Thây kệ Lư Ngạc ngây ngốc tiếp thu tình huống hiện tại, Hoàng Lãnh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn nữ nhi: “Nha đầu, đám cung nữ thái giám và lão thái sư bên kia đã tới nơi an toàn, nhưng mà theo tính toán, vẫn còn khoảng 800 nhân mã chưa thấy hiện thân.” Không ngoài lo lắng của Ngọc Băng, quả nhiên Lư Ngạc còn giữ lại một lực lượng ngăn cản mọi nẻo đường từ Hắc Phong Nhai về Tử Cấm thành.
“Họ là đang phục ở chỗ ca và Kiệt nhi đi.” Ngữ điệu nhàn nhạt không rõ tâm tình nhưng Hoàng Lãnh nhận được sự lo lắng trong đó. Cái này hẳn gọi là phụ tử tình thâm, tâm linh tương hỗ đi.
“Hừ, mượn tạm tiểu hồng mã của con.” Ngọc Băng gật đầu, huýt một tiếng sáo lớn, Hoàng Lãnh vừa dứt lời, từ xa đã có một con tiểu hồng mã phóng nhanh tới, lam y chợt lóe, ngựa còn chưa tới gần, người đã nhảy lên tới yên, quay đầu rời khỏi.
Bách Lý Tịnh có chút không tiếp thu nổi nhịp độ của mọi việc, vị nhạc phụ này phút trước còn ngẩng lên trời cười lớn, phút sau nói đi là lập tức chẳng thấy người đâu. Hắn còn đang ngây ngốc nhìn theo thì Ngọc Băng đã hối thúc: “Chúng ta hồi cung thôi.”
“Ừ.” Hắn khẽ gật đầu, mắt vẫn chưa rời khỏi phương hướng Hoàng Lãnh vừa rời đi, ánh mắt khẽ xẹt qua một tia sáng nóng, vị hoàng đế của chúng ta đang ầm thầm suy nghĩ tìm cách ‘dụ dỗ’ vị nhạc phụ phi phàm này nhập triều làm quan.
Ngọc Băng bên cạnh nhìn thấy biểu tình của hắn, đáy lòng cười khẽ, nàng dĩ nhiên biết hắn đang tính toán gì, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ hao hết tâm kế mời cho được người về, nhưng khác biệt ở đây là, nàng hiểu rõ cha nàng hơn ai hết. Nếu ông thích quan trường, từ sớm hoàng vị đã không phải Bách Lý Tịnh ngồi rồi.
————————————————————————-
Trong khi phu thê Bách Lý Tịnh gấp rút hồi cung tiếp quản tình hình thì Hoàng Kiệt và công chúa cũng đã đến ngoài thành 20 dặm, đã thấp thoáng thấy hoàng kỳ phấp phới xa xa.
“Thả ta ra!” Lúc này, huyệt đạo của Lư Tiểu Uyển sau sáu canh giờ đã tự động giải khai, ả lập tức la lối.

“Thật phiền!” Bách Lý Vân chun mũi.
“Công chúa, kệ ả đi. Cũng sắp hồi cung rồi, giao ả cho Hình bộ là được.” Dương Linh Phong cười cười khuyên nhủ, coi thanh âm chói tai của Lư Tiểu Uyển như một loại tạp âm không đáng để ý.
“Hừ. Khi các ngươi đến được Hình bộ thì giang sơn này đã đổi chủ rồi.” Lư Tiểu Uyển ngạo mạn không biết sống chết.
“Nói bậy.” Thái hậu vẫn im lặng đột nhiên gắt gỏng.
“Mẫu hậu không cần lo lắng. Hoàng huynh và tẩu tẩu nhất định sẽ không thua.” Bách Lý Vân cao giọng, ngẩng đầu, nàng có một dự cảm mãnh liệt là hoàng huynh và tẩu tẩu sẽ thắng ván cờ này.
“Tiểu công chúa! Tiểu biểu muội, biểu tỷ khuyên ngươi nên sớm thức tỉnh. Cục diện bây giờ là thế nào ngươi vẫn chưa biết hay sao? Phụ thân ta rất nhanh sẽ tiếm ngôi xưng đế. Từ nay về sau, hai chữ ‘công chúa’ này e là sẽ chỉ dùng để tôn xưng Lư Tiểu Uyển ta.”
Bách Lý Vân hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Thái hậu thở dài một hơi, chuẩn bị cất tiếng thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa lướt mau tới.
Bốn người lập tức căng thẳng, thần kinh cảnh giác lên cao độ. Dương Linh Phong và Hoàng Kiệt đồng thời cầm vào chuôi kiếm.
“Ca! Kiệt nhi! Là hai người phải không?” Người lên tiếng là Lục Hàn Mai. Họ đã đuổi tới nơi.
“Mai nhi! Ta ở đây!” Dương Linh Phong nghe ra tiếng của tiểu sư muội nhà mình thì thu tay, cất giọng đáp trả.
Hai con khoái mã lướt mau tới. Hàn Mai, Tuyết Mai dừng cương, xuống ngựa.
Hoàng Tuyết Mai đưa mắt nhìn Lư Tiểu Uyển đang bị trói, hai mắt lộ rõ vẻ chán ghét và một chút… oán hận.
“Lập tức thả ta ra, các ngươi sẽ được phong thưởng xứng đáng.” Dương Linh Phong và Hoàng Kiệt vẫn chưa tiết lộ thân phận, Lư Tiểu Uyển vẫn đang đắm chìm trong mộng tưởng của ả.
“Phong thưởng?” Lục Hàn Mai cau mày, trong mắt lộ vẻ nghi vấn, nhìn về phía Hoàng Kiệt.
Lư Tiểu Uyển nghe thế thì lại tưởng tiểu cô nương trước mặt đã động tâm. Ả tiếp tục lên giọng: “Không sai! Cha ta sắp làm hoàng đế. Nếu các người ngoan ngoãn nghe lời ta. Việc hôm nay các người đắc tội ta, ta sẽ không tính toán, đồng thời sẽ ban thưởng xứng đáng.”
“Đủ rồi!” Hoàng Kiệt quát, hắn thật sự đã hết kiên nhẫn.
“Cô nương, ngươi nghe ta.” Lư Tiểu Uyển đã thất bại trong việc lay động hai huynh đệ Hoàng Kiệt, bây giờ mục tiêu mới của ả là tiểu cô nương trước mặt. “Chỉ cần cô đưa ta về cung, cô muốn ban thưởng thứ gì cũng có thể.”
Đến đây, Lục, Hoàng hai người đã lờ mờ nhận ra tình hình, có vẻ như ả đồng bóng trước mặt vẫn chưa biết họ là ai. Lục Hàn Mai cười lạnh: “Muốn gì cũng có thể?”
“Không sai. Cô nương muốn vàng, bạc, châu báu, bao nhiêu cũng có.” Lư Tiểu Uyển ngu ngốc cho rằng nữ nhân thích nhất chính là chưng diện.

“Ta đã nói với ngươi, không phải ai cũng thích những thứ đó.” Hoàng Kiệt gằn từng chữ, hắn đang có một loại xúc động muốn giết người ‘diệt khẩu’.
“Nếu không thì,” hai mắt Lư Tiểu Uyển chợt lóe sáng. “Cô nương, ta đáp ứng sẽ khuyên đại ca cưới cô làm chính thê, tương lai cô chính là hoàng hậu.”
Một câu nói buông ra, sắc mặt của cả bốn huynh đệ tỷ muội đột nhiên vặn vẹo, cực lực nhịn cười, nếu không phải vì thái hậu đang ở đây, họ nhất định bò lăn ra đất mà cười cho thỏa.
Tuyết Mai liếc nhìn Hàn Mai một cái, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Nói như vậy, sau này ta sẽ là muội muội của hoàng hậu, mà ca ca ta sẽ là quốc cữu?”
Lư Tiểu Uyển gật đầu lia lịa: “Không sai. Thế nào? Các người nên sớm thức tỉnh, trói hai mẫu tử họ lại, thả ta ra, chẳng ai dại gì đi làm chuyện không có lợi cho mình, tốn công lại vô ích.” Ả suy bụng ta ra bụng người, cho rằng nữ nhân trong thiên hạ ai cũng muốn làm hoàng hậu, muốn đến điên khùng như mình.
“Cô nương không thể tin ả. Hoàng huynh và tẩu tẩu của ta sớm đã có phòng bị, ả không thể nào thành công như mong đợi. Ta nói đều là thật.” Bách Lý Vân sốt ruột cất tiếng, nàng không sợ Lư Ngạc đảo chính thành công, chỉ sợ hai vị tiểu cô nương này bị Lư Tiểu Uyển lung lay. Thái hậu cũng lập tức gật đầu xác nhận.
Hoàng Tuyết Mai lúc này mới nhìn kỹ Bách Lý Vân. Chỉ thấy nàng ta mắt hạnh mày đào, đoan trang khí khái, tôn quý nhưng lại không xa cách, tạo cho người ta cảm giác muốn gần gũi. Nàng khẽ nở nụ cười: “Tĩnh Dương công chúa?”
Bách Lý Vân gật đầu, nhưng ngay lập tức có phản ứng: “Còn chưa giới thiệu! Sao cô nương biết bổn công chúa?”
“Công chúa cái thá gì ả! Ta mới là công chúa!” Lư Tiểu Uyển ong ỏng kêu réo.
Hoàng Tuyết Mai trừng mắt nhìn ả: “Câm mồm!”
“Bỏ đi tiểu Mai nhi, đừng phí lời dây dưa với ả, hộ tống thái hậu và công chúa hồi cung quan trọng hơn.” Dương Linh Phong tuy có công phu hàm dưỡng không tệ nhưng thật sự cũng sắp chịu hết nổi con người Lư Tiểu Uyển này.
“Người dây dưa trước là ả. Ca, muội kể huynh nghe một câu chuyện cung đấu.” Hoàng Tuyết Mai nghiến răng phun từng chữ: “Ca, lúc điều tra thế lực của Lư Ngạc, Mai nhi đã đột nhập phủ đệ của hắn, nghe được một câu chuyện như thế này: Có một ả tiện nhân là biểu muội của đương triều hoàng đế, ả ta luôn nhắm đến ngôi vị chính cung hoàng hậu nhưng hoàng đế lại cứ lần lữa không tuyên ả nhập cung, cuối cùng lại theo chỉ phúc vi hôn của tiên đế, thành hôn với người khác. Ả ta không cam tâm, rắp tâm hãm hại hoàng hậu. Một ngày, ả từ Phượng Nghi cung lừa gạt được một hộp trà Long Tĩnh thượng hạng, về đến phủ, ả thả tỳ sương vào trà rồi uống. Ả cam tâm đầu độc cả bản thân chỉ để muốn giá họa cho hoàng hậu. Sau đó, phụ thân ả tiến cung làm lớn chuyện, cậy vào địa vị và bằng chứng ngụy tạo, muốn khiến hoàng hậu thân bại danh liệt.”
Nghe đến đây, biểu tình trên mặt mỗi người một khác. Thái hậu và Bách Lý Vân kinh hãi, đây vốn là chuyện của mấy tháng trước, đã nháo thành một đoàn trong cung, sao lại truyền ra tới giang hồ? Còn nữa, sự thật có đúng như vị tiểu cô nương này đang nói?
Lục Hàn Mai, Hoàng Kiệt và Dương Linh Phong nhíu chặt mày, trong con ngươi ẩn hiện lửa giận, chỉ chực chờ bùng nổ.
“Sau đó thế nào?” Sau một lúc, Dương Linh Phong âm trầm cất tiếng hỏi. Thanh âm ôn nhuận dễ nghe đã trở nên trầm thấp, không khí bắt đầu giảm xuống vài độ. Hắn không có phúc phận trở thành phu quân của tiểu sư muội nhưng điều đó không có nghĩa có người được phép đụng đến sư muội của hắn.
Hoàng Tuyết Mai không đáp, chỉ đưa mắt nhìn về phía mẫu tử thái hậu.
“Lời cô nương nói có chứng cứ không? Thái y lúc đó cũng đã kiểm chứng, trong hộp trà vốn không có gì. Độc chỉ phát hiện trong chén trà mà Tiểu Uyển uống.” Thái hậu chậm rãi lên tiếng. Vốn tưởng đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, ai ngờ lại đồn cả ra ngoài cung.
Không ngờ Tuyết Mai còn chưa lên tiếng Lư Tiểu Uyển đã trực tiếp thừa nhận: “Không sai, chuyện đúng là như thế, xem ra các người cũng có chút bản lĩnh. Như vậy ắt hẳn các người cũng biết thế lực của Lư gia chúng ta lớn đến chừng nào. Còn không mau cởi trói cho bổn công chúa?”
Tới lúc này thì Dương Linh Phong chân chính đầu hàng: “Người xưa có câu ‘chưa đổ ông nghè đã đe hàng tổng”. Xem ra hôm nay ta chân chính lĩnh giáo. Công chúa thật còn chưa tự xưng ‘bổn công chúa’ mà ngươi lại…” Vừa thở dài vừa cười, thật sự không hiểu ba tháng qua tiểu sư muội làm cách nào sống chung được với ‘cực phẩm’ này. Nghĩ đến đây, gương mặt tuấn tú lại một lần nữa trầm xuống.

“Thì sao? Sớm muộn ta cũng là công chúa! Bây giờ các người tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời ta.” Lư Tiểu Uyển càng lúc càng cao giọng.
“Công chúa? Bằng vào ngươi?” Lục Hàn Mai cười khẩy, nàng có một loại xúc động muốn tung quyền vào mặt con mụ ngu xuẩn trước mắt.
“Ta thì sao? Nữ nhân trong thiên hạ có mấy ai hơn được ta? Nhìn đi, thái hậu bị ta đùa cợt bao nhiêu năm vẫn không biết, Tĩnh Dương chưa bao giờ lọt vào mắt ta, Thuận Thành hoàng hậu hiện tại bị ta hãm hại sắp đặt hết lần này đến lần khác vẫn ngu ngơ không phản kháng, lần nào cũng là may mắn tránh được một kiếp. Ta hãm hại ả lại không hiểu nguyên nhân gì trong hộp trà không có độc. Ta khiến cung nữ hắt trà nóng vào người ả, ả cũng không phản ứng.” Không nói còn khá, nói hết mấy câu này, sắc mặt của tất cả mọi người tại đương trường đều đen lại, khó coi đến cùng cực.
Nhưng mà kẻ gây sự lại không ý thức được điều này, ả vẫn oang oang lên tiếng, nhắm vào Dương Linh Phong: “Các ngươi nên sớm biết điều, sẽ trở thành hoàng thân quốc thích, hưởng thụ loại đãi ngộ tốt nhất. Còn ngươi, ta có thể không chê nhận ngươi làm phò mã. Thế nào?” Ả nhướng mày, đắc ý nhìn Dương Linh Phong, ở chung gần một ngày, ả sớm đã bị vẻ khôi ngô và khí phách của hắn chinh phục.
Sắc mặt Dương Linh Phong lúc này lại cực kỳ dọa người. Hai mắt híp lại, hàn khí từng đợt từng đợt bắn ra ngoài, ép mọi người xung quanh hô hấp khó khăn, từng chữ một theo những kẽ hở sít sao trong răng văng ra ngoài với nhiệt độ của băng tuyết mùa đông: “Nói thêm một tiếng, ta sẽ vứt ngươi cho một đám thổ phỉ. Tiền gian hậu sát!”
Bách Lý Vân giật nảy mình, nàng không quan tâm nội dung câu nói cùng ngữ điệu của Dương Linh Phong nhưng mà loại hàn khí ép người này nàng đã từng ‘lĩnh giáo’ qua, là lúc nàng náo loạn bị tẩu tẩu giáo huấn. Tẩu tẩu bình thường ôn ôn văn văn, nhưng khi nghiêm túc cũng cực kỳ đáng sợ, hệt như thế này.
Hoàng Tuyết Mai nhanh gọn trực tiếp hơn: một cái bạt tai: “Hai người bọn họ là nam nhân nên thương hương tiếc ngọc còn ta thì không. Con người ngu ngốc cũng nên có hạn độ.”
Hoàng Kiệt lạnh nhạt tiếp lời: “Tỷ tỷ ta là nhìn tình thương của thái hậu dành cho ngươi mới không tính toán với ngươi. Hoàng gia chúng ta vì tỷ tỷ nể mặt thái hậu đã thống nhất tha ngươi ba lần. Hai lần ngươi đắc tội tỷ tỷ, đêm qua lại muốn khống chế thái hậu và Tĩnh Dương công chúa, ta đều không lấy mạng của ngươi. Nếu ngươi còn tiếp tục làm chúng ta thấy phiền, hừ. Tỷ tỷ hôm qua cũng là dặn hộ tống thái hậu và công chúa hồi kinh, không có nói gì thêm, nếu ta mang ngươi cho chó ăn hay miễn phí tặng cho đám sơn tặc nào đấy cũng không tính là quá đáng.“
Lục Hàn Mai âm trầm lên tiếng: “Quốc cữu? Muội muội của hoàng hậu? Ta nói ngươi biết, bây giờ hai người bọn họ vốn đang là quốc cữu và muội muội của hoàng hậu, cần gì phải giúp ngươi, chạy một vòng lớn như vậy rồi mọi thứ lại trở về như cũ? Trong buôn bán, hòa vốn thì chính là đã lỗ công. Chuyện ngu xuẩn như vậy cũng chỉ ngươi mới nghĩ ra được. Loại đầu óc này, khó trách phụ tử ngươi đi đến kết cuộc ngày hôm nay, ngươi cho rằng tại sao hộp trà của ngươi tự dưng thái y lại không phát hiện độc tính dù ngươi đã thả tỳ sương vào? Bằng với võ công của tỷ tỷ, một tiểu cung nữ có thể hắt được trà nóng vào người à? Còn nữa, tối qua cha ngươi còn ý định hạ độc vào thức ăn của hoàng thượng khi mà tỷ tỷ ở sát ngay bên cạnh. Đúng là cha nào con nấy.”
Thái hậu nghe đến mấy câu cuối cùng thì hốt hoảng: “Hạ độc hoàng đế? Xảy ra chuyện gì?”
Bách Lý Vân trái lại, cười rất thản nhiên: “Mẫu hậu không cần phải lo, y thuật của tẩu tẩu xuất thần nhập hóa. Tuyệt đối đảm bảo được hoàng huynh vô sự.” Nàng quay sang mỉm cười với Hoàng Kiệt: “Nói như vậy, công tử thật sự là quốc cữu gia, bào đệ của tẩu tẩu? Thất lễ.”
Hoàng Kiệt cũng cười nhẹ đáp lễ: “Đa tạ công chúa một mực tin tưởng gia tỷ.”
Thái hậu thở dài một hơi, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Lư gia của bà toàn bộ trở thành phản thần, người thân của bà liên tiếp phản bội bà, coi thân tình của bà như một công cụ để đạt được mục đích. Bà chán nản cất tiếng: “Mọi việc là thế nào? Hoàng đế có ổn không?”
Lục Hàn Mai từ tốn đáp: “Hồi bẩm thái hậu, mọi sự đều thuận lợi, Lư Ngạc thất thủ bị bắt, hoàng thượng long thể bình an.”
“Vậy, hai vị cô nương đến để…?” Thái hậu vẫn là thái hậu, vẫn là người có tầm nhìn.
“Suỵt.” Dương Linh Phong dẫn đầu đột nhiên dừng bước. Với tu vi và nội lực của mình, hắn là người đầu tiên nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía cánh rừng thưa cách đó không xa.