Từ Đóa gật gật đầu: “7 giờ sáng mai bắt đầu đi học chính thức, tới muộn quá ba lần thì về sau không cần tới nữa.

” Buổi tối cô đả tọa tu luyện hơn nửa đêm, sáng sớm hôm sau bắt đầu dạy sáu đứa nhỏ đứng tấn, chạy bộ, luyện kiến thức cơ bản.


Mẹ Thiết Trụ xem mấy ngày, lúc nhận lương nhịn không được mà lẩm bẩm với vợ lão nhị Ngô gia: “Cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, toàn mấy thứ đơn giản, không cần ai dạy, ở nhà tự luyện cũng được.

Tôi nghi lắm, rốt cuộc con bé đó có bản lĩnh thật không hay chỉ…”“Ai nói cô giáo Tiểu Từ không có bản lĩnh thật?” Vợ lão nhị Ngô gia vội vàng ngắt lời: “Hôm đó tôi đi tìm cô giáo Tiểu Từ, vừa vào cửa đã thấy con bé chỉ dùng một bàn tay đã nâng em trai Đại Long lên giữa không trung, một bàn tay! Bà làm được không?”Cách xưng hô cũng từ con bé Đóa biến thành cô giáo Tiểu Từ.

“Thật sao?” Mấy người phụ nữ cũng đang nhận lương dưới bóng cây đại thụ cũng xúm lại: “Mau kể xem có chuyện gì xảy ra?”Vợ lão nhị Ngô gia lập tức kể lại chuyện hôm đó với vẻ mặt hớn hở.

“Ui chao! Vậy thì thật là lợi hại, khó trách giết được cả gấu chó!” Mọi người nghe xong đều líu lưỡi.

Còn có người vẻ mặt ảo não: “Biết vậy tôi đã đưa thằng nhóc nhà tôi sang đó, chút lễ vật bái sư đó có là gì, lên núi săn bừa hai con gà rừng thỏ hoang liền có.


Nói không chừng sau khi học được, gấu chó cũng có thể giết, thứ đó giá trị rất nhiều tiền.

”“Đúng vậy, hơn nữa nếu biết chút võ công phòng thân, đi vào trong núi sâu cũng không sợ, có lẽ còn đào được chày gỗ lớn!”Dân bản xứ gọi nhân sâm là chày gỗ, nếu đào được nhân sâm lâu năm, bán với giá hơn một nghìn đồng cũng không phải không được.

Ở thập niên 70 mà đại đa số mọi người chỉ kiếm được ba, bốn mươi đồng một tháng, một nghìn đồng là một khoản tiền rất lớn, có ai mà không ham.

Vợ lão nhị Ngô gia nghe xong liền cảm thấy như mở cờ trong bụng: “Chờ Cẩu Thặng nhà tôi đánh được gấu chó, tôi cũng mời mọi người ăn thịt gấu, lúc đó các bà đều tới ủng hộ nhé!” Như thể ngay ngày mai con trai bà đã xuất sư được rồi vậy.

Mọi người đều bật cười, không ai để ý trước đó mẹ Thiết Trụ nói gì.


Bà ta lấy làm tức lắm, đen mặt dọn cái ghế nhỏ rồi bỏ đi.

Cùng lúc đó, Trang Chấn Vũ ở đế đô dựa bên cửa sổ, mở phong thư mà mấy ngày trước Từ Đóa gửi đến.

.