Nhìn nét mặt nghiêm túc của Thời Kính Chi, khí chất tàn bạo bắt đầu tản ra từ xương cốt Doãn Từ.

Ban đầu, sự dò xét của Thời Kính Chi mang theo cảm giác áp bức khó tả, sau đó cảm giác này biến đổi thành nửa đề phòng nửa tò mò. Hiện tại, Thời Kính Chi đã vứt bỏ hết thảy phòng bị, hòng quang minh chính đại mà khiêu chiến Doãn Từ.

Như thể thú dữ xòe móng vuốt, rồi lại cố tình thu bớt vuốt nhọn về.

Doãn Từ không ghét loại thăm dò ấy, chút ít bài xích duy nhất của y đã tan thành mây khói theo suy nghĩ "đối phương chín phần mười là nhóc câm". Quái thật, y nghĩ. Dường như quan hệ giữa họ không thay đổi bao nhiêu so với những ngày đầu bái sư.

Đều đối tốt với nhau, đều không câu nệ lễ giáo, vậy mà giờ đây y lại có cảm giác an lòng kỳ lạ.

"Phải biết tất cả? Vậy thì cũng khó đấy."


Doãn Từ thoải mái đối mặt với khí thế của Thời Kính Chi. Y cố tình áp sát đối phương, giọng nói ngậm cười.

"Sư tôn, chi bằng chúng ta đọ một lần, xem ai dò ra ngọn nguồn của đối phương trước xem sao?"

Thời Kính Chi lập tức nhận lời: "Hứa rồi đấy nhé."

Qua một hồi lâu, có vẻ bỗng thấy hứa suông thì thiệt quá, thế là Thời Kính Chi lại nói: "A Từ này, nếu đã đọ sức với nhau thì cũng phải cược cái gì đấy mới thỏa chứ."

Doãn Từ: "..." Diêm Bất Độ đúng là một đầu tàu gương mẫu.

"Sư tôn muốn cược cái gì?"

"Hay thế này đi, nếu ta tìm ra bí mật của A Từ trước thì ngươi phải đồng ý một yêu cầu của ta. Nếu ngươi tìm ra nguyên nhân phát bệnh của ta trước, thì ta sẽ đồng ý một yêu cầu của ngươi... Yêu cầu là gì thì ta chưa nghĩ ra, cho ta nợ trước."

Tính ra cũng thể hiện được tinh thần tuổi trẻ, Doãn Từ nghĩ vậy rồi nhận lời. Cuối cùng y còn tiện chọc hắn một câu: "Ta muốn thị nhục thì sư tôn cũng cho ta à?"


"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Dĩ nhiên là cho chứ."

"Xem ra chứng 'nghiện vật' của sư tôn cũng không nghiêm trọng mấy."

Ai ngờ Thời Kính Chi lại trả lời khí phách vô cùng: "Ngươi đã hứa giúp vi sư sống lâu trăm tuổi. Nên nếu muốn thị nhục thì chứng tỏ ngươi đã tìm ra cách chữa bệnh cho ta rồi. Ngươi sẽ không nói mà không giữ lời đấy chứ A Từ?"

Doãn Từ bỗng có cảm giác tự đào hố chôn mình. Y nhìn Thời Kính Chi với vẻ suy tư- nếu lắc tên này lia lịa thì chắc chắn có thể lắc ra một đống bàn tính rơi loảng xoảng.

"Đúng là ta đã nói vậy."

Thời Kính Chi cười vui vẻ: "Thế thì ta cũng không cần buồn lo vô cớ."

Trận cược này loáng thoáng tăng thêm mùi vị kỳ phùng địch thủ cho mối quan hệ giữa hai người.

Sau đó, Thời Kính Chi chậm chạp lên giường. Rõ ràng vẫn còn vô số nghi vấn xoay quanh, nhưng hắn lại thoải mái dang rộng chân tay, tinh thần hoàn toàn bình tĩnh lại.


Thời Kính Chi nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người hồi lâu, hắn lại liếc Doãn Từ: "A Từ, ta vẫn đang nghĩ đến lời Diêm Bất Độ đã nói."

Doãn Từ tựa lên đầu giường, mái tóc dài chảy xuống sau lưng, đuôi tóc tán rộng trên nền vải trắng xóa. Trong tâm trạng không tồi, y ngắm nhìn cảnh trăng sáng sao thưa ngoài cửa sổ, trả lời lưu loát: "Nói cái gì?"

"Chuyện Túc Chấp."

Doãn Từ nghĩ ngợi chốc lát, nhưng chỉ nghĩ ra được mấy lời nói xấu sau lưng mình của gã. Là một người trong cuộc, Doãn Từ không đoán ra Thời Kính Chi định tán gẫu chuyện gì, chỉ đành nhìn lại hắn.

"Diêm Bất Độ nói 'nếu hắn không chiếm mất phương bắc thì giáo ta cũng không đến mức bị đuổi đánh thảm như bây giờ'. Trước kia ta chỉ nghĩ tổ tiên của ngươi đơn giản là một ma đầu, mà chưa từng suy xét theo một góc nhìn khác nữa."
Nói đoạn Thời Kính Chi xuống giường, lấy giấy, bút, mực, rồi mượn ánh trăng tô vẽ cái gì đó hồi lâu. Đợi mực khô, hắn với chiếc đĩa đựng các loại hạt trên khay hoa quả, và kéo một chiếc bàn nhỏ đến cạnh giường.

"Đã không ngủ được thì A Từ chơi sa bàn với ta một lát đi."

Thời Kính Chi trải tờ giấy lên bàn, thả quả khô xuống, rồi tha thiết nhìn sang Doãn Từ.

Doãn Từ đã quen với tính tùy ý của đối phương nên cũng chỉ liếc nhìn theo phản xạ. Ai ngờ lần này, y vừa liếc sang đã không dời mắt được đi.

Đây là bản đồ quân sự trăm năm về trước. Ở đây, cứ điểm trọng yếu của các môn phái, địa hình trọng yếu của Đại Duẫn, và các thành thị trọng yếu đều được thể hiện chính xác từng li. Tấm bản đồ này rất đẹp, độ chính xác và rõ ràng của nó thậm chí có thể được đem đi sử dụng trực tiếp tại quân doanh.
"Hạt thông là chính phái giang hồ, hạt đậu là Diêm Bất Độ, hạt dưa là Túc Chấp."

Thấy Doãn Từ tỏ vẻ hứng thú, Thời Kính Chi vui vẻ sắp xếp các loại hạt trên bản đồ.

"Ban đầu giáo Xích Câu chỉ là một bang phái bình thường ở phương bắc, chuyên kiếm sống bằng cách tìm kiếm thương binh tại chiến trường. Không lâu sau khi Lăng giáo vùng lên, giáo Xích Câu xuất hiện một giáo đồ tên là Túc Chấp. Kẻ này được thăng chức liên tục, cuối cùng trở thành giáo chủ đời thứ ba của giáo Xích Câu và từ đây chấn hưng toàn giáo."

Dứt lời, Thời Kính Chi đẩy hạt dưa ở phương bắc đến vùng tây bắc.

"Từ đó về sau, mục tiêu của giáo Xích Câu không chỉ là thương binh trên chiến trường, mà chuyển sự tập trung sang các lăng mộ cổ xưa ở vùng tây bắc Đại Duẫn. Bất luận là cổ mộ của người ngoại tộc hay của đồng bào, bất kể vị trí cổ mộ là sa mạc hay là bùn đất, thì miễn là mộ của vương công quý tộc, ắt sẽ có dấu chân của giáo Xích Câu.
"Dựa vào việc khai quật bảo vật trong lăng mộ, chẳng mấy chốc giáo Xích Câu đã trở nên giàu có. Họ làm đủ mọi chuyện tổn âm đức trên đời, trở thành tấm gương xấu trong lòng các bậc quân tử. Có điều Túc Chấp rất khôn khéo. Tuy hành động sấm rền gió cuốn nhưng giáo Xích Câu lại tương đối hòa thuận với dân chúng địa phương, mà không gây thù hằn mọi nơi như Lăng giáo... A Từ là thế hệ sau của nhà họ Túc, vậy chắc hẳn đã nghe nói đến những chuyện này."

Doãn Từ thản nhiên: "Rốt cuộc sư tôn muốn nói gì?"

"Thoạt nhìn thì quả thật giáo Xích Câu chỉ đang mở rộng lãnh thổ một cách thông thường mà thôi. Tuy nhiên nếu kết hợp thêm chuyện của Lăng giáo thì sẽ nhận ra rằng, mỗi bước đi của Túc Chấp, đều là giẫm lên điểm gây khó chịu nhất của Diêm Bất Độ."
Thời Kính Chi lần lượt chỉ vào các hạt dưa.

"Đây là những vị trí rất khéo. Lăng giáo có chiếm những thành thị này cũng không được bao nhiêu lợi lộc, song nếu bỏ thì sẽ lại nuối tiếc. Giáo đàn chính của Lăng giáo nằm trên núi Tung Vụ, cách tây bắc khá xa. Bởi vậy, nếu Lăng giáo muốn tranh đoạt với giáo Xích Câu thì chỉ tổ tạo thời cơ cho võ lâm Trung Nguyên gây chiến. Diêm Bất Độ không có lựa chọn nào khác, chỉ đành để mặc cho giáo Xích Câu xâm chiếm từng tí một.:

"Vậy thì?"

"Nếu Túc Chấp không xuất hiện, Lăng giáo có thể đột phá từ vùng tây nam và thâu tóm toàn bộ phương tây. Như vậy, khi các phe phái chính đạo bắt tay tiêu diệt Lăng giáo, Lăng giáo sẽ không rơi vào thế thê thảm đến thế, Diêm Bất Độ cũng không đến nỗi lép vế để rồi bị Không Thạch dồn về núi Tung Vụ."
Yên lặng hồi lâu, Doãn Từ hờ hững nói: "Có thể chỉ là người suy nghĩ quá nhiều."

"Đúng, quả thật ta không thể khẳng định được. Nhưng không thể phủ nhận tình thế này rất thú vị."

Thế rồi Thời Kính Chi tranh thủ vốc một nắm đậu rang bỏ vào miệng.

"Nào, giờ ngươi đóng vai Túc Chấp và chính phái, còn ta đóng vai Diêm Bất Độ. Nếu ta có thể chọc thủng vòng vây của ngươi, thì coi như ta suy nghĩ nhiều."

Doãn Từ tiếp nhận hạt dưa trong bất đắc dĩ: "Thôi được rồi."

"A Từ, lát nữa phải bày trận tử tế đấy. Đừng chơi lấy lệ, ta có thể nhìn ra được cả."

Ban đầu Doãn Từ không đếm xỉa đến lời hắn nói- Thời Kính Chi chỉ là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, hắn có thông minh hơn nữa thì cùng lắm cũng mới tiếp xúc với nhà binh trên sách vở mà thôi, chưa thật trải qua những biến số ngoài thực tế.
Tuy nhiên, trận chiến sa bàn đã không kết thúc nhanh chóng.

Doãn Từ cầm hạt dưa, nét mặt không khỏi nghiêm túc.

Óc phân tích của Thời Kính Chi vốn thuộc loại nham hiểm, mà điều này cũng được thể hiện rõ ràng trong phong cách bày binh bố trận. Hắn liên tục tập kích bất ngờ, tác phong có thể coi là vừa tàn nhẫn vừa cẩn thận. Chiến thuật của Thời Kính Chi, thậm chí, còn cao hơn Diêm Bất Độ năm xưa.

Doãn Từ vốn định chơi một hồi rồi thua đại cho xong chuyện. Nhưng trình độ của Thời Kính Chi không kém, nếu bản thân y cố tình lấp liếm thì thật sự sẽ nhanh chóng bị phát hiện ra.

Thú vị.

Tam quân dễ kiếm, một tướng khó tìm. Thế trận hiện giờ đã gợi dậy hứng thú bị lãng quên từ lâu trong lòng Doãn Từ. Khoái trá duỗi chân tay, Doãn Từ quyết định sẽ ứng chiến cho thật tử tế.
"Đây không phải lần đầu người chơi sa bàn phải không."

Thời Kính Chi cong khóe mắt: "Đại ca ta có thú vui quái lạ, thi thoảng lại ra vài câu đố nhà binh hóc búa cho ta. Thành ra chuyện sa bàn và dụng binh, ta đã chơi hơn chục năm rồi."

"Chiêu này rất khéo. Trận chiến bảo vệ biên giới giữa Đại Duẫn và Nalaku nhiều năm trước đây dùng chính chiến pháp này để quyết định thắng bại sau cùng."

Cầm mấy hạt dưa trên tay, Doãn Từ thoải mái nhận xét.

"Tuy nhiên vẫn còn non. Nếu ta phục kích ở đây thì đội quân của người sẽ bị đứt gánh."

"Vừa khéo hợp ý ta."

Thời Kính Chi lại mỉm cười, bày thêm vài hạt đậu.

"A Từ, thế này thì sao? Ta tập hợp người từ tổng đàn Lăng giáo rồi nhân lúc loạn lạc để cản phá vòng vây..."

Doãn Từ cũng mỉm cười, rồi đẩy hạt dưa mới bày biện cách đó không lâu lại gần: "Chiếu tướng, sư tôn."
Thời Kính Chi liền bốc một hạt đậu, tranh thủ nhét vào miệng Doãn Từ: "Vậy thì đúng rồi, quả nhiên là ta không nghĩ nhiều. Các cứ điểm của Lăng giáo năm xưa đều được Túc Chấp lựa chọn nhằm mục đích áp chế Diêm Bất Độ... A Từ, xem ra tổ tiên của ngươi cũng không ác độc như lời đồn đâu."

Doãn Từ: "..."

Y nuốt cũng không được, mà nhả cũng không xong, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nuốt luôn hạt đậu xuống.

Sao nhóc câm ngoan ngoãn ngày xưa lại méo mó thành một tay giảo hoạt như bây giờ rồi thế?

"Vả lại, ngón bày trận cao siêu của ngươi có phải được truyền lại từ tổ tiên không?" Thời Kính Chi nhìn tấm bản đồ bày đầy hạt, "Ta chưa từng nghĩ đến những cách sắp đặt này... Quả nhiên ta không nhìn nhầm mà."

Nói đoạn Thời Kính Chi bóp nát một hạt thông: "Kinh mạch thiếu sót, Tảo Cốt như gió, dụng binh như thần. Túc Chấp còn sống thì bất quá cũng chỉ thế này mà thôi."
Doãn Từ không để vào tai, y lại một lần duỗi người trong khoái trá. Y không sợ việc Thời Kính Chi thỏa sức suy đoán về chuyện này.

Rượu tiên chỉ có thể giữ được nhan sắc mà không thể kéo dài tuổi thọ. Túc Chấp lại không phải thần tiên, dù hắn có uống rượu tiên thay nước thì cũng không có khả năng sống được đến giờ. Trên đời này chưa từng tồn tại người nào không già không chết, do đó, Thời Kính Chi có lật cả trời lên mà đoán thì cũng không đoán ra được chân tướng.

Quả nhiên, Thời Kính Chi liên tục lầm bầm suy đoán, càng đoán càng hoang đường: "A Từ, Túc Chấp là cụ cố của ngươi à? Hay là ông nội? Hay là... cha ngươi?"

"Ngủ thôi nào, sư tôn."

Thời Kính Chi vẫn nhìn tấm bản đồ chòng chọc: "Ngươi ngủ trước đi, để ta nghĩ thêm chốc lát, cảm giác vẫn có đường xoay chuyển."
Doãn Từ dứt khoát xuống giường và kéo thẳng sư phụ lên giường đi ngủ: "Người tính vác cặp mắt gấu trúc đi gặp phương trượng ngày mai hả? Chơi ra chơi, mục đích của chơi là để được thoải mái. Người chơi chưa đã thì mai ta chơi tiếp với người."

Thời Kính Chi nghe vậy thì hơi ngừng lại: "Mục đích là để thoải mái?"

"Đúng. Việc gì cũng phải có chừng có mực, quá mức sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ đi."

"Vậy A Từ có thoải mái không?"

Doãn Từ ngẩn ngơ, sắc mặt nghiền ngẫm, nhưng không bác bỏ. Thấy vậy, Thời Kính Chi lấy làm hài lòng và học theo giọng điệu của Doãn Từ: "Vậy thì đi ngủ. Nếu A Từ chơi chưa đã thì mai ta lại chơi tiếp với ngươi."

Kết quả, ngày hôm sau, mắt Thời Kính Chi vẫn thâm quầng. Đến giờ dần tên này lại lén lén lún lút bò dậy, rồi ngồi hơn một canh giờ trước tấm bản đồ.
Thấy Thời Kính Chi thổ huyết đỏ lòm chiếc khăn tay, Doãn Từ chỉ muốn đánh cho hắn một trận nên người. Chẳng qua sau đó nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, y lại không thể ra tay.

Cuối cùng y chỉ làm bữa sáng cho ba người, và lấy phần thức ăn chay trong chùa cho mình Thời Kính Chi. Ôm chiếc bánh bao đặc sản của chùa Kiến Trần, rồi lại nhìn những chiếc bánh nướng vàng ruộm trước mặt ba người khác, Thời chưởng môn không nói nên lời.

Doãn Từ xưa giờ tàn nhẫn: "Sư tôn đã không biết quý trọng thân thể của mình thì chi bằng khổ tu theo các cao tăng đi, chưa biết chừng sẽ có hiệu quả đấy."

Thời Kính Chi gặm một miếng bánh bao: "... A Từ đang quan tâm vi sư hả?"

Doãn Từ cười khẩy, không thuận theo gã hồ ly: "Ta nghe các hòa thượng nói rằng bữa sáng ngày mai của họ chỉ có cháo muối nấu cùng cải xanh."
Thời Kính Chi lập tức ngậm miệng, nín thở tập trung, đàng hoàng ăn sáng.

Doãn Từ từng nghe kể về vị phương trượng hiện giờ của chùa Kiến Trần, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Y chỉ biết vị này là sư huynh của hòa thượng Giác Hội, pháp danh "Giác Phi". Hòa thượng Giác Phi có võ công cao cường, độ giác ngộ cao hơn các phương trượng đời trước. Theo cách nói của người trong giang hồ, thì trừ phi thiên hạ rối ren, núi non đổ vỡ, còn không vị phương trượng này sẽ không xuống núi.

Ngay cả ở đại hội võ lâm, hòa thượng Giác Phi cũng chưa từng lộ mặt.

Một người như vậy thì nghe thôi đã thấy rất khó thương lượng được rồi. Doãn Từ chuẩn bị tới chuẩn bị lui, nào ngờ...

"Chà? Kiếm đá của sư thúc tổ Không Thạch ấy hả, Thời chưởng môn muốn xem thì cứ xem thôi. Dầu gì kiếm này đã để đấy mãi, nhìn một cái cũng nào có thiếu mất miếng nào."
Hòa thượng Giác Phi ngồi xếp bằng trên giường, uống một hớp rượu rồi lại ợ một tiếng. Bốn người phái Khô Sơn ngồi thàng hàng ngang trên bồ đoàn, nghe hòa thượng nói thế thì đều không biết phản ứng ra sao.

Phòng cho phương trượng rất rộng rãi, đệm mềm được trải khắp nơi. Kẽ hở giữa hai tấm đệm mềm được nhét đầy hoa cỏ, trông tràn đầy sức sống, không hề có cảm giác thoát rời cõi tục.

Nói một cách khách sáo, hòa thượng Giác Phi có tướng phật Di Lặc bẩm sinh, dái tai dài gần đến bả vai, ngũ quan nảy nở vẻ hoan hỉ. Nói một cách thẳng thừng, vị này mập hơi quá đà, làm gì cũng đủng đà đủng đỉnh, bộ dạng trời sập cũng lười đi tránh nạn.

Nếu không cảm nhận được nội công thâm hậu của đối phương thì Doãn Từ đã thật sự cho rằng họ đã đến nhầm chùa- khác với tin đồn, phương trượng không những thấu tình đạt lý mà còn thân thiện cực kỳ.
"Còn cái gì ấy nhỉ... À, di cốt của sư thúc tổ Không Thạch. Ta thấy chúng ta có thể coi như có quen có biết, nên Thời chưởng môn cũng đừng giấu lão nạp đấy nhé. Chỉ dựa vào mỗi 'Kinh Vô Mộc' thôi là đừng nói xem kiếm đá, dù có bắt hòa thượng ta cởi truồng chạy vòng quanh chùa Kiến Trần, ta cũng thấy bình thường."

Thời Kính Chi lắp ba lắp bắp: "... Phương trượng đại sư, không... không cần đến mức đấy."

Hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi ảnh hưởng từ tâm cảnh. Do đó, việc đối mặt với phương trượng hiện giờ đã làm hai mắt hắn có vẻ mơ màng.

Hòa thượng Giác Phi phá lên cười chốc lát, tiếng vang như chuông, làm rung cả lòng người. Ông vỗ lên đầu gối bằng bàn tay béo mập, cặp mắt híp vào, trông không rõ đang nhìn ai.

"Vậy nên, Thời chưởng môn đã lấy cớ di cốt để đến tìm lão nạp thì hẳn phải có những chuyện quan trọng khác đây mà."
Thời Kính Chi hít thở sâu nhằm điểu chỉnh tâm tình: "Lần này vãn bối đến là bởi có hai chuyện muốn xin phương trượng đại sư chỉ bảo. Nếu đại sư có thể giải đáp nghi hoặc, vãn bối sẵn lòng tìm lại di cốt của đại sư Không Thạch giúp quý chùa."

"Chà, tuổi còn nhỏ mà sao nói chuyện vòng vèo thế nhỉ. Ta thấy chuyện Thời chưởng môn muốn tìm di cốt của đại sư Không Thạch là thật, nhưng những chuyện còn lại chỉ là chuyện đi kèm. Vậy là tay Diêm Bất Độ nọ đã giấu đầu mối ở chỗ sư thúc tổ hả?"

Phương trượng mập hơi hí mắt, dễ dàng vạch trần ý đồ của Thời Kính Chi.

"... Sao phương trượng đại sư lại biết?"

"Thanh kiếm đá của sư thúc tổ đã tự tìm về. Nó đột nhiên được cắm ngoài cửa chùa ta khoảng một năm sau khi sư thúc tổ mất tích. Người thường nhất định sẽ muốn tranh công, hoặc chí ít sẽ chào hỏi tí đã. Người không để lại một lời chỉ có thể là Diêm Bất Độ mà thôi."
Hòa thượng Giác Phi tặc lưỡi. Ánh mắt ông nhìn mọi người mang vẻ gần giống với yêu thương.

"Trong khi Diêm Bất Độ là một người vừa hung ác vừa thông minh, sẽ không tốt bụng mà trả kiếm về chùa một cách đơn thuần, cũng sẽ không ngây thơ mà dùng chuyện này để khiêu khích, nên chỉ có thể liên quan đến manh mối về đất chôn xương. Quy định của chùa Kiến Trần nghiêm ngặt khiến cho các ngươi không tiện hỏi han từ miệng lưỡi giang hồ. Vậy thì hôm nay các ngươi đến gặp lão nạp cũng là để hỏi chuyện năm xưa, đúng chứ?"

"Vâng. Vừa rồi vãn bối đã tự cao tự đại, xúc phạm đến đại sư."

Thời Kính Chi lập tức đổi giọng chân thành.

"Thôi thôi, những người vì đến đây mà sẵn lòng vượt qua tham, sân, si, thì đều là duyên số." Hòa thượng Giác Phi phất phất tay, "Lão nạp sẽ cho người dẫn các vị đi xem ghi chép liên quan đến sư thúc tổ Không Thạch. Thanh kiếm đá thì ở địa cung dưới quần thể mộ tháp ở hậu sơn, chư vị có thể xem tùy thích. Nếu nhấc được kiếm thì mang đi cũng được."
Thời Kính Chi bàng hoàng: "Mang đi cũng được?"

Nhìn thế nào cũng thấy kiếm đá của đại sư Không Thạch là bảo bối trong chùa. Ở đời không thiếu cao tăng hào phóng, nhưng hào phóng bất thường thì ắt có vấn đề.

Hòa thượng Giác Phi tươi cười chắp hai tay: "A Di Đà Phật, lão nạp bảo đảm sẽ không ai ngăn cản."

"Có điều, thanh kiếm này được chính sư thúc tổ tự tay khắc một trăm lẻ tám câu pháp ngôn lên, với ý vấn tâm, do đó 'chấp ngã' càng nặng thì kiếm cũng càng nặng. Sư thúc tổ yêu cầu rất cao cho bản thân mình, nên lần ấy chùa ta đã phải dùng chừng ba mươi người mới dời được thanh kiếm đến mộ tháp đấy."

(*chấp ngã xoay quanh cái ta, là một khái niệm trong đạo Phật)

"Cũng bởi vậy mà trong suốt một trăm năm, thanh kiếm này chưa từng tìm được người hữu duyên. Nếu thí chủ có thể cầm được nó thì đây chính là điều may mắn."
_______

Tác giả có lời:

-giai đoạn 1-

Thời hồ ly: dậy sớm luyện tập; Doãn ma đầu: ? Mi điên rồi

Doãn ma đầu: chuẩn bị bữa sáng; Thời hồ ly: học trò dễ bảo

-giai đoạn 2-

Thời hồ ly: dậy sớm luyện tập; Doãn ma đầu: ? trẻ nhỏ dễ dạy

Doãn ma đầu: chuẩn bị bữa sáng; Thời hồ ly: học trò ngoan ghê

-giai đoạn 3-

Thời hồ ly: dậy sớm luyện tập; Doãn ma đầu: ? đã hộc máu rồi còn không chịu ngủ tử tế nữa

Doãn ma đầu: chuẩn bị bữa sáng; Thời hồ ly: A Từ tốt quá, phải nghĩ cách giúp cậu ấy vui vẻ lên nào'

_____

Tiện thì, Diêm Bất Độ cầm được kiếm đá, không phải bug

Tham khảo Tây Du ký, hòa thượng có thể uống chút rượu chay.