Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Không nghĩ tới còn chưa dạy sư đệ Họa đạo, sư đệ lại cho ta dẫn dắt mới ngoài ý muốn.

Cư Vân Tụ rốt cuộc khôi phục bộ dạng ưu nhã, nghiêm mặt thi lễ đối với Tần Dịch.

- Làm sư tỷ không biết làm sao báo đáp, liền...

Liền lấy thân báo đáp?

Chỉ thấy Cư Vân Tụ xách Thanh Trà lên lắc một cái, Thanh Trà "Bành" mà biến thành một lá trà non xanh biếc.

Cư Vân Tụ cầm lấy lá trà non, ném vào trong ấm.

- Liền mời sư đệ uống trà.

Nói xong ngón tay co lại, lá trà non kia lại nhảy từ trong ấm ra ngoài, một lần nữa biến thành Thanh Trà, mang theo một thân sũng nước đứng ở một bên, vẻ mặt ngơ ngác mất hồn.

Cư Vân Tụ rất ưu nhã giơ ấm rót một chén cho Tần Dịch.

- Không cần lo lắng, trên người Thanh Trà tuyệt không có một chút bụi bặm, tiên linh khí thuần túy. Nếu đổi thành người khác thì uống không được đâu, sư đệ là người đầu tiên trừ ta ra được uống đấy...

"..."

Tần Dịch nhìn nước trà trước mặt, lại nhìn Thanh Trà khóc không ra nước mắt, không biết nói gì.

Lại nói Cư sư tỷ ngài cũng đừng ưu nhã nữa, nhân vật tiên tử ưu nhã đã sụp đổ không còn.

Cư Vân Tụ nhấp một ngụm trà, lại nói.

- Sư đệ có ý tưởng khác đối với Họa đạo, nên học đạo này, cái khác cũng không cần suy tính, tạm thời gác lại. Từ hôm nay, ta sẽ dạy sư đệ vẽ tranh.

Trong lòng Tần Dịch khẽ động.

- Dạy như thế nào?

Trong đầu hiện lên tình cảnh gia sư mỹ nữ, bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng nắm tay cầm bút của mình, cùng nhau vẽ tranh. Hương thơm chui vào chóp mũi, mềm mại bên người, cánh tay vừa đụng đã có thể chạm...

- Sư đệ đang suy nghĩ gì?

- A a, không có không có.

Cư Vân Tụ mỉm cười, duỗi ra một ngón trỏ, điểm vào trán Tần Dịch.

Thức hải Tần Dịch khẽ chấn động, vô số ý thức nói không rõ như thực thể chui vào bên trong, quang ảnh, đường nét, sáng tối, nặng nhẹ, sắc thái, dùng thần... Cuối cùng nhu hợp thành "Họa đạo", yên lặng trong tâm.

- Đây là dạy ta vẽ tranh?

Tần Dịch biểu lộ ra vẻ ngơ ngác, muốn khóc giống như Thanh Trà bên cạnh.

- Tiên Đạo dạy học, không phải như thế thì như thế nào?

Cư Vân Tụ kỳ quái mà nhìn hắn.

- Chẳng lẽ như dạy trẻ con, tay nắm tay dạy ngươi?

Tần Dịch cũng không phải loại không biết xấu hổ nói cầu tay nắm tay, đành phải thở dài.

- Được, nếu là cách dạy này, vậy dạy thổi sáo luôn đi, kỹ nhiều không hại.

Cư Vân Tụ lại lần nữa điểm mi tâm hắn.

- Dạy ngươi đạo này dễ dàng, muôn vàn nhạc khí cũng chỉ trong chớp mắt. Nhưng nếu ngươi không phải thật lòng si mê, tối đa cũng chỉ được kỹ, mà không phải đạo.

- Được kỹ đã đủ, có thể hun đúc, có thể dưỡng tính, gột rửa bụi tục, xuất trần làm tiên, chính là đạo của ta.

Tần Dịch chắp tay thi lễ.

- Cảm tạ sư tỷ dạy kỹ.

Cư Vân Tụ có chút tò mò.

- Vì sao khí chất lập tức thay đổi, biểu lộ tội nghiệp thất lạc vừa rồi đâu?

Tần Dịch nở nụ cười.

- Bởi vì ta minh bạch, mình chung quy tới thăm đạo đấy, không phải vì ý nghĩ loạn thất bát tao khác.

Cư Vân Tụ như có điều suy nghĩ gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn lật một cái, nhiều hơn một cây sáo bạch ngọc.

- Đây là một khí phôi, tặng cho sư đệ. Muốn tế luyện thành hiệu quả gì, toàn bộ dựa vào tâm ý của sư đệ. Khuyết thiếu tài liệu phụ nào thì bảo đồng tử tới tìm ta.

Tần Dịch tiếp nhận sáo ngọc, lại lần nữa thi lễ một cái, quay người bồng bềnh mà đi.

Đây cũng là duyên pháp.

Lang Nha bổng là binh khí Võ Đạo, không phải pháp khí Tiên Đạo. Với tư cách một người tiên võ song tu, Tần Dịch khuyết thiếu một pháp khí Tiên Đạo. Cấp bậc Tru Ma Kiếm kia quá cao, chỉ có thể làm đại chiêu, sau khi Cầm Tâm vững chắc, hắn vốn nên tự mình tế luyện một pháp khí thích hợp cho mình sử dụng.

Vốn còn chưa nghĩ ra mình nên làm một pháp khí có bộ dạng gì, một chút khái niệm trong lòng đều không có, mà hôm nay không cần nghĩ, tự nhiên mà vậy.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Dịch biến mất, Cư Vân Tụ như có điều suy nghĩ, ánh mắt thất thần mà nhìn phía chân trời.

Thanh Trà ở bên cạnh nghiêng cổ nhìn nàng.

Cư Vân Tụ không quay đầu, mặt không chút thay đổi nói.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

- Thái độ của sư phụ đối với vị sư thúc này không giống với những người giả bái sư trước kia, dạy chính là chân pháp, đưa chính là khí phôi mình trước kia muốn luyện.

- Bởi vì hắn mang cho ta cách vẽ mới, nên có báo đáp.

- Cách vẽ này có giá trị cực nhỏ đối với sư phụ, tối đa cũng chỉ là một loại bổ sung.

Thanh Trà bĩu môi.

- Chẳng lẽ không phải bởi vì, tài lữ pháp địa, sư phụ lại không có lữ, một mực có chỗ chờ mong?

- Cầm Kỳ Thư Họa đều là bạn lữ của ta. Nam nhân đều là móng heo, có gì đáng giá chờ mong?

Cư Vân Tụ ngáp dài trở về nhà.

- Ngủ ngủ, ngoài ý muốn tập được tân pháp, vui vẻ thoải mái, hôm nay sẽ có mộng đẹp.

Bên kia, Tần Dịch trở về động phủ, ngồi bên suối cạnh dược viên, cầm lấy sáo ngọc quay vài vòng, cười nói.

- Bổng Bổng, thật sự không nghĩ tới ta đến Tiên cung thăm đạo, thật sự học thổi sáo, học vẽ tranh, đây vốn không phải bổn ý của ta, nhưng nước đến chân lại giống như chính là thế. Tiên gia khoan thai mờ mịt, sao có thể thiếu tình thơ ý họa? Có lẽ ta có thể thành đạo trong tiếng sáo sơn thủy này,.

Thật sự khô tọa trong động, không biết trời trăng mây gió, mình khó có thể tăng lên, ở trong động phủ của xác ướp cổ đã có loại cảm giác này, loại tĩnh tu này có khác biệt cùng xuất thế trong lòng mình.

Mà đánh đàn vẽ tranh, xuất trong sơn thủy, loại ý vị này có lẽ càng thích hợp. Cho nên không phải đang học âm nhạc cùng vẽ tranh, mà đang mượn nó tìm được ý vị xuất thế, cũng tìm được cảm ngộ chi lý đối với tự nhiên, giống như thời điểm trông thấy Cư Vân Tụ đánh đàn, mây trắng bay ra hang núi, linh điểu tung tăng.

Cho nên, Tiên Đạo thích hợp với mình, không phải đạo sĩ như Vương Trùng Dương, dường như nên là Đào Hoa như Hoàng Dược Sư.

Cầm Kỳ Thư Họa Tông này là tới đúng rồi.

Hắn đặt sáo bên môi, nhẹ nhàng thổi một khúc.

Đúng là khúc Cư Vân Tụ lúc trước đàn, theo một ngón tay điểm hóa, ngay cả nhạc phổ đều không cần đi học.

Tiếng sáo ung dung có chim non tò mò bay xuống, đậu ở đầu cành. Tần Dịch nở nụ cười, vươn tay ra, chim non liền vỗ cánh đậu vào trong lòng bàn tay của hắn.

Ý tượng đầm nước trong cơ thể càng thêm mờ mịt mà lại lớn mạnh. Có một loại cảm giác linh và nhục cùng nhau thăng hoa.

So với khô tọa tĩnh tu trong động, tốc độ tăng lên càng nhanh.

Trách không được Cư Vân Tụ căn bản không cần tĩnh tọa, nếu như thời điểm nàng đánh đàn vẽ tranh đọc sách đều là tu hành, vậy rảnh rỗi không ngủ còn làm gì?

Thật là thú vị.

- Bổng Bổng, tu tiên thật sự rất thú vị.

- Thú vị hơn nữ nhân sao?

- A, phải tăng thêm, bởi vì sư tỷ là một tiểu mỹ nhân, cho nên tu tiên mới thú vị.

Lưu Tô nhịn không được bật cười.

- Không biết ta hiện tại phá hư ý cảnh của ngươi liệu có chút sát phong cảnh hay không.

Tần Dịch cười nói.

- Ta biết rõ ngươi muốn nói gì... Ta nên tế luyện pháp khí, đúng không?

- Không sai.

Lưu Tô nói.

- Có biết lúc Cư Vân Tụ đưa ngươi khí phôi, ta nghĩ tới điều gì hay không?

- Sao? Cái gì?

- Nếu dùng cho đối địch, ngươi có thể nghĩ đến mấy loại công dụng của tiếng nhạc?

- Sóng âm đả thương người, nhiếp hồn mê hồn, khích lệ phe mình, không sai biệt lắm chỉ có mấy loại này?

- Vậy thì đúng rồi...

Lưu Tô chậm rãi nói.

- Ngươi còn nhớ quả đào lấy được trong liệt cốc hay không? Nhiếp Hồn Tinh Kim kia chính là ông trời tác hợp để tế luyện pháp khí này, phảng phất như ngươi khi đó thu hoạch chính là chờ hôm nay.

Tần Dịch ngẩn ngơ.

Thật sự trong tối tăm tự có định trước?

Lưu Tô nói.

- Minh Hà từng bói qua một quẻ trong động phủ, ta đã nhìn trộm.

Tần Dịch: "?"

- Đó là hoặc dược tại uyên, tiến vô cữu dã. Cho dù dựa vào thưởng thức thô thiển cũng phải biết, chính là ngươi bất luận lựa chọn như thế nào, cuối cùng đều là đúng đấy, thuận theo tự nhiên, tùy tâm ý mà tới.

Tần Dịch ngẩn người.

- Quẻ kia là tính nàng hay tính ta?

- Có khác biệt sao?

Lưu Tô thản nhiên nói.

- Nàng cho rằng tính nàng, nhưng mà tình cảnh lúc đó sao có thể thoát ly ngươi mà thành quẻ? Nói là tính nàng cũng có thể, tính ngươi cũng có thể, tính quan hệ của các ngươi, lại làm sao không thể?