Chương 34

Lời vừa dứt, Triệu Long đạp chân xuống chiến đài, lao vút lên hướng về phía Diệp Thành, chân khí vùng đan điền lan ra, giữa các ngón tay chân khí cuộn trào, hắn tung một chưởng về phía đỉnh đầu của Diệp Thành.

Vút!

Diệp Thành vung cánh tay, thanh Thiên Khuyết chém ra từng lớp chắn.

Keng!

Một chưởng của Triệu Long trúng vào thanh Thiên Khuyết vang lên từng tiếng kêu như tiếng kim loại va vào nhau khiến thanh Thiên Khuyết rung lên liên hồi. Thế nhưng hắn cũng bị lực đạo trên thanh Thiên Khuyết kia bật lại phải lùi về sau, hai tay tê dại.

“Ta đã xem thường ngươi rồi”, sau khi trúng một chiêu và phải lùi về sau, Triệu Long hắng giọng.

“Coi thường ta? Ngươi sẽ chết rất thảm”, giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí ngút trời vang lên. Diệp Thành tiếp tục vung kiếm.

Vút! Vút! Vút!

Chẳng mấy chốc, tiếng chém gió cứ thế vang lên không ngừng, thanh Thiên Khuyết nặng trĩu rạch vào không trung khiến người đứng dưới chiến đài chỉ biết nuốt nước bọt. Thanh Thiên Khuyết vừa dày vừa nặng, nếu ai đó mà bị chém trúng thì không biết sẽ ra làm sao.

“Tên tiểu tử này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy?”

“Chỉ mới dừng ở ngưng khí tầng thứ nhất, số lượng chân khí căn bản rất hiếm hoi, lại còn phải phân ra chân khí để đỡ thanh Thiên Khuyết, như vậy không những hao tổn chân khí mà đến cả tốc độ cũng sẽ bị trọng lượng của thanh kiếm làm chậm đi. Diệp Thành chọn thanh Thiên Khuyết quả là không hề thông minh chút nào”, có đệ tử với tầm mắt nhìn xa trông rộng than thở, thế nhưng cách làm của Diệp Thành lại hết sức nhẹ nhàng.

“Mới chỉ là tu sĩ ngưng khí tầng một mà có thể đỡ được ba chiêu của Triệu Long chứng tỏ tên Diệp Thành này cũng rất có bản lĩnh”.

Giọng nói dõng dạc ngắt những tiếng xì xào bên dưới, chưa tới năm chiêu, thanh Thiên Khuyết trong tay Diệp Thành đã bị Triệu Long đánh bay ra ngoài.

Lúc này có rất nhiều người thở dài, cũng đã có rất nhiều người rời khỏi chiến đài. Một trận đại chiến không hề có chút hồi hộp nào, ngoài màn cá cược có phần khiến người ta giật mình ra thì thực sự không hề có gì đặc sắc.

“Ta xem ngươi còn gì để dựa dẫm nữa”, Triệu Long hắng giọng, hắn sải bước đi tới, vung tay chém ra ba đạo kiếm với khí thế hừng hực như thể chỉ cần một đòn là có thể đánh bại Diệp Thành vậy.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, không hề bị ràng buộc bởi sự quan trọng của thanh Thiên Khuyết. Cơ thể hắn hết sức nhẹ nhõm, máu tươi trong cơ thể cứ thế chảy nhanh hơn, người hắn nóng bừng, khí thế sục sôi, đến cả gân cốt cũng phát lên tiếng kêu răng rắc.

Chiến!

Diệp Thành hét lên một tiếng, dậm chân thật mạnh xuống đất rồi lao về phía trước như đạn ra khỏi nòng, khi ba đạo kiếm sắp đâm vào cơ thể hắn, hắn nhảy vọt lên giống hệt con khỉ né qua ba đạo kiếm.

Đây chính là Viên Tung trong Thú Tâm Nộ.

Diệp Thành rất nhẹ nhàng né qua ba đạo kiếm khiến Triệu Long ngỡ ngàng. Triệu Long rượt người theo ba đạo kiếm kia nhưng Diệp Thành đã nhảy vọt qua đỉnh đầu hắn. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn đang trong tư thế nghiêng người về trước nên rất khó xoay chuyển cơ thể.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng.

“Xuống cho ta”.