Nhóm Tống Triết ăn sáng xong thì thu thập hành lý rồi lên xe của người tối qua lên đường.

Người nọ không biết với thân phận của Tiêu Thiên sao lại tới nơi vắng vẻ chim không thèm ị như Tùng Vận thôn, theo ông biết, người cao sang như vậy không phải toàn chọn điểm du lịch nước ngoài sao? Sao Tiêu tổng lại khác người như vậy, lại còn dẫn theo hai người nam nữa chứ!

Thế giới của người có tiền quả nhiên khó hiểu.

Tống Triết nhìn phong cảnh dọc đường, thanh sơn lục thủy, cây cối xanh um tươi tốt, quả thực là cảnh đẹp ý vui, thế nhưng nơi này quả thực rất hẻo lánh, cũng rất nghèo, ngồi xe mà cả người xốc nảy không ngừng.

Tống Triết hỏi thăm Vương Tinh về tình huống Tùng Vận thôn, sau khi biết mục tiêu của Tiêu Thiên, đêm qua Vương Tinh đã tìm người hỏi chuyện Tùng Vận thôn, lúc này vừa vặn phát huy công dụng.

"Tùng Vận thôn nghe nói có mấy ngàn năm lịch sử, một vài truyền thống cổ xưa trong thôn được lưu truyền lại từ rất lâu, vì thế cũng có du khách bị mấy thứ kia thu hút. Thế nhưng thôn này quá hẻo lánh nên cũng rất ít du khách biết tới, một năm quanh đi quảnh lại cũng không được bao nhiêu người."

"Trước kia trấn trưởng có định phát triển Tùng Vận thôn thành địa điểm du lịch, chỗ bọn họ không có gì cả nhưng cảnh sắc núi non rất đẹp, còn có truyền thống cổ xưa, nếu làm làng du lịch thì cũng không quá tệ. Thế nhưng thôn trưởng Tùng Vận thôn cự tuyệt, suy nghĩ của bọn họ rất cứng ngắc, giống như vẫn còn sống trong thời kỳ mấy ngàn năm trước ấy. Trấn trưởng đi thuyết phục một phen, kết quả bị người cả thôn ngăn chặn. Nếu bọn họ không muốn thì trấn trưởng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ."

Tống Triết hỏi tiếp: "Bọn họ có truyền thống cổ xưa gì?"

Vương Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy thứ đồ chơi thổi đường, thêu dệt, cắt giấy, khắc hột đào này nọ, nhiều lắm, thôn đó có mấy trăm hộ thôi nhưng tay nghề được truyền thừa của mỗi nhà đều khác biệt, có đủ loại. Hơn nữa bọn họ chính là dựa vào tiền bán mấy món đồ này để sinh hoạt."

Tống Triết hiểu được gật đầu, sau đó Tiêu Thiên hỏi: "Tùng Vận thôn có cấm kỵ gì không?"

Vương Tinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có, mà tôi cũng chưa tới đó bao giờ. Hỏi mấy người từng tới thì bảo là không có cấm kỵ gì cả. Chỉ là buổi tối không thể ngủ lại đó, ban ngày cũng không thể tùy tiện vào nhà. Bất quá cũng bình thường mà, du khách ai lại chui vào nhà thôn dân làm gì, có phải đi ăn trộm đâu a."

Tống Triết cùng Tiêu Thiên liếc mắt nhìn nhau, không cho phép vào nhà có phải bên trong có thứ không thể để người ta biết không?

Năm giờ đi xe thực sự mệt mỏi, hơn nữa còn là loại đường xá gồ ghề, xe cứ lắc lư. Dương Lâm Tây cảm thấy mình muốn say xe luôn rồi.

Cũng may ngay lúc anh cảm thấy mình sắp chết tới nơi thì rốt cuộc cũng tới trấn.

Vương Tinh dừng xe trước một cửa tiệm rồi nói: "Trấn cách Tùng Vận thôn khoảng một giờ đi xe, bằng không chúng ta ăn cơm trước đi! Cũng giữa trưa rồi."

Tiêu Thiên gật đầu: "Uh!"

Tống Triết vươn vai, cảm thấy mình ngồi xe tới ê cả mông.

Vốn Vương Tinh cũng định đi cùng, kết quả có một cuộc điện thoại gọi tới báo công ty có chuyện, ông không thể không lái xe về trước.

Tiêu Thiên biểu thị mình hiểu rồi bảo Vương Tinh vể trước, bọn họ tự mình ngồi xe tới Tùng Vận thôn được rồi.

Nhóm Tống Triết vào một nhà hàng, ông chủ tới đưa thực đơn còn cười hỏi bọn họ có phải tới du lịch hay không, thoạt nhìn khá lạ mặt.

Dương Lâm Tây nói: "Ông chủ hay thật a, tụi tôi nghe nói Tùng Vận thôn ở đây có phong cảnh rất đẹp, còn có nhiều mặt hàng thủ công truyền thống, tụi tôi rất thích mấy thứ này nên chạy tới xem một chút."

Ông chủ cười híp mắt: "Vậy mấy cậu tới đúng chỗ rồi, thấy hình khắc đầu sư tử tôi bầy ngoài quầy hàng không? Là do bọn họ điêu khắc đó. Để ở đó, nhóm khách du lịch nhìn thấy đều khen đẹp."

Hình khắc đầu sư tử là một loại điêu khắc hột đào, thoạt nhìn đặc biệt tinh xảo.

Dương Lâm Tây cầm lên tay nghịch một chút, chậc chậc khen ngợi: "Quả thực rất đẹp, đến thôn tôi nhất định phải mua vài cái. Đúng rồi ông chủ, gần nhất có nhiều khách du lịch tới Tùng Vận thôn không? Tôi nghe nói Tùng Vận thôn không cho du khách ngủ lại vào buổi tối, tôi sợ đông quá thì khó đặt phòng khách sạn. Chỗ này không tìm thấy thông tin khách sạn trên APP."

Ông chủ nói: "Chỗ tụi tôi hẻo lánh, hàng năm khách du lịch tới cũng không nhiều, chỉ tốp ba tốp năm lai rai thôi. Tầm tháng bảy tháng tám là lúc có đông người nhất, hiện giờ cũng gần tháng mười rồi, là dịp vắng. Các cậu tới đúng dịp rồi, đảm bảo có chỗ cho cả ba người."

Đương Lâm Tây cười hì hì: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Đúng rồi ông chủ, nghe nói khoảng tháng bảy tháng tám ở nơi này có du khách mất tích, có thật không vậy?"

Nụ cười của ông chủ suy giảm: "Không sai, bị làm ầm ĩ trên mạng nên mấy cậu biết đúng không? Nói ra thì trấn tụi tôi cũng không lớn lắm, chả rõ vì sao lại mất tích nữa. Sau khi người đồng hành của bọn họ báo án thì tìm kiếm rất lâu, thế nhưng không tìm được tung tích."

Tống Triết giả vờ bát quái: "Ông chủ, tình huống cụ thể thế nào vậy, có thể kể cho tụi tôi nghe không?"

Ông chủ cũng không giấu diếm, nếu bọn họ không biết ông còn có thể giấu không nói vì sợ dọa khách chạy mất, thế nhưng khách đã biết mà vẫn có ý định tới Tùng Vận thôn thì khẳng định là không sợ, ông liền nói: "Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ. Chỉ nghe nói mấy người trẻ đó sau khi từ Tùng Vận thôn quay về đây thì chuẩn bị ngồi xe buýt rời đi. Kết quả cặp tình nhân trẻ tranh cãi một trận, cô gái tức giận bỏ đi, sau đó thì không tìm thấy đâu nữa."

"Là vậy sao..." Tống Triết gật đầu.

"Đúng rồi ông chủ, ông có từng thấy người này không?" Dương Lâm Tây lấy di động ra, mở hình Lâm Trịnh Lập: "Ổng là bạn tôi, vốn đã nói sẽ cùng tụi tôi đi du lịch, kết quả tụi tôi có chút chuyện nên trễ lộ trình một chút, ổng liền một mình đi trước. Dọc đường đi tụi tôi gọi điện mãi mà không thông được, cũng không biết bây giờ ổng đang ở đâu."

Từ sau khi xuống máy bay Dương Lâm Tây vẫn luôn gọi điện cho Lâm Trịnh Lập, thế nhưng vẫn không có ai nghe máy. Anh vẫn rất lo lắng.

Ông chủ cầm di động xem mấy lần rồi nói: "Tôi thấy cậu ta rồi, hẳn là vừa tới hôm trước, cậu ta có vào chỗ tôi ăn tô mì, cũng hỏi tôi về chuyện Tùng Vận thôn, bất quá sau đó thì tôi không thấy nữa."

Dương Lâm Tây cất di động: "Cám ơn ông chủ!"

"À, ông chủ, tôi còn một chuyện nữa! Em trai tôi theo một đám bạn tới đây du lịch, kết quả cũng mất liên lạc, tụi tôi trừ bỏ tới đây du lịch một chuyến còn vì tìm nó, không biết ông chủ có thấy nó lần nào chưa?" Tống Triết lấy hình Lữ Hưng Vĩ ra cho ông chủ xem.

Đoạn thời gian trước cảnh sát tìm kiếm người mất tích nên ngày nào cũng cầm hình tới hỏi, ông chủ cũng tập thành thói quen, ông cầm hình liếc nhìn một cái liền nhíu mày, qua một hồi lâu mới nói: "À, tôi nhớ cậu nhóc này. Nhóm mấy người bọn họ kết bạn tới Tùng Vận thôn, lúc đi qua đây có ghé chỗ tôi ăn cơm, kết quả hôm sau cậu nhóc này nói bạn gái mình biến mất, chỉ để lại hành lý cùng di động. Đám bạn nói có thể cô bé đã tới Tùng Vận thôn trước, hối thúc cậu ta mau mau tới đó tìm thử, bởi vì bạn gái cậu ta đặc biệt hứng thú với Tùng Vận thôn. Sau đó tình huống thế nào thì tôi không rõ."

"Cám ơn ông chủ!"

Tiêu Thiên giao thực đơn đã chọn xong cho ông chủ, tựa hồ lơ đãng hỏi một câu: "Ông chủ, sao chỗ này thường xuyên có người mất tích vậy?"

Ông chủ cất thực đơn, cũng buồn bực nói: "Đừng nói mấy cậu, cả tôi cũng cảm thấy kỳ quái, gần nhất tựa hồ độ nhiên có rất nhiều người mất tích. Mỗi ngày đều có người tới hỏi tôi xem có thấy qua người này người kia hay không. Cũng không biết là chuyện gì nữa."

Ông chủ cầm thực đơn rời đi, Dương Lâm Tây thu hồi biểu tình vui vẻ: "Làm sao bây giờ? Tôi nghĩ Lâm Trịnh Lập rất có thể đã vào thôn rồi bị bọn họ phát hiện rồi. Bằng không cậu ta sẽ không nghe máy như vậy."

Tống Triết cũng có chút phiền lòng: "Tôi thấy Lữ Hưng Vĩ cũng dữ nhiều lành. Lúc điều tra anh có biết Lữ Hưng Vĩ cùng đi với ai không?"

Dương Lâm Tây lắc đầu: "Cậu ta đi chung với Lâm Hiểu, những người khác là du khách chuẩn bị tới Tùng Vận thôn. Trong hồ sơ của Lâm Trịnh Lập có viết tên, Lữ Hưng Vĩ có gọi điện tìm Ninh Ưu cầu cứu nhưng không có tín hiệu tốt, sau đó thì mất sóng. Ninh Ưu gọi lại cũng không có ai nghe máy."

Tống Triết gật đầu, trong lòng có chút ngột ngạt, không ngoài dự đoán, Lữ Hưng Vĩ cùng Lâm Trịnh Lập chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Tiêu Thiên vỗ vai Tống Triết: "Đừng nghĩ nhiều, ăn cơm xong chúng ta đi ngay."

"Ừm!"

Ba người nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa rồi đi tới khách sạn, Dương Lâm Tây còn lấy hình ra hỏi nữ tiếp tân từng thấy người này hay không, nữ tiếp tân nói có, người này từng ở đây, đặt phòng một tuần, thế nhưng gần nhất không thấy ra vào. Bởi vì hiện giờ không phải mùa du lịch nên khá ít du khách, khách sạn quanh đi quảnh lại chỉ có bao nhiêu đó vài, nữ tiếp tân cũng nhớ kỹ.

Đối với nhóm Dương Lâm Tây thì đây không phải tin tốt. Điều này càng chứng minh Lâm Trịnh Lập dữ nhiều lành ít.

Bọn họ gọi một chiếc xe tới Tùng Vận thôn. Xe tới Tùng Vận thôn tổng cộng chỉ có hai chiếc, mùa đông khách thì nửa giờ một chuyến, mùa vắng thì ba giờ một chuyến.

Lần này chỉ có ba người Tống Triết, Tiêu Thiên bao xe, tài xế cầm tiền, không nói hai lời lập tức xuất phát.

Dọc theo đường đi, Dương Lâm Tây hỏi tài xế có từng thấy Lâm Trịnh Lập hay không, bởi vì tới Tùng Vận thôn chỉ có hai chiếc xe nên xác xuất Lâm Trịnh Lập đi chiếc này rất cao.

Tài xế nhìn hình nói: "Có, cậu ta đã ngồi xe tôi, ngày đó chỉ có một mình cậu ta thôi."