thời gian ngắn đến thế giới này Dương Hằng đã hai lần như thế rồi.

Chỉ là cái này cũng không trách hắn được, một người bình thường đều nhút nhát gặp được nhiều kích thích như thế mà chỉ ngất hai lần đã là thể hiện vượt tiềm năng.
Căn phòng lần này ấm cúng hơn khu quân sự nhiều.

Nó giống như một nhà kí túc xá đại học vậy.

Nếu như không phải cơn đau nhức từ mắt và cánh tay trái giờ chỉ còn là khoảng không thì hắn sẽ thật tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.

Hắn ngồi dậy, uống nước làm dịu đi cái họng đang khát khô rồi bước ra ngoài.
Nơi đây quả thật giống khu kí túc xá, chỉ là nó cao đến mười tầng lầu, hơn nữa lại là một dãy rất dài, phải có đến cả ngàn phòng san sát nhau.
Phòng của Dương Hằng tầng 10, đánh số A10-57.

Hắn đi ra ban công, bây giờ đã là buổi tối, gió trời lồng lộng làm hắn có chút lành lạnh.

Nhưng trời sao trên đầu lại làm hắn đứng lặng hồi lâu.
Sáng chói tinh hệ như đem cả vũ trụ chiếc vào trong mắt Dương Hằng.

Sinh ra ở xã hội hiện đại, ô nhiễm ánh sáng khiến cho hắn muốn nhìn thấy một ngôi sao còn khó, bị cảnh tượng bầu trời đầy sao này trấn động.
"Đẹp nhỉ? Từ lúc lũ doom đến trái đất thì bầu trời nó như thế đấy.

Tiếc là bây giờ không ai để ý những thứ như thế nữa."
Giọng nói từ ngoài cửa vọng đến, hắn nhận ra giọng nói này, là người phụ nữ tóc vàng lúc trước mà hắn nhìn thấy trước khi mấy đi ý thức.
Chỉ là dùng từ phụ nữ có chút không thích hợp, dùng từ thiếu nữ thì đúng hơn, bởi vì hắn thấy cô trẻ quá.


Dương Hằng đoán rằng tuổi cô cùng tuổi hắn sấp xỉ.
Dương Hằng không trả lời, thiếu nữ cũng không để ý, đem túi trong tay đặt lên bàn.

Sau đó quay ra cửa.
"Không ăn uống gần một ngày rồi, chắc cậu cũng đói rồi.

Ăn đi rồi nghỉ ngơi nhé."
Cửa phòng hắn đóng lại về sau, phòng bên trái hắn lại có tiếng mở cửa, có vẻ như cô ấy sống tại phòng bên cạnh.
Dương Hằng cũng không có ý nghĩ gì.

Vừa nãy uống nước, trong thời gian ngắn ngủi đem cơn đói đè xuống.

Bây giờ thấy đồ ăn thì bụng đã kêu ọc ọc.

Hắn đem túi mở ra, là một hộp giống hộp thức ăn nhanh.

Với thịt, khoai tây nghiền, cơm và nước dùng, bữa ăn này xem như đầy đủ chất.

Ăn đến xem như chắc dạ, Dương Hằng đi ra ngoài, tuy bây giờ là buổi tối nhưng hắn không chút nào buồn ngủ.

Từ trong dãy nhà đi ra, hắn thầm nghĩ đây chắc hẳn là thành Rorgh rồi, nhìn về phía xa, bảo vệ toàn bộ thành phố là một dãy tường thành cao lớn nguy nga, tối thiểu cũng phải trên trăm mét.

Tháp phòng ngự san sát,dù chỉ là một phần nhỏ của hàng phòng thủ cũng không phải thành Karj có thể so sánh.

Dương Hằng đứng trước cửa vào dãy nhà, gãi đầu.

Bất chợt hắn không biết muốn đi đâu.

Thế giới này, con người nơi đây quá xa lạ với một kẻ ngoại lai như hắn.

Suy nghĩ chán chê, cuối cùng Dương Hằng chỉ có thể đi lung tung đến nội thành.
Hắn đi vào vùng nội thành, Dương Hằng nhận thấy điều kiện sống nơi này về cả thể chất và tinh thần đều vượt trên một bậc so với thành Karj.

Nhìn vào đồ ăn liền biết, cơm hộp hắn vừa nãy ăn trong này chỉ là hàng bình thường, nhưng trong thời đại lãnh thổ loài người bị rút gọn có thể có được một hộp cơm đầy đủ như vậy đã là minh chứng cho sự phát triển mạnh mẽ.

Người dân ở đây cũng có nhiều loại hình giải trí thả lỏng tinh thần như xem hình ảnh, biểu diễn, cửa hàng,...!dù hắn thấy được rất nhiều những tiến bộ công nghệ hiện đại, nhưng loại hình giải trí lại trở nên đơn giản hơn so với thời kì trước.
Đi loanh quanh một hồi lâu, một khu vực nhìn có phần tồi tàn xuất hiện trước mắt Dương Hằng, hắn nhận ra khu này, đó là trại tị nạn.
Trại tị nạn san sát lều vải.

Để tiết kiệm diện tích, những giàn thép chắc chắn bằng thép với nền lót gỗ phân làm nhiều tầng.

Người tị nạn có thể lựa chọn dựng lều hoặc trực tiếp sống ở trên sàn gỗ nếu như không ngại ánh mắt của người khác hoặc không đủ tài sản để đổi lấy một cái lều.
Tuy rằng chính quyền thành Rorgh đã bằng sức lớn nhất chiếu cố những người tị nạn, nhưng khổ nỗi số lượng người tị nạn quá nhiều nên chỉ có thể làm được đến vậy.

Thành Rorgh giàu có và hùng tráng không sai, nhưng nó vốn đã gánh chịu 30 triệu người sinh sống và hoạt động.
Không phải không có người kêu ca về hoàn cảnh tị nạn, chỉ là nó đã là gần mười năm trước rồi, vào thời điểm đầu tiên nhân loại cùng doom giao phong.


Vứt bỏ chăn ấm nệm êm đi ngủ ở trong lều trại tạm bợ không phải ai cũng chịu được, bây giờ đã quen rồi.

Rốt cuộc, trong thời đại này còn sống mới là quan trọng nhất.
Ở trại tị nạn, trong đầu hắn nggix đến đứa bé được mình bảo vệ lúc trước hẳn cũng phải trong khu trại tị nạn đi.
Tìm tìm một hồi, Dương Hằng thấy được đứa bé lúc trước.

Nó nằm co ro trên sàn gỗ, trên người đắp một mảnh vải.

Nhìn dáng vẻ là đang ngủ rồi.

Nhưng bởi vì không có lều, đứa bé cố gắng nép sát vào một góc tối mà ngủ.

Những người xung quanh cũng không phải không muốn giúp, mà là không có lực đi giúp đỡ.

Tất cả những người ở đây đều là dân tị nạn, đều là người bản thân gia đình còn chưa lo xong, làm sao có thể giúp đỡ người khác
Đứng im quan sát hồi lâu, Dương Hằng trở về.

Trong lòng hắn đã lặng lẽ ra một quyết định.

Hắn không biết một thằng chỉ biết chạy trốn như hắn lại có thể làm ra quyết định như vậy, nhưng thâm tâm Dương Hằng ảm thấy mình phải làm việc này.
Đứng trước cửa phòng bên cạnh, hắn đang phân vân có nên làm phiền người ta giờ này hay để sáng mai thì cánh cửa đã mở ra.
"Có chuyện gì sao?"
Thiếu nữ với bộ đồ ngủ xuất hiện.

Thế giới này đã thống nhất sử dụng tiếng Anh là ngôn ngữ giao tiếp chung, hắn học ngoại ngữ không tốt nhưng phúc lợi của hệ thống Vô Hạn cho phép hắn phiên dịch một cách hoàn mĩ ngôn ngữ của chính mình đến người khác, đồng thời lời nói của người khác cũng được phiên dịch một cách hoàn mĩ đến hắn.
Dương Hằng có chút ngượng ngùng, mười năm tránh giao tiếp với xã hội khiến cho hắn không giỏi ăn nói lắm.

Ấp úng mãi mới nói ra một:
"Cô có thể...!cô có thể xin cho tôi vào trại tị nạn được không? Có...!có một đứa bé ở đó, nó...!nó là người quen.

Đang ở một mình."
Thực ra hắn cùng thằng bé kia không quen biết, hắn cứu đứa bé, và cũng không mong muốn nó đơn độc như vậy.


Chỉ vậy thôi.
Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt Dương Hằng, không nhanh không chậm nói.
"Thế sao không xin cho thằng bé ở lại đây?"
Hắn không phải chưa từng nghĩ như vậy, nhưng đây là thời chiến.

Hắn vốn là người không có công tích gì, chiếm chỗ ở tốt như vậy đã khó nói.

Dương Hằng đoán rằng bởi vì thiếu nữ trước mặt đã cứu mình cũng là lý do mà mình được phép ở đây, nếu mình đem người tiếp vào ở cùng thì khó xử không chỉ có hắn mà cả có cô.
Dù hắn có mặt dày ở lại đây, nhưng khoảng cách xa như vậy chiếc cố đứa bé thì rất không tiện.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Dương Hằng chỉ lắc đầu cười trừ.

Thiếu nữ tuy tuổi còn trẻ, nhưng ánh mắt không kém, đã đọc hiểu ý tứ của hắn.

"Được rồi.

Cậu ngày mai có thể đến trại tị nạn.

Đêm nay cứ ngủ lại đây đi."
Cô vẫy vẫy tay.
Dương Hằng cúi đầu cảm ơn, quay về phòng.

"Tôi là Selina."
Hắn hơi giật mình, lúng túng đáp lại:
"A...!Dương Hằng...!tôi là Dương Hằng.".