Đất phong của Định Đông thân vương tuy là Minh Hà đảo ngoài Nam Hải nhưng ở kinh thành vẫn có phủ đệ vô cùng rộng lớn, là do Thái tổ Hoàng đế ngự ban, để Hoàng gia tướng một khi tiến kinh có chỗ trú chân, cũng là để thể hiện vị thế của họ trong triều đình. Hoàng Lãnh và Ngọc Băng từ mấy năm trước đã âm thầm sửa chữa lại vương phủ, mở rộng phòng ốc, mỗi người của Hoàng gia đều có một phòng riêng cho mình trong vương phủ, hệt như ở nhà. Chỉ là mấy mươi năm qua, cửa lớn vẫn luôn đóng kín, ngoại nhân nhìn vào vẫn cho rằng vương phủ không có người ở. Kỳ thực, bên dưới tổng đà của thương đoàn Lam Điền ở kinh thành có một mật đạo nối thẳng vào vương phủ. Bình thường các tiểu cô nương vẫn theo con đường này vào nhà, không đi cửa lớn để tránh gây sự chú ý.
Một đoàn bốn người về tới trước đại môn vương phủ. Ngọc Băng nhanh chóng xuống ngựa, gõ cửa.
“Tỷ tỷ? Hoàng thượng?” Vương Yến Chi ra mở cửa thì rất ngạc nhiên, nàng không ngờ tỷ tỷ lại đến nhanh như vậy mà ngay cả Bách Lý Tịnh cũng đi theo.
“Gọi ta tỷ phu.” Bách Lý Tịnh gật đầu chào hỏi.
“Tại sao…” Vương Yến Chi chưa hỏi hết câu đã bị Ngọc Băng lạnh lùng cắt ngang: “Vào trong rồi nói.”
Vào tới đại sảnh, Ngọc Băng thẳng thừng ngồi xuống chủ vị, để Bách Lý Tịnh ngồi ở vị trí thượng khách bên cạnh, các tiểu cô nương còn lại chia thứ tự ngồi xuống. Tất cả lúc này đều đã gỡ bỏ mạng che, để lộ diện mạo thật của mình, đây là một cuộc họp gia đình.
Ngọc Băng giới thiệu sơ lược các tiểu muội muội với Bách Lý Tịnh. Hắn chợt chú ý đến một vị tiểu cô nương dung mạo giống hệt Thượng Quan Xuân Tuyết, nhưng lại đang ngồi trên xe lăn. “Muội muội, chân của muội…”
“Chân của Hạ nhi có chút thương tật, không thể đi lại. Xuân Tuyết, Hạ Tuyết, Thu Tuyết, Đông Tuyết là bốn tỷ muội đồng sinh, Hạ nhi là lão nhị cũng là người thống lĩnh Hoàng gia tướng ở hoàng cung lúc nãy.” Ngọc Băng nói một chút tình hình.
Bách Lý Tịnh chỉ gật đầu, lúc này không phải lúc bàn những chuyện này dù trong thâm tâm hắn đang có rất nhiều cảm giác khác lạ. Dung mạo thật sự của Thượng Quan Xuân Tuyết rất mỹ miều nhưng lúc nàng dịch dung lại khiến hắn không nhìn ra được chút sơ hở nào. Hắn cũng rất ngưỡng mộ vị tiểu muội muội trước mặt, lúc nãy nàng cưỡi ngựa chỉ huy mới hào sảng làm sao, một chút cũng không nhìn ra nguyên lai chân nàng không thể cử động.

“Tỷ tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Dương Tường Vi nhẹ giọng hỏi.
“Hỏi hắn.” Ngọc Băng hất hàm về phía tiểu đệ.
Hoàng Kiệt đem sự việc tường thuật lại một lần. Thần sắc của mỗi người có mặt đều mang vẻ kỳ quái.
“Tỷ tỷ.” Thượng Quan Thu Tuyết khẽ chau mày. “Muội thấy thực sự cũng không phải là vấn đề quá lớn. Mai nhi là có tính toán mới để bị bắt. Cha và đại sư ca cũng đi theo yểm trợ, trên lý thuyết mà nói thì gần như không có nguy hiểm.”
“Gần như không có và hoàn toàn không có vẫn khác nhau. Tuy nói Mai nhi có chuẩn bị nhưng mà nó đang ở trong địa bàn của người ta, là một tiểu nha đầu ở trong hang hùm đấy, vạn nhất xảy ra chuyện thì thế nào?” Ngọc Băng cau mày, khó chịu cất tiếng. Cũng chỉ ở trước mặt thân nhân nàng mới ít nhiều biểu lộ tâm tình thực sự của mình ra ngoài như vậy.
“Tỷ tỷ, Kiệt nhi nói Mai nhi có rắc lại phấn màu chỉ đường, bây giờ chúng ta đến đó, xem xét tình hình một chút.” Vương Yến Chi đưa ra ý kiến.
“Muội lại thấy không cần đợi đến giờ Ngọ hai khắc gì hết. Chúng ta đã điều tra cụ thể số lượng tử sĩ mà Lư Ngạc đào tạo, theo tính toán chỉ còn độ 400 tên, bằng vào lực lượng này của chúng ta, chỉ cần tấn công là có thể tiêu diệt toàn bộ, nhanh chừng nào tốt chừng nấy. Chỉ là, vạn nhất chúng đề phòng cẩn mật, sức người lại có hạn…” Dương Tường Vi trực tiếp hơn, nhưng điều nàng đang lo cũng là tảng đá trong lòng Ngọc Băng, nếu nói một chọi một trực diện đối đầu, nàng không ngán bất kỳ loại hắc y nhân nào, độc dược nàng cũng không sợ, nhưng nếu chúng dùng đến những thứ như thuốc nổ, hỏa dược,… thì lại là chuyện khác.
“Nếu vậy, chúng ta cứ xuất phát toàn bộ, xem xét tình hình, nếu thuận lợi thì tấn công cứu người, nếu không thì đành phải chờ đến giờ Ngọ, lúc chúng bắt đầu di chuyển sẽ ra tay.” Bao Khánh Hy lên tiếng.
“Nhưng nếu bọn chúng đã biết bắt nhầm người thì sao? Lúc chúng bắn mũi tên mang theo lá thư đổi người, chắc chắn phải ẩn nấp gần đó xem xét. Chuyện mẫu hậu và Vân nhi bình an trở về nhất định chúng đã biết.” Bách Lý Tịnh đột ngột chen ngang.
“Đến lúc đó thì phải xem tạo hóa của nó.” Ngọc Băng cay đắng thốt ra. Ngay sau đó, nàng nhanh chóng sắp xếp: “Xuân Tuyết, Phi Yến, hai muội cùng ta và tỷ phu đi trước mở đường, âm thầm hộ vệ cạnh Mai nhi. Tường Vi, Thu Tuyết, hai muội dẫn các tỷ muội của Ôn Hỏa và Thanh Thủy kỳ thám thính xung quanh hang ổ bọn chúng, kịp thời xử lý hỏa dược hoặc đạn pháo nếu có. Mẫn Châu, muội dẫn Hậu Thổ kỳ bố trí sẵn cạm bẫy, ngăn ngừa chúng tẩu thoát. Khánh Hy, muội dẫn Cự Mộc kỳ chuẩn bị tấn công khi có hiệu lệnh. Vạn nhất chúng ta không địch nổi, Hạ Tuyết, muội và Nhuệ Kim kỳ bố trí đường rút lui. Chưa có hiệu lệnh của ta, tuyệt đối không được đả thảo kinh xà.”
“Rõ.” Trăm miệng một lời đáp. Sau một cái phất tay của Ngọc Băng, mọi người rất nhanh xuất phát tiến hành theo kế hoạch.
Không ngoài dự đoán, đám hắc y nhân quả nhiên đã chuẩn bị rất cẩn thận. Chúng vốn cho rằng Tĩnh Dương công chúa không biết võ công lại nhát gan sợ chết nên chỉ trói hai tay nàng ngược ra sau lưng, nhưng chúng cũng đồng thời buộc quanh người nàng ba khối thuốc nổ lớn, chỉ cần va chạm mạnh sẽ lập tức nổ tung. Ngoài ra, xung quanh gian phòng giam giữ nàng cũng nồng nặc mùi dầu hỏa. Nếu có biến cố, chỉ cần một mồi lửa sẽ có thể thiêu chết con tin.
Ngọc Băng đến nơi, nhập bọn với Hoàng Lãnh. Ông khẽ gật đầu với nữ nhi, dùng truyền âm tâm pháp nói với nàng: “Phong nhi đã xử trí tên đưa tin, tạm thời chúng vẫn chưa biết Mai nhi là công chúa giả mạo. Còn nữa, nhóm hắc y nhân cuối cùng đều ở hết chỗ này.” Nàng mỉm cười với cha rồi nhanh chóng vẫy tay ra hiệu. Thượng Quan Xuân Tuyết vung tay một cái, 4 mũi cương châm đồng loạt phóng ra chuẩn xác điểm trúng huyệt đạo của 4 tên đang canh gác trong phòng. Mộ Dung Phi Yến cũng phóng ám khí vô thanh vô ảnh điểm hết huyệt đạo của những tên đang canh gác bên ngoài gian phòng, hai nàng cẩn thận chỉ điểm huyệt bất động không đánh vào tử huyệt vì sợ chúng ngã xuống sẽ gây ra âm thanh tạo sự chú ý.
Hoàng Tuyết Mai nhìn thấy tình hình, biết ngay viện binh đã đến. Nàng đứng thẳng xuống đất, ngầm dồn kình lực xuống chân, giẫm một cái, hai mũi dao sắc nhọn ẩn dưới đế giày bật ra, sau đó nàng khéo léo móc ngược một cái, chuẩn xác cắt đứt dây trói. Hai tay vừa tự do, nàng nhanh chóng tháo những khối thuốc nổ trên người đặt qua một bên. Nhưng nàng chỉ mới làm tới đó thì đã xảy ra biến cố.
Đám hắc y nhân phụ trách giám thị gian phòng từ xa đã nhận ra bất thường. Theo quy ước của chúng, những tên canh gác bên ngoài và bên trong phài luôn ra dấu hiệu bình yên. Chỉ cần một chút bất động đã đủ khiến chúng thình lình bắn một loạt tên lửa về phía này.
Dầu hỏa bén lửa rất nhanh vì số lượng quá nhiều, Thanh Thủy kỳ lập tức bắt vòi rồng dập lửa nhưng ngọn lửa đã kịp bùng lớn. Ngọc Băng quyết đoán bắn một chưởng đẩy mọi người bên cạnh ra khỏi vùng nguy hiểm, sau đó dẫm nát mái ngói, phất tay một cái, một dải lụa trắng mềm mại tung ra khỏi tay áo xuyên qua mái nhà, cuốn chặt thắt lưng Tuyết Mai. Nàng đề khí dưới chân vọt người chênh chếch ra ngoài, mang theo tiểu muội thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Hơn nửa canh giờ đám hắc y nhân cuối cùng cũng được tóm gọn. Ngoại trừ Ôn Hỏa kỳ phụ trách áp tải về Hình bộ, mọi người đều quay trở về Định Đông vương phủ.
Bây giờ mới đầu giờ Ngọ, chuyện cần giải quyết đã giải quyết xong, các tiểu cô nương đang lục tục dọn dẹp, chuẩn bị cơm trưa. Hoàng Lãnh sau khi tức giận liếc Tuyết Mai một cái, lạnh lùng nói với Ngọc Băng “Giao cho ngươi xử trí” thì đã lôi Bách Lý Tịnh vào phòng riêng nói chuyện.
———————————————————————————–
Trong khuê phòng của Ngọc Băng. Hoàng Kiệt và Hoàng Tuyết Mai đang cúi đầu đứng trước mặt nàng.

“Muội nghĩ đi đâu vậy hả? Tại sao lại quá sức hồ đồ như vậy?” Ngọc Băng cau mày, trách mắng.
“Tỷ tỷ, là lỗi của Kiệt nhi, là đệ đã đồng ý để Mai nhi làm như vậy.” Hoàng Kiệt bước tới một bước, rõ ràng trong chuyện này hắn cũng có trách nhiệm.
“Tỷ tỷ, không liên quan ca ca. Là Mai nhi tự chủ trương.” Tuyết Mai vội ngắt lời, nàng không muốn ca ca vì mình bị liên lụy.
“Ta bất kể Kiệt nhi có đồng ý với muội hay không, nhưng chuyện này diễn ra dưới tầm mắt của nó, không thể nói một câu không liên quan thì phủi sạch trách nhiệm. Kiệt nhi, về phòng diện bích quỳ đi, trước giao thừa không cần đứng dậy.” Hoàng Kiệt theo lời lui ra.
“Mai nhi, tỷ tỷ biết muội là suy nghĩ cho ta, muốn giúp ta một lưới tóm gọn bọn chúng, nhất lao vĩnh dật, khiến ta không phải lao tâm suy nghĩ. Nhưng đây không phải là cách duy nhất. Bằng vào khả năng của chúng ta, từ từ cũng sẽ tra ra được trọn ổ bọn chúng. Muội cũng không phải không biết việc này có bao nhiêu nguy hiểm. Nếu muội thật sự xảy ra chuyện, muội nói nửa đời còn lại cha và ta phải sống thế nào đây? Để muội xảy ra chuyện trong tay mình, muội nói Kiệt nhi sẽ thế nào đây ? Vài mươi năm nữa xuống suối vàng, chúng ta làm sao còn mặt mũi gặp mẹ?” Ngọc Băng nhẹ giọng hỏi, thanh âm ẩn chứa một chút xót xa.
“Tỷ tỷ, Mai nhi biết lỗi. Mai nhi không nên tự tung tự tác, không nên liều lĩnh hành động, không nên liên lụy ca ca, càng không nên khiến tỷ tỷ mạo hiểm tương cứu.” Tuyết Mai cúi thấp đầu, trải qua nguy hiểm, nàng mới ý thức được hành động của mình là ngông cuồng đến mức nào. Lúc trước nàng vẫn cậy tài, cho rằng sẽ bình yên thoát thân, nhưng nàng lại không nghĩ đến đám hắc y nhân kia lại quá cẩn thận, nàng không ngờ chúng không những động võ mà còn dùng đến cả hỏa dược. Không thể phủ nhận, lúc ngọn lửa bùng lên, nàng thật sự sợ hãi sẽ táng thân biển lửa.
“Ta là tỷ tỷ của muội, cứu muội là chuyện phải làm, không nhắc tới ở đây. Nhưng mà muội hành sự thiếu suy nghĩ, mang thân phạm hiểm. Bây giờ ta phạt được rồi chứ?” Ngọc Băng nhắm mắt lại một chút, thả chậm từng chữ.
“Là lỗi của Mai nhi.” Tiểu Tuyết Mai đầu càng cúi càng thấp.
“Trong vòng ba tháng đem toàn bộ y thư cấp 2 và cấp 3 chép lại một lần, còn có, mỗi ngày chạy bộ năm mươi dặm. Ngoan ngoãn tĩnh tâm lại. Tỷ tỷ không muốn thấy chuyện tương tự lần nào nữa.”
“Dạ.” Tuyết Mai cúi đầu nhận mệnh, đáy lòng khẽ run. Trong nhà cái gì cũng có thể thiếu duy chỉ có sách là đi đâu cũng gặp. Tàng thư các ở Minh Hà đảo có thể nói là cần gì có nấy, sách vở trong nhân gian đã bị tỷ tỷ gom về gần như không thiếu quyển nào. Cuốn nào người ta có, Minh Hà đảo có, những tài liệu người ta không có, Minh Hà đảo cũng có. Ngọc Băng và Hoàng Lãnh có chung sở thích lớn nhất là đọc sách, cộng thêm hai phụ tử đều là kỳ tài hiếm có, những gì họ tự mình lĩnh hội được ở các lĩnh vực cũng đều có ghi chép lại và phân thành nhiều cấp bậc khác nhau. Nàng vốn là người của Ẩm thực đường, tỷ tỷ lại phạt nàng đi chép y thư. Y thư trong nhà vốn có bảy cấp, người của Y dược đường trong nhà bình thường tối thiểu phải học hết cấp bốn, còn lại Ngọc Băng chỉ yêu cầu ở cấp một, nhưng mà kiến thức sơ cấp của nàng cũng đã đủ để mở y quán nhỏ kiếm tiền rồi a. Qua đó có thể thấy, một cấp bậc kiến thức như vậy là bao nhiêu sách vở, mang toàn bộ y thư hai cấp chép lại một lần có thể nói sẽ làm người ta hít thở không thông. Mà chép phạt không phải tùy tiện viết là xong, mỗi một chữ đều phải đạt đến tiêu chuẩn nhất định, không được có một nét nào lệch lạc, càng không cần nói đến chuyện tẩy xóa. Một trang giấy có khi phải viết đến mười mấy lần mới được chấp nhận. Tuyết Mai cắn cắn môi, thầm nghĩ, tỷ tỷ, người trực tiếp đánh Mai nhi một trận còn dễ chịu hơn.
“Được rồi, xuống giúp mọi người chuẩn bị cơm đi.” Ngọc Băng cũng đứng dậy dời tới đại sảnh đường.
————————————————————–
Một bữa ăn, mọi người chẳng ai có tâm trạng động đũa, tất cả tâm tư đều dùng để nói chuyện phiếm, các tiểu cô nương mỗi người một câu lải nhải Ngọc Băng nhất định phải tự bảo trọng, không cần lo chuyện trong nhà, Ngọc Băng lại dặn dò phải chiếu cố lẫn nhau, chăm sóc cha, dạy dỗ đám tiểu muội còn chưa đủ điều kiện xuất môn, vẫn còn đang học tập ở Vạn Hoa đảo. Vì Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng cần phải hồi cung, hôm nay đã là ngày cuối năm rồi, không biết đến bao giờ mới có thể ngồi ăn một bữa cơm chung với nhau thế này nữa. Tỷ muội một nhà cứ ngang nhiên tán gẫu, mặc kệ hoàng đế bệ hạ đang bị ngó lơ một bên.
Bách Lý Tịnh bất thần chen ngang: “Cũng không phải vĩnh viễn không gặp mặt mà. Triều đình có lệ một tháng được nghỉ hai ngày vào mồng một và rằm mà. Lúc đó, ta và Băng nhi nhất định cùng xuất cung du ngoạn, thăm thú dân tình, thuận tiện ghé qua vương phủ ngồi một chút.”
Hoàng Lãnh nhướng mày: “Những lời con nói là thật?”
Bách Lý Tịnh khẽ cười: “Trừ phi có việc bận không thể thu xếp hoặc những ngày lễ lớn của hoàng cung, sẽ cho người đến báo trước, còn lại, hài nhi nhất định nói được làm được.” Bách Lý Tịnh cam đoan. Đây là lời thật lòng, ở mãi trong cung, hắn đã quen và cũng đã chán ghét cảnh ngươi đâm ta chém, hắn thật sự yêu thích cái không khí ở nhà nàng, hắn thích mọi người có thể thoải mái mở lòng với nhau, nghĩ gì nói nấy.
“Tỷ phu, cám ơn huynh đối tốt với tỷ tỷ.” Thượng Quan Xuân Tuyết nói một câu thật lòng, đám tiểu cô nương còn lại cũng gật đầu phụ họa. Cũng không biết lúc nãy trong phòng cha và tỷ phu đã nói gì với nhau, thoạt nhìn quan hệ giữa họ đang rất tốt, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
“Ta biết từ xưa đế vương hậu cung mỹ nữ như mây, nhưng ta không chấp nhận nữ nhi của ta chịu ủy khuất, nếu có một ngày con phụ bạc nó, ta mặc kệ con là hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua. Hoàng lão ta xưa nay không quan tâm miệng lưỡi thế gian, càng coi thường những thứ lễ giáo phi nghĩa. Nữ nhi của ta có gả đi đâu thì vẫn là nữ nhi của ta, Vạn Hoa đảo vĩnh viễn vẫn là nhà của nó.” Hoàng Lãnh nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Tịnh, đe dọa.
“Cha yên tâm. Hài nhi lấy danh dự nhất quốc chi đế cam đoan sẽ không nạp phi tần, đời này kiếp này nữ nhân bên cạnh con chỉ có một mình Băng nhi.”
“Tốt, là con chính miệng nói ra. Nếu bên cạnh con xuất hiện nữ nhân khác ta sẽ lập tức dẫn Băng nhi về nhà.” Hoàng Lãnh cứng rắn nói, đây là tuyên cáo của một nam nhân với một nam nhân.

“Hài nhi tuyệt đối không cho người cơ hội đó.” Bách Lý Tịnh cũng ngẩng cao đầu đáp trả.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lưu luyến rồi cũng phải chia tay. Theo thông lệ, chiều hôm nay sẽ thiết yến đãi tiệc triều thần, đến đêm sẽ tổ chức cung yến triệu tập tất cả thành viên của hoàng thất cùng bắn pháo hoa đón năm mới. Thế nên giữa giờ Mùi, Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng lên đường hồi cung.
Khoảnh khắc sóng ngựa cùng Bách Lý Tịnh tiến vào Càn Thanh Môn, tâm tình Ngọc Băng có chút khác lạ. Nàng biết, hôm nay mới chính thức là một bắt đầu mới, chặng đường phải đi sau này sẽ còn rất dài.
Về lại Phượng Nghi cung, Bách Lý Tịnh nhỏ giọng than thở: “Cuối cùng cũng thái bình, bây giờ ngẫm lại, ta vẫn cứ ngỡ mình nằm mộng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, cũng quá khốc liệt.”
“Hoàng thượng, cục diện còn lại còn khó khăn hơn đấy. Cả một giang sơn phía trước và rất nhiều thứ đang cần huynh chỉnh lý.” Ngọc Băng khẽ cười với hắn.
“Được rồi không nói chuyện đó nữa. Nói chuyện của chúng ta đi.” Bách Lý Tịnh nhìn nụ cười nhẹ nhàng của nàng, vui vẻ.
“Huynh muốn nói gì?” Ngọc Băng khẽ nhướng mày.
“Muốn nói, ta thích nhìn biểu tình khác nhau của muội hơn. Ta biết, muội luôn lạnh nhạt với người ngoài, nhưng mà ta không phải người ngoài nha. Ta là phu quân danh chính ngôn thuận của muội à.” Hắn thần thần bí bí kề sát tai nàng, nói thêm một câu: “Còn nữa, ta muốn nàng gọi trực tiếp gọi tên ta. Cả thiên hạ đều gọi ta là hoàng thượng, ta muốn có một ngoại lệ.”
“Cái này….” Hai tai nàng có dấu hiệu chuyển sang màu hồng.
Hắn tấn công tiếp: “Nếu không thì gọi ‘phu quân thân ái’.”
“Tịnh ca ca….” Nàng ngập ngừng đổi xưng hô. Chê cười, cái gì mà ‘phu quân thân ái’ chứ, nếu để người khác nghe được, nàng còn mặt mũi nào nữa. Nam nhân này, thật sự cái gì cũng nghĩ ra được.
Nghe được ba chữ này, Bách Lý Tịnh cười đến không ngậm miệng, hắn liên tục gật đầu: “Ân, rất hay, ta thích.”
Đến khi cười xong, hắn lập tức nắm tay, kéo nàng vào tẩm cung: “Mau, thay y phục rồi tranh thủ nghỉ ngơi một chút, yến tiệc thết đãi triều thần còn chưa tới nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu rồi.” Đùa giỡn đủ, cũng đã đạt được mục đích, tâm trạng vừa buông xuống thì cơn mệt mỏi ập đến áp đảo. Lao lực gần hai ngày mi mắt hắn bây giờ cứ chực sụp xuống.
Rửa qua mặt mũi, đổi một bộ cung sạch sẽ, đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, Bách Lý Tịnh gần như đổ sụp xuống giường.
Chính vì vậy, hắn không để ý thấy, Băng nhi của hắn nằm bên cạnh toàn thân hư thoát, sau khi nhắm mắt đã hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào mê man.
Lao lực thời gian dài, từ cơn sốt của Bách Lý Vân đến cổ độc trên người thái hậu, từ khi triệu tập các muội muội bày binh bố trận đến lúc chính thức giao phong, nàng chưa từng có giấc ngủ chân chính, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn, luôn trong tình trạng sẵn sàng ứng biến, cộng thêm lúc nhỏ cuộc sống khó khăn, ăn uống không đủ, sức khỏe của nàng vốn đã không tốt lắm, chống đỡ được đến lúc này hoàn toàn nhờ vào một thân nội công hùng hậu và ý chí sắt đá, buộc bản thân tỉnh táo bằng mọi giá. Bây giờ, khi mọi chuyện xong xuôi, gánh nặng trước mắt đã đặt xuống, khi ý chí vừa buông lỏng, cơ thể đã không chi trì nổi nữa, lập tức đình công, hôn mê bất tỉnh.