Tên tướng lính, đứng đằng sau ngai vàng đó thực ra chính là anh trai của chúa quỷ hiện thời, tên Ma Đa, do tính tình nóng nảy, mưu toan những thứ hiểm độc. Vì thế không được chọn làm chúa quỷ, tuy cũng có thực lực rất tốt.

Ma Đa nghe câu trả lời của chúa quỷ liền cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục hỏi:

"Chết rồi, vậy cớ sao em lại cảm thấy khó chịu như vậy, sắc mặt của em rất kỳ lạ, hay em không khỏe chỗ nào, hay không vừa lòng chỗ nào? "

Chúa quỷ thấy câu hỏi của Ma Đa thì cảm thấy rất phiền phức, nói thẳng:

" Không phải chuyện của ngươi, lo mà làm việc của mình đi. Việc dám sát con người ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi. "

Ma Đa lập tức trả lời:

" Mọi chuyện vẫn ổn định, sau quan sát một thời gian dài thì thấy rằng con người đang ngày càng mạnh đến không tưởng, pháp thuật của bọn chúng ngày càng phức tạp hóa đến không ngờ, kiến thức và trí tuệ của con người đang ngày càng đe dọa đến cuộc sống của ma thần tộc chúng ta, theo anh nghĩ có lẽ chúng ta vẫn nên xóa sổ con người thì tốt hơn.... "

Chúa quỷ nghe đến đây thì trong lòng càng thêm tức giận, quát lớn:

" CÂM NGAY. "

" Xóa sổ con người lúc này là không thể, con người ngày càng mạnh lên, không dễ gì tiêu diệt được chúng. Trong vài thập kỷ tới nếu con người vẫn phát triển với tốc độ này, e là ta phải ký hiệp ước hòa bình với chúng. "

Ma Đa trước nay vốn cực kỳ ghét con người vì con người và ma thần tộc vốn không ưa gì nhau, từ xưa đã luôn xảy ra chiến tranh với nhau. Giờ đây nghe chúa quỷ nói tới việc về phe con người làm hắn nghiến răng tức giận không thôi.

" Không thể được, ngài định đi theo vết xe của bọn thiên thần sa ngã sao? ( Thiên thần sa ngã là chủng tộc sử dụng ma lực, mang hình dáng con người, có cánh giống như thiên thần nhưng lại là hắc cánh đối lập với bạch cánh của thiên thần) Không thể để việc này xảy ra được, ma tộc trước nay không có bất cứ hảo tình gì với con người. Làm vậy khác gì ma tộc vốn cường đại chúng ta lại đi chịu thua bọn chúng. Không thể chấp nhận được. "

Chúa quỷ nghe Ma Đa nói vậy, trong lòng cũng có hơi bức xúc, nhưng đến thời điểm nào đó, việc về phe con người cũng phải xảy ra thôi, không sớm thì muộn. Chúa quỷ bỗng nhiên đứng dậy lặng lẽ đi vào bên trong phòng.

Ma Đa càng nghĩ việc về phe con người, càng tức giận, nghiến răng.

" Đáng ghét, rồi sẽ có ngày tao sẽ cướp lấy ngai vàng này của mày, rồi sẽ có lúc, mày sẽ chết dưới tay tao... "

Chúa quỷ vừa đi vừa suy tư, lo nghĩ về ma tộc, đang suy tính linh tinh thì hình ảnh thiếu nữ thiên thần kia lại hiện ra trong đầu, làm hắn khó chịu không thôi, muốn nghỉ ngơi cung không yên. Chúa quỷ cho gọi người tới xem sét bệnh tình thế nào. Kết quả cũng không ra bệnh.

Chúa quỷ nằm nhưng không thể ngủ, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến bóng dáng của cô gái thiên thần kia. Ngày qua ngày, chúa quỷ ăn không ngon, ngủ không yên, đã uống bao nhiêu thuốc nhưng vẫn không khỏi.

Lại nghĩ đến cô gái đó:

" Quái lạ, không lẽ cô ta bỏ bùa ta, làm ta ăn không ngon ngủ không yên? "

Chúa quỷ kêu gọi một tướng lính tên Tâm Gia được cho là người già nhất trong ma tộc lúc bấy giờ.

Tâm Gia không lâu sau xuất hiện, từ từ đi vào phòng của chúa quỷ rồi chắp tay, hai chân quỳ gối tâu:

" Thưa chúa quỷ, gọi ta có chuyện gì? "

Chúa quỷ nghe tiếng của Tâm Gia liền ngồi dậy, lập tức đi thẳng vào vấn đề:

" Lão sống cũng đã được mấy trăm năm, cũng là người già nhất ma thần tộc hiện tại, liệu lão có biết gì về thiên thần tộc. "

Tâm Gia thắc mắc, tại sao đột nhiên chúa quỷ lại có hứng thú với thiên tộc đến vậy.

" Lão đây sống cũng quá năm trăm năm, nhưng chưa từng găp thiên thần một lần nào, chỉ biết nghe đồn nơi trú ngụ của thiên thần nhưng chưa từng đi tới đó. Về việc khác như hình dáng lão cũng chỉ biết là giống thiên thần sa ngã. Ngoài ra cũng không biết gì hơn. "

Chúa quỷ không ngờ lão Tâm Gia lại biết tới nơi ở của tộc thiên thần, kể ra cũng càng tốt,đích thân tới đó để giải bùa, sau đó hủy luôn nơi đó.

" Lão nói là biết nơi ở của thiên thần, chúng ở đâu mau nói. "

Lão già Tâm Gia trừng mắt nhìn chúa quỷ, sau đó lập tức cất ánh mắt ấy đi thản nhiên nói:

" Lão nghe đồn chúng sống ở thung nũng " Hiền Nhân Tiên Giới " nơi có những hòn đảo bay lơ lửng một cách kỳ lạ. Nhưng chưa từng ai cố ý mà tìm ra nơi đó cả, chỉ có một số người vô tình lạc vào hoặc được cứu vớt khi gặp nạn ở gần nơi đó, kể lại thì nơi đó là một vùng đất nhìn đâu cung toàn thấy mây trôi nổi, nhìn xuống thì chỉ thấy một màu trắng xóa có vẻ giống như một thung lũng, sau này thì họ phát hiện ra là họ đang ở trên những tròn đảo lơ lửng trên không trung,tự đi đến và tự dời đi, sau khi đi rồi thì không bao giờ tìm được lại. Họ gọi đó là vùng đất của "Tiên Giới ". Sau cùng nhưng nhân chứng sống đều nói là địa điểm cuối cùng họ nhớ để đi lạc vào "Tiên Giới " là trên đỉnh núi "Hiền Nhân " ngọn núi cao nhất từng được biết đến. Chính vì vậy mà người ta gọi nơi đó là "Hiền Nhân Tiên Giới "

Chúa Quỷ nghe qua lời kể của Tâm Gia, thì cười lớn khiến Tâm Gia sợ đến mặt mày tái mét. Không lẽ lão ta nói gì đó sai. Chúa quỷ hiện lên gương mặt đầy sát khí. Cho Tâm Gia lui đi, Tâm Gia quay lưng đi vừa bước ra đến cửa thì nở một nụ cười đáng sợ, chúa quỷ bất thình lình cất tiếng khiến Tâm Gia giật bắn mình.

" Có gì hay sao mà lão cười vui như vậy? "

Tâm Gia lập tức quay người lại quỳ xuống, chắp tay nói khéo:

" Thưa ngài, lão đây vui vì giờ đây ngài lấy khí thế, tỏa ra sát khí đáng sợ như vậy. "

Chúa quỷ nghe chẳng lọt vào tai câu nào, hiên ra gương mặt nghi ngờ:

" Lão diễn cũng sâu đấy, rõ ràng lão đang vui vì chuyện khác cơ mà."

Lão Tâm Gia lúc này mặt mày tái mét, người hơi run run, mặt hơi cúi xuống thưa:

" Thưa rằng lão đây vui vì ngài là thật, không dám nói dối nửa lời."

Chúa quỷ lập tức phất tay ra hiệu cho Tâm Gia lui đi, Tâm Gia vừa đi khuất. Chúa quỷ nghe ngóng xung quang có vẻ không có ai liền dùng " Ẩn Mình " mà chạy ra ngoài. Thân là chúa của ma thần tộc, nếu không có chuyện gì hệ trọng thì không được phép rời khỏi vùng đất của mình, vì có thể gây ảnh hưởng tới tinh thần của ma tộc. Nhưng là chúa thì hoàn toàn có thể tự mình đi trốn mà không ai biết. Chúa quỷ ẩn tu vi của mình ở mức thấp nhất.

Đoạn chạy tới khu rừng nơi gặp hai tên thiên thần lúc trước thì phát hiện thấy có gì đó phát ra ánh sáng lấp lánh. Tới nơi thì ra nó là một chiếc vòng tay làm bằng tinh thạch, có lẽ của tên thiên thần lúc trước. Nghĩ có thể lợi dụng chiếc vòng này chúa quỷ cất vào nhẫn không gian. Chúa quỷ đứng lặng một hồi lâu, đôi mắt nhắm lại rồi bất ngờ mở ra. Tròng mắt lúc trước màu trắng đục giờ đây chuyển sang màu đen kỳ dị, con ngươi màu đen chuyển sang một màu đỏ như máu,rồi từ đó tỏa ra một luống khí nhỏ màu đỏ hơi mờ nhạt. Tích tắc lúc mở mắt, từ đó phóng ra một luồng sóng vô hình, dùng để cảm nhận linh lực. Chỉ hai giây chúa quỷ đã phát hiện ra nơi ở của con người. Chúa quỷ hét lớn:

" TÌM RA RỒI! "

Chúa quỷ liền phi cước phóng nhanh như gió tiến thắng đến thành phố. Sau hơn một tiếng đồng hồ chạy bộ, từ xa chúa quỷ đã nhìn thấy cánh cổng chính để tiến vào thành phố. Chúa quỷ thấy đắng trước có bóng người thì lấp tức thoắt biến ra sau lưng đánh ngất rồi bị chúa quỷ lôi vào bụi dậm gần đó. Chúa quỷ cất hắc bào, lột sạch quần áo của tên này mà mặc. Quần áo của thường dân đúng là chật chội, thô ráp. Loay hoang buộc dây lưng xong, người này mang theo bên mình có mỗi cái tay nải cũng bị chúa quỷ cướp luôn.

Chúa quỷ tu vi từ con số không, nâng tu vi lên cỡ khởi đồ, thản nhiên mà bước đến. Tới cổng chình, chúa quỷ nhìn thấy một đoàn người đang xếp hàng lần lượt đi vào trong, mà trước đó còn phải trình một cái thẻ gì đó trông khá hài. Chúa quỷ lục lọi trong tay nải của tên người kia thấy có một cái thẻ làm bằng thủy tinh mỏng dính có viền làm bằng hắc kim, là kim loại phổ biến cứng nhất nhì thế giới này. trong thẻ có gi thông tin bằng ma pháp.

Tên: Ngự Nông Lâm

Thiên chức: Nông dân

Giới tính: Nam

Tuổi: 25

Vị thế hiện tại: Chưa có

Tu Vi: Khởi đồ tam bậc

Pháp lực: chưa thuần thục

Kỹ năng: -

Chúa Quỷ nhận ra rằng, thì ra đây là thẻ thông hành ở nơi này, cái này cũng hay đấy. Nhưng tại sao lại không được xem kỹ năng, chẳng lẽ kỹ năng mà cũng ẩn giấu sao? Chúa quỷ có chút thắc mắc nhưng không quan tâm. Đến lượt chúa quỷ trình thẻ thì lập tức được đi qua. Không ngờ lại dễ dàng tới vậy. Đến đây rồi, hỏi xem núi hiền nhân ở nơi nào. Đi dạo xung quanh được hơn hai tiếng, lúc chúa quỷ đi qua một khu chợ trời, vì quá chú tâm ngó nghiêng mấy món ăn mà đâm sầm vào một tên thiếu gia, thực ra chính do tên thiếu gia này cố tình đâm vào.

Tên thiếu gia này lâp tức ngông cuồng:

" Ê, sao mày dám đâm vào tao,... "

Chúa quỷ không để ý gì đến tên thiếu gia kia, quay lưng chăm chú nhìn món thịt xiên. Tên thiếu gia kia tu vi nguyên cấp cao đoạn điên tiết không chịu được, liền tụ linh định đấm đằng sau. Chúa quỷ theo phản, ứng nhẹ nhàng móc tay ra sau bắt lấy nắm đấm, quay lưng lại nhìn thì tay hắn đã gãy từ lúc nào. Chúa quỷ cũng không quan tâm, lục lọi trong tay nải thì có hai cục bạc to cỡ bàn tay. Ném cho người bán thịt xiên rồi nói:

" Nhiêu đây đủ mua hết chỗ thịt này chưa?"

Người bán thịt kia bắt lấy cục bạc mà tay run run:

" Thưa ngài nhiêu đây nhiều quá sợ rằng cho cả chỗ thịt này, tôi cũng không thối lại được."

Chúa quỷ thu hết đống thịt xiên vào nhẫn không gian, nghe tên chủ quán kia nói mà mặt tưng tưng dời đi:

" Khỏi cần thối! "

Người chủ quán kia cảm tạ hết lời mà dọn quán. Tên thiếu gia kia tay kia bị gãy mà không dám kêu một câu vì nhận ra đây hẳn là một đại thiếu gia, thế lực không tầm thường mới có thể vứt bạc như vứt đá.