Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hai con tuấn mã đứng song song, trên lưng tiểu hắc mã là một nam nhân cẩm bào hoa lệ, mà trên con ngựa ngay bên cạnh, một tiểu cô nương y phục nửa cũ nửa mới thủy linh động lòng người đang khom người vuốt ve tiểu bạch mã của mình.
Tiếng trống vừa vang lên, Hoàng Tuyết Mai và Vân Hi đồng loạt thúc ngựa ra roi. Khác biệt ở chỗ, Vân Hi rạp mình trên lưng ngựa liều mạng phóng thẳng về phía trước, Tuyết Mai thì lại dùng khinh công tung người lên rất cao, sau đó khéo léo dùng một chiêu nhào lộn đẹp mắt lộn ngược người về phía sau, hai chân song song tiếp đất, cả người trở về điểm xuất phát.
Mà, lúc này, tiểu bạch mã không người cưỡi lại như tên rời cung, nhanh chóng vượt qua người nào đó, tự do lao về phía trước với vận tốc nhanh nhất trong sự bàng hoàng của mọi người, và, trong ánh mắt không thể tin được của Vân Hi.

Trong kinh ngạc tột độ, ánh nhìn của mọi người đều tập trung lên người tiểu cô nương ấy. Chỉ thấy, nàng nhìn về phía bên kia mã trường, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ.
Ai bảo, một con ngựa chỉ có thể có một kỵ sĩ?
Ai bảo, đua ngựa, nhất thiết phải là một người đến đua?
Không sai, kỵ thuật của Vân Hi quả nhiên không tầm thường, con ngựa hắn cưỡi cũng là thiên lý mã ngàn con chọn một, bằng vào phương pháp thông thường, muốn thắng hắn, nói dễ hơn làm.
Nhưng mà, thi đấu không phải chỉ dùng sức lực.
Nếu như chỉ dựa vào kỹ thuật và sức khỏe phân định thắng thua, thì, người và súc sinh khác gì nhau?

Nếu như không động não vào công việc, thì, đầu óc dùng để làm gì?
Phía bên kia, Dương Tường Vi ung dung nhấc lá cờ lên khỏi mặt đất, tính toán chuẩn xác tốc độ của tiểu bạch mã, hai chân khẽ nhún, thân hình rời khỏi mặt đất, vừa vặn ngồi vững lên lưng ngựa, kéo cương quay đầu, một đường trở về điểm xuất phát.
Kỵ thuật của Vân Hi có tốt hơn thì sao? Một con ngựa chở một nam nhân mấy mươi cân trên lưng so sao được với một con ngựa thân không ràng buộc?
Hoàng môn gia tướng, gia quy truyền đời, ngựa là đôi chân trên chiến trường, không cho phép coi thường ngược đãi.
Sinh trong Hoàng gia, ba tuổi ngồi trên lưng ngựa, ngựa và người là chiến hữu, cũng là bằng hữu. Hoàng Tuyết Mai và tiểu bạch mã cũng không ngoại lệ, con ngựa ấy, thừa sức hiểu mệnh lệnh của chủ nhân, mà chủ nhân cũng quá rõ ràng năng lực của vật cưng.
Thắng thua, đã quá rõ ràng. Người mơ hồ duy nhất, có lẽ chỉ có Vân Hi.
“Làm sao…” Được tùy tùng đỡ xuống từ trên lưng ngựa, hắn vẫn chưa tỉnh mộng, loại kỵ thuật này, trong mơ hắn cũng chưa từng nhìn thấy.

“Thái tử gia, ta không hề phạm luật. Là ngựa chạy đến tận chỗ lá cờ sau đó trở về điểm xuất phát. Ngươi thua.” Hoàng Tuyết Mai dửng dưng nói.
“Không công bằng! Cái này gọi là tỷ thí gì chứ? Căn bản là gian lận!” Chiêu Hòa công chúa nóng nảy quát lớn. “Không tính! Nói thế nào cũng không tính ván này!”
Mười vạn lượng.” Dương Tường Vi lần đầu tiên mở miệng, vô cùng trực tiếp, ba chữ nói thẳng vào vấn đề.
“Hoang đường, lần này các người thắng hoàn toàn do thủ đoạn hèn hạ. Nếu có bản lĩnh thật sự thì quang minh chính đại tỷ thí lại lần nữa.” Chiêu Hòa công chúa vẫn không chịu thua, bản tính bộp chộp của một cô công chúa đỏng đảnh nổi dậy.
“Công chúa. Nhị tỷ của ta,” nàng hướng về Tường Vi, giới thiệu. “Tỷ ấy vốn đứng ở bên kia mã trường, có thừa thời gian để hủy lá cờ của các ngươi, hoặc động chút thủ cước lên đó. Hoặc là, tùy tiện phóng chút ám khí, hủy đi hai mắt tiểu hắc mã của hoàng huynh ngươi. Cái đó mới gọi là thủ đoạn hèn hạ chân chính.” Nàng khẽ nhún vai. “Còn nữa, nếu muốn tỷ thí lại, các ngươi có đủ ngân lượng không? Nên nhớ, tiền cược ván sau bao giờ cũng cao hơn ván trước.”