Tô Niệm Nhân đứng ở trước cửa tiểu lâu tinh mỹ thuộc về nàng, si ngốc nhìn bóng lưng huynh trưởng, trong tâm linh còn nhỏ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Sau khi nhập môn, đãi ngộ nàng có được, nếu so với những đệ tử ngoại môn khác thì hơn rất nhiều. Vị trí tốt nhất, linh thạch không thiếu, đan dược không thiếu, giá trị cống hiến môn phái không thiếu, công pháp cũng không thiếu...

Tất cả mọi người thấy mình chỉ là một đứa bé, thái độ cũng đều là khách khách khí khí.

Tiểu nha đầu thật sự không ngờ, huynh trưởng của mình ở Thiên Huyền Tông lại lấy được thành tích như thế, địa vị như thế... Trước kia suy nghĩ sẽ có chút ít đau khổ cùng khó khăn, dĩ nhiên là một chút cũng không gặp được.

Đương nhiên, không có đau khổ cũng không phải là chuyện tốt gì, vì vậy, nàng sẽ đem câu "đến Luyện Khí tầng ba lại đi ra ngoài lịch lãm" của Tô Triệt nói qua, trở thành chỉ dụ ghi nhớ trong tâm.

Sở dĩ Tô Triệt muốn tiện đường về nhà nhìn một cái, chủ yếu là xuất phát từ hai nguyên nhân.

Thứ nhất, chưởng giáo Chí Tôn đã phái người đưa tới nhóm đan dược cao cấp ban thưởng đầu tiên, trong đó, Linh Đan lục phẩm một trăm hạt, Linh Đan thất phẩm năm mươi hạt.

Căn cứ giá thị trường tính ra, Linh Đan lục phẩm ước chừng là năm trăm linh thạch một hạt, Linh Đan thất phẩm ước chừng là một ngàn linh thạch một hạt. Lúc này đây ban cho, tổng giá trị tương đương với mười vạn linh thạch.

Hơn nữa, vị trưởng lão ban phát kia còn nói, ban thưởng như vậy, sau này còn sẽ có mười chín lần. Cái này có ý nghĩa, đơn giản là tấm thượng cổ Trấn Sơn Phù kia, Thiên Huyền Tông sẽ ban thưởng cho Tô Triệt hai trăm vạn linh thạch.

Đương nhiên, trong này chỉ chính là giá thị trường, luyện đan thành phẩm chính thức, khả năng một phần ba cũng chưa tới, thì là khoảng sáu bảy mươi vạn linh thạch. Đây là bởi vì, Linh Đan ngũ phẩm trở lên, trên thị trường không dễ dàng mua được, mới có thể được giá cao như vậy.

Bất quá, dù vậy, Tô Triệt cũng hiểu được rất đáng, đổi thành là lấy lực lượng của mình, muốn đến nhiều Linh Đan như vậy, cả ngày chuyện gì cũng đừng nghĩ đi làm, đều phải đầu nhập vào tất cả tinh lực, cũng không nhất định kiếm được nhiều như vậy.

Đối với Tô Triệt mà nói, thời gian là quý giá nhất, những vật ngoài thân khác chỉ là thứ hai.

Đồng dạng, đối với Thiên Huyền Tông mà nói, chỉ cần tốn hao sáu bảy chục vạn đan dược thành phẩm, là có thể đổi đến một quả thượng cổ Trấn Sơn Phù, đã không thể dùng hai chữ "có lời" để hình dung, quả thực cùng nhặt được không sai biệt lắm.

Loại thượng cổ bảo vật này, đừng nói là vài chục vạn linh thạch, coi như là mấy trăm vạn, hơn một ngàn vạn, một khi gặp được, cũng phải nghĩ tất cả biện pháp cạnh tranh xuống, tuyệt sẽ không quan tâm tới nó giá bao nhiêu tiền.

Hộ sơn đại trận một môn phái, có tác dụng vô cùng trọng yếu. Lực phòng hộ có thể tăng lên ba thành, là khái niệm bực nào?

Bởi vậy, ngoại trừ ban thưởng đan dược cho Tô Triệt, trong sổ cống hiến của môn phái, cũng cho hắn một con số rất lớn, kể từ đó Tô Triệt đã được xác định là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của môn phái. Đối với tương lai, cũng sẽ đưa đến tác dụng phi thường sâu xa...

Như vậy, Tô Triệt vừa lấy xong phần ban thưởng này, nên về nhà một chuyến, làm bộ đưa đan dược trở về gia tộc. Lúc trước lấy cớ kia, mới có vẻ hợp lý.

Nguyên nhân thứ hai là, Tô Triệt cho rằng, rất nhiều lần mình chuyển gia tộc ra làm tấm chắn, mặc dù chỉ là nói, nhưng như vậy cũng kết xuống một đoạn nhân quả. Có thể nói là, trong lúc vô hình đã thiếu nợ Tô gia một cái nhân tình, lúc này cũng nên trả lại.

Thiếu nợ trả tiền cũng chỉ là một chuyện, làm người không thẹn với lương tâm, sẽ không sợ tâm ma, kia mới là trọng yếu.

Một ngày này, Tô Triệt chuẩn bị sung túc, cước đạp pháp khí, hóa thành một đạo độn quang hồng sắc, bay ra khỏi sơn môn đại trận của Thiên Huyền Tông.

Độn quang hồng sắc kia chứa một loại hạo nhiên chính khí, mà không phải là huyết sắc quang hoa của tu sĩ Ma đạo, lúc nào cũng có một cổ tử khí huyết sát.

Sau khi Trúc Cơ, quả nhiên bất đồng, có chân nguyên chi lực, hơn nữa có pháp phi hành mà bảo sư tôn ban cho, tốc độ phi hành hiện nay của Tô Triệt, so với trước kia nhanh hơn ít nhất bốn lần, đây mới là tốc độ nhanh như điện chớp a!

Sơn môn đại trận của Thiên Huyền Tông, mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiều người bay vào bay ra, giờ phút này, Tô Triệt vừa mới bay ra khỏi sơn môn, liền đưa tốc độ đến cực hạn, muốn thống thống khoái khoái hưởng thụ khoái cảm cực tốc này.

Phương hướng đồng hành, có rất nhiều người bị Tô Triệt đuổi kịp và vượt qua, bất quá, có một nữ tu ngự kiếm mà bay, lại không cam lòng yếu thế, bỗng nhiên gia tốc đuổi theo.

Nàng độn quang có chứa quang hoa màu xanh nhạt, có lẽ là chủ tu công pháp mộc hệ, tốc độ cực nhanh, mấy hơi sau đã đuổi theo Tô Triệt.

Tô Triệt cũng phát hiện được tình huống này, lúc này mới ý thức được, hành vi của mình có chút lỗ mãng, rất dễ dàng kích thích tâm háo thắng của một số người, thậm chí tâm tình đang bực bội. Nói thí dụ như nữ tử Trúc Cơ kỳ này vậy.

Xác thực mà nói, tu vi của nàng là Trúc Cơ hậu kỳ, lão Hắc đã xác định, trên đạo phục mà nàng đang mặc, có chứa ba đường ngân tuyến, dĩ nhiên là một đệ tử chân truyền của Huyền Nguyên Phong.

Trong nội tâm Tô Triệt suy đoán:

- Đây là vị đệ tử chân truyền thứ ba mà mình gặp được. Bất quá, hôm nay lại là mình tạo ra hành vi lỗ mãng, vừa mới ra khỏi sơn môn là cấp tốc phi hành, nhất định là chọc giận nàng.

Bởi vì trước kia gặp được hai tên đệ tử chân truyền, đều là người không thèm giảng đạo lý. Cho nên, Tô Triệt vô ý thức cho rằng, tất cả đệ tử chân truyền đều là loại người toàn thân ngạo khí, không thể đụng vào, đối với bọn họ có mang cảnh giác thật sâu.

Lại không nghĩ rằng, nàng kia đuổi theo phía sau mình, cười một tiếng, truyền âm nói ra:

- Chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ có thể đạt tới loại tốc độ này, pháp bảo phi hành mà Huyền Cơ sư bá luyện chế quả nhiên là bất phàm. Đến a, chúng ta đấu một lần, xem ai bay nhanh hơn.

- Huyền Cơ Phong đệ tử nội môn Tô Triệt, gặp qua sư tỷ.

Tô Triệt chắp tay thi lễ, đồng dạng truyền âm nói:

- Vừa rồi hành vi lỗ mãng, mong sư tỷ tha thứ.

- Không sao.

Nàng trả lời:

- Ta đang lo trên đường nhàm chán, vừa vặn, hai ta so đấu một hồi, cũng có thể giải buồn đúng không?

So đấu một hồi, Tô Triệt thật cũng không sợ, chỉ có điều, không muốn vì hành vi nhàm chán bực này mà thay đổi lộ tuyến của mình, liền trả lời:

- Ta muốn đi Đông Tấn quốc, sư tỷ có cùng đường hay không?

- Cùng đường.

Nàng kia giương cằm lên nói.

- Tốt lắm.

Tô Triệt bỗng nhiên gia tốc, thoáng cái bỏ nàng ở đằng sau. So thì so, ai sợ ai. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Ngươi thật xấu xa? Ta còn chưa hô bắt đầu.

Nàng kia cũng gia tốc đuổi theo.

Tô Triệt không ngừng gia tốc, còn truyền âm hỏi:

- Xin hỏi, sư tỷ xưng hô như thế nào.

- Huyền Nguyên Phong Ngưng Lộ.

Nàng đã sắp đuổi theo tới.

Trong nội tâm Tô Triệt khẽ động:

- Dĩ nhiên là nàng!