Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ưu ngáp dài chạy đi mua đồ ăn sáng thì bị một ông chú hơn năm mươi chặn lại ở cổng bệnh viện.

Ông chú kia vừa mở miệng đã nói: "Cô gái, tôi thấy ấn đường cô biến thành màu đen, có phải gần nhất đặc biệt xui xẻo không?"

Trong lòng Tiểu Ưu có chút lộp bộp, cẩn thận đánh giá người nọ, người này hơn năm mươi tuổi nhưng lông mày và râu đã hoa râm, đôi mắt tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, Tiểu Ưu không biết đối phương thật sự nhìn ra điều bất thường hay đối với bất kỳ ai cũng nói như vậy.

"Xin lỗi, tôi đang có việc, xin cho qua."

"Cô gái, không tin không sao, lá bùa này cho cô, chỉ cần mang theo bên người có thể bảo hộ bình an." Ông chú đưa ra một cái túi thơm, bên trong có một lá bùa bình an đưa cho Tiểu Ưu: "Gặp nhau tức là có duyên, cô cứ cầm đi, tôi không lấy tiền. Chỉ là thấy cô gặp nạn nên muốn giúp đỡ mà thôi! Làm chuyện tốt đối với người trong huyền môn chúng tôi cũng được chỗ tốt."

Ông chú nói chuyện mạch lạc rõ ràng, sau đó nhét bùa vào tay Tiểu Ưu rồi mỉm cười rời đi.

Tiểu Ưu cầm túi thơm, ù ù cạc cạc đứng im tại chỗ, nghĩ tới tối qua Vương Hằng Kiệt cho mình xem túi thơm có lá bùa hộ mạng đã cháy thành tro, có chút không biết làm sao nên bỏ vào túi.

Người nọ có lẽ không phải kẻ lường gạt, cũng không đòi tiền cô. Hơn nữa, Vương Hằng Kiệt cũng có túi thơm để bùa hộ mạng như vậy, phỏng chừng thật sự hữu dụng đi? Cứ vậy đi, ngựa chết thành ngựa sống, có tệ thì cũng không tệ hơn bao nhiêu nữa!

Tiểu Ưu cất túi thơm rồi đi mua đồ ăn sáng.

Lúc ăn sáng thì kể cho bọn họ nghe chuyện ngoài cổng bệnh viện, Vương Hằng Kiệt nói: "Có thể cho tôi nhìn chút không?"

Tiểu Ưu gật đầu lấy túi thơm ra.

Vương Hằng Kiệt lấy túi thơm của Tống Triết ra so sánh một chút, hoàn toàn khác biệt. Túi thơm của Tống Triết có màu sáng rất đẹp, hoa văn cũng đẹp, là hình thêu một con tỳ hưu. Mà túi thơm của Tiểu Ưu tựa hồ đã để rất lâu rồi, bề ngoài có chút ố vàng, bên trên thêu thứ gì đó nhưng Vương Hằng Kiệt nhìn không ra.

Cậu còn lôi ra bùa ra xem một chút, bùa vẽ như gà bới, hoàn toàn xem không hiểu, thế nhưng đường nét hoàn toàn khác với lá bùa mà Tống Triết cho cậu. Cậu không nhớ tổng thể nhưng vài chi tiết nhỏ thì vẫn nhớ.

"Người đó có nói với cậu là bùa gì không?"

Tiểu Ưu lắc đầu: "Ổng không nói, chỉ nói là bảo hộ bình an, ổng nói gần nhất mình đặc biệt xui xẻo nên mới cho mình lá bùa này."

Hạ Thiên Dật uống cháo, mấy thứ bùa chú kỳ quái này có đưa cậu nhìn cậu cũng không nhìn được gì kỳ lạ: "Mặc dù không biết người kia thật hay giả nhưng hàng xóm lão tam không phải rất có bản lĩnh à? Chờ ảnh tới cho ảnh xem thì không phải sẽ biết sao?"

Vương Hằng Kiệt vỗ tay một cái: "Đúng rồi! Để gửi tin hỏi xem ảnh đi tới đâu rồi."

Lúc Vương Hằng Kiệt gửi tin tới, Tống Triết vừa mới giao Tam Hoàng cho Tiêu Thiên, để anh mang tới công ty.

Đây là lần đầu tiên Tam Hoàng ngồi xe ra ngoài, vì mới lạ nên cứ không ngừng nhảy tới nhảy lui không chịu ngồi yên.

Đến công ty, nữ nhân viên tiếp tân thấy Tiêu Thiên thì thực lễ phép mỉm cười gật đầu chào hỏi: "Chào buổi sáng Tiêu tổng!" Sau đó ánh mắt cô lập tức bị Tam Hoàng bên chân Tiêu Thiên đang nhìn ngó xung quanh hấp dẫn.

Ôi trời ơi, Tiêu tổng cư nhiên nuôi thú cưng? Hơn nữa còn là giống chó ta?! Không thể nào, với giá trị con người Tiêu tổng thì muốn nuôi loại chó quý giá nào mà không được chứ, sao lại chọn loại chó ta xấu xí này?

Gu thẩm mỹ của Tiêu Tổng dị thường vậy sao?

Tiêu Thiên vào thang máy, Tam Hoàng liền lắc lư lon ton chạy theo, sau đó nó quay đầu lại há miệng thè lưỡi với đám nhân viên đang xếp hàng chờ thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, nhóm nhân viên vốn an tĩnh nháy mắt sôi trào: "Má ơi, Tiêu tổng mặt lạnh mà cũng nuôi thú cưng?"

"Khiếp, lại còn mang tới công ty, đây là Tiêu tổng cẩn trọng tỉ mỉ trước kia sao?"

"Nói tới thì người bạn đồng tính Tống Triết của Tiêu tổng lâu lắm rồi không tới. Có phải hai người cãi nhau không?"

"Cái gì? Cãi nhau á? Đừng a, CP có giá trị nhan cao như vậy, đừng chia tay a!"

"Đám phụ nữ mấy cô suy nghĩ linh tinh gì vậy? Tiêu tổng là đàn ông chân chính thuần khiết, suy nghĩ của mấy cô đừng có đen tối như vậy được không?"

"Ai mượn ông lo chứ, thứ bê con thẳng nam như ông mau cút đi!"

...

Tống Triết hiển nhiên không biết huyết án bên Tiêu Thiên do Tam Hoàng đưa tới, trường đại học các chỗ Tống Triết ba giờ chạy xe, cậu vừa lên xe vừa nói chuyện với Vương Hằng Kiệt, đại khái buổi trưa mình sẽ tới.

Vương Hằng Kiệt nhận được tin trả lời thì nói Tống Triết cứ trực tiếp lái xe tới trường bọn họ, bởi vì tầm mười giờ sáng Lâm Linh cùng Hạ Thiên Dật sẽ được xuất viện.

Thân thể bọn họ không có gì đáng ngại, chỉ cần trở về nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn.

Lão đại cùng Lâm Linh về trường trước, nhóm bọn họ có tới năm người, không thể ngồi chung một chiếc taxi nên chỉ đành tách ra.

Trước khi đi, lão đại có tới phòng bệnh lão nhị Tiễn Phi Vũ, ba người nằm cùng bệnh viện chỉ khác tầng lầu mà thôi. Lúc lão đại tới, mẹ Tiễn Phi Vũ đã đi mua thức ăn sáng, chỉ có ba Tiễn Phi Vũ ở bên cạnh chăm sóc.

Lúc nói chuyện, Tiễn Phi Vũ nói ba mình ra ngoài, gã không muốn để ba mình biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn, sợ ông lo lắng.

"Linh Linh cùng lão tứ xuất viện, ông cũng phải bảo trọng đấy, chờ có thời gian tôi sẽ tới thăm ông. Chờ hàng xóm của lão tam tới, tôi sẽ xin một lá bùa hộ mạng cho ông."

Tiễn Phi Vũ ừ một tiếng, tâm tình sa sút, hôm qua gã nghe lão đại nói lão tứ xảy ra chuyện thì còn muốn cười trên sự đau khổ của lão tứ. Thế nhưng ngay sau đó lão đại nói lão tứ vì cứu Tiểu Ưu mới bị thương thì trong lòng Tiễn Phi Vũ thực sự suy sụp, Tiểu Ưu là bạn gái gã nhưng cả đêm lại bồi bên cạnh lão tứ, hoàn toàn không thèm tới nhìn gã.

Gã đã làm sai, thế nhưng những ngày tháng ngọt ngào đó chẳng lẽ đều là giả sao?

Thật ra lúc Tiễn Phi Vũ cùng Tiểu Ưu ở bên nhau, gã cảm nhận được Tiểu Ưu có chút lơ đãng, thế nhưng gã cảm thấy không sao, bây giờ chưa thích gã nhưng chỉ cần gã cố gắng hơn thì Tiểu Ưu nhất định sẽ yêu gã.

Kết quả, ha hả! Nữ nhân a! Đều là lũ đê tiện lẳng lơ!

Sau khi đưa Lâm Linh về phòng, lão đại nhờ bạn cùng phòng chăm sóc cho cô, còn nói với cô chờ hàng xóm của lão tam tới, gã sẽ cầu đối phương cho Lâm Linh một lá bùa hộ mạng.

Lâm Linh suy yếu gật đầu, cô có chút khó chịu, không thích hợp đi lại nên chỉ đành ký thác hết thảy hi vọng vào lão đại.

Lúc Tống Triết tới trường thì gọi điện cho Vương Hằng Kiệt, Vương Hằng Kiệt vội vàng chạy xuống ký túc xá để đón Tống Triết.

"Tống Triết, anh tới rồi!" Tối hôm qua Vương Hằng Kiệt ngủ không ngon nên biểu tình khá mệt mỏi, vành mắt đen xì xì chả khác gì gấu trúc.

Thấy hắc khí trên người Vương Hằng Kiệt, đặc biệt ở đầu ngón tay dày đặc như màn sương thì Tống Triết nhíu mày, âm khí này không cùng nguồn gốc với âm khí trên chiếc xe điện suýt chút nữa đã tông vào A Hoàng.

Tống Triết nắm lấy tay Vương Hằng Kiệt, bấm pháp quyết xua tan hắc khí, sau đó hỏi: "Mấy hôm nay cậu có đụng vào thứ gì kỳ quái không?"

Thứ kỳ quái? Vương Hằng Kiệt không rõ vì sao Tống Triết kéo tay mình, nghe anh hỏi như vậy thì càng ù ù cạc cạc hơn: "Không a, em có đụng thứ gì kỳ quái đâu. Đúng rồi, Tống Triết..." Cậu moi túi thơm trong túi ra: "Tối hôm qua em gặp một nữ quỷ ở bệnh viện, khi đó lá bùa tự nhiên nóng lên, túi thơm không sao nhưng bùa không còn nữa."

"Lá bùa đã cản một kiếp cho cậu." Tống Triết đổ tro đi, một lần nữa bỏ một lá bùa hộ mạng vào túi thơm: "Giữ cẩn thận!"

Ánh mắt Vương Hằng Kiệt sáng lên: "Cám ơn Tống Triết, cám ơn anh!" Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mất, chính là sáng nay có một ông chú cản Tiểu Ưu lại, nói ấn đường cô ấy biến đen, sau đó cho cổ một lá bùa. Em có nhìn thử rồi, không nhìn ra gì cả, bất quá nhìn không giống bùa mà anh cho em."

Tống Triết nhướng mày, tựa hồ đã đoán ra số hắc khí kia từ đâu mà có.

"Đi, trước tiên xem lá bùa kia."

"Ôi chao?" Vương Hằng Kiệt sửng sốt: "Lá bùa kia có vấn đề sao?"

"Xem thì biết!"

Vương Hằng Kiệt dẫn Tống Triết băng qua sân trường đến ký túc xá, dọc đường đi bị vô số nữ sinh len lén liếc mắt, thậm chí còn có người lớn gan tiến tới muốn xin V tín của Tống Triết, bất quá đều bị Tống Triết khéo léo từ chối.

Vương Hằng Kiệt có chút hâm mộ, cậu lớn như vậy nhưng chưa bao giờ có nhiều nữ sinh chủ động bắt chuyện với cậu như vậy a!

Đến ký túc xá, lão đại, Hạ Thiên Dật cùng Tiểu Ưu đều ở đây, thấy trống triết thì ba người lộ ra biểu tình kinh ngạc bất đồng, ôi trời, sao thần côn lại trẻ như vậy? Thật sự không phải lừa đảo?

Lão đại vốn rất tin tưởng năng lực Tống Triết nhưng lúc thấy gương mặt cậu thì nội tâm bắt đầu dao động, thực sự không phải là lão tam bày kế bẫy bọn họ?

Tiểu Ưu nhìn Tống Triết, có chút tự ti, con trai sao lại có thể dễ nhìn đến như vậy a.

Vương Hằng Kiệt không cảm nhận được gì không đúng, thực nhiệt tình giới thiệu.

Tống Triết mỉm cười gật đầu nhìn Tiểu Ưu ngồi ở một bên, toàn thân đầy hắc khí, xem ra hắc khí trên người Vương Hằng Kiệt là do cô gái này lây sang.

Tống Triết tiến tới vài bước: "Nghe Vương Hằng Kiệt nói trên người cô có bùa, là của người ban sáng đưa cho cô à?"

Tiểu Ưu nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của Tống Triết, có chút ngượng ngùng, nhìn với khoảng cách gần lại càng chấn động hơn a, cô có chút ngượng ngùng lôi lá bùa trong túi ra: "Đúng vậy, người đó nói nó có thể bảo hộ bình an."

Tống Triết nhìn thấy túi thơm, trong lòng thầm cười nhạt ba tiếng, khi dễ người bây giờ không biết hình dạng hung thú viễn cổ mà công khai thêu trên túi như vậy.

Cậu nhận lấy túi thơm, lôi lá bùa ra, quả nhiên không phải thứ tốt. Chú được vẽ trên bùa không phải dùng chu sa mà là máu người, còn là giọt máu từ tim, lá bùa này không biết đã hại chết người nào, khó trách hắc khí nặng như vậy, đúng là phí nhiều tâm huyết a!

Nếu không phải Tống Triết có thể dùng mắt để xác nhận sự tồn tại của hắc khí thì căn bản không thể nhìn ra cổ quái, hoặc nên nói là cho dù là đại sư cũng có rất ít người cảm nhận được ác ý. Thứ tà vật âm khí cư nhiên lại làm đại sư không cảm nhận được ác ý là chuyện rất đáng sợ, bởi vì nó có thể dễ dàng làm người ta xem nhẹ.

...*...