Trụ sở chính của NS.
Trợ lí Lý đúng giờ gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, đi vào, thấy Mạnh Tây Nguyệt vẫn còn đang xử lí tài liệu, nói: "Tổng giám đốc, đã đến thời gian nghỉ ngơi.

Cô nên dùng cơm trưa rồi."
Hôm qua, Mạnh Tây Nguyệt đột nhiên té xỉu, thật sự đã dọa đến toàn thể nhân viên.

Trong lòng nhân viên, Mạnh Tây Nguyệt chính là trụ cột của NS.

NS có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, phần lớn đều do công lao của người lãnh đạo là Mạnh Tây Nguyệt.

Cô ngã xuống, tất cả mọi người đều đau tim.
Vừa mới đến giờ nghỉ, trợ lí Lý lập tức gánh vác sứ mệnh của toàn thể nhân viên NS, đến giám sát tổng giám đốc Mạnh ăn cơm đúng giờ.
Đầu ngón tay của Mạnh Tây nguyệt dừng lại, mắt nhìn đồng hồ nửa bị che lại trên cổ tay mình, gật đầu: "Cảm ơn, tôi biết rồi." Nói xong, cô lại tiếp tục làm việc.
Nhìn dáng vẻ tam nương liều mạng này của cô, trợ lí Lý cực kỳ lo lắng, tiếp tục thúc giục: "Tổng giám đốc, sức khỏe quan trọng, ăn cơm trước đi."
Nói đến đây, anh ta dùng giọng nói đùa: "Nếu như cô không ăn uống đúng giờ, tôi chỉ cần bước ra khỏi cửa phòng tổng giám đốc này thôi thì sẽ bị toàn thể nhân viên trên dưới NS trùm bao bố đánh đó."
"Cô thương xót cho tôi một chút đi."
Nói xong câu cuối cùng thì bắt đầu bán thảm.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Mạnh Tây Nguyệt dừng lại công việc, mặc kệ đối phương nói chuyện kì quái như thế nào nhưng sự quan tâm trong lời nói đó, cô đều có thể cảm nhận được.

Đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chú trợ lí Lý.
Trợ lí Lý bị nhìn chằm chằm như vậy, dáng vẻ đáng thương cứng đờ.


Anh ta biết Mạnh Tây Nguyệt vẫn luôn nghiêm túc, nhất thời có chút thấp thỏm.
Kết quả, anh ta nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của đối phương lập tức dịu đi, vẻ mặt ôn hòa: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi."
Tiện tay giải thích một câu: "Lát nữa bạn gái của tôi sẽ đến, tôi sẽ ăn với em ấy."
Câu trước, khiến cho trong lòng trợ lí Lý cảm thấy ấm áp, vui vẻ.

Anh ta vẫn luôn biết Mạnh Tây Nguyệt là người ngoài lạnh trong nóng.

Đối phương nghiêm túc nói cảm ơn như vậy khiến cho một người đàn ông như anh ấy có chút cảm động.

Sau khi nghe thấy nửa câu sau, cứ có loại cảm giác ngộ ra chân lí kì lạ thế nào đó.
Tổng kết lại chính là, anh ta bị dồn một miệng cẩu lương.
Bụng đang đói cũng đột nhiên thấy no hẳn.
Trợ lí Lý đột nhiên nghĩ đến bạn gái của mình.

Lúc này, có lẽ đã sớm ăn cơm, hóng hớt tin đồn của mấy ngôi sao này nọ rồi.

Làm gì còn nhớ đến người bạn trai như anh ta.
Quả nhiên, bạn gái nhà người ta vẫn tốt hơn.
Trợ lí Lý âm thầm ra khỏi phòng, người không độc thân nhưng sống như độc thân như anh ta đã không còn xứng ở trong căn phòng này nữa.
Bầu không khí mang theo hương vị tình yêu ngọt như đường đã không còn hợp với anh ta nữa.
Anh ta vừa mới đi ra ngoài thì đám thư kí nữ của phòng thư kí đã lập tức bu lại: "Trợ lí Lý, thế nào, tổng giám đốc có ngoan ngoãn ăn cơm không?"
"Đúng đó, đúng đó, có ăn cơm không? Mẹ tôi có nấu cháo dưỡng dạ dày cho tôi.

Anh nói xem tôi có cần đưa vào cho tổng giám đốc không?"
"Trợ lí Lý."
Mồm năm miệng mười khiến cho anh ta đau đầu: "Từng người nói thôi."
"Trước mắt tổng giám đốc chưa có ý định ăn cơm trưa, nhưng mà, người yêu của tổng giám đốc sẽ đến đưa cơm trưa tình yêu.

Cho nên, cháo dưỡng bao tử mẹ nấu, cô tự uống đi."
Trợ lí Lý cẩn thận, chỉ nói là người yêu, không có nói là bạn gái.

Anh ta đang đợi dáng vẻ ngạc nhiên giật nảy mình của những người này.
Thư kí lập tức dừng thảo luận.

Rốt cuộc họ cũng được gặp mặt người yêu của tổng giám đốc rồi.
Trợ lí Lý nhìn nhóm thư kí ngốc bạch ngọt, thở dài, cắt ngang họ: "Tổng giám đốc còn nói."
Nhóm thư kí yên tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trợ lí Lý nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cô ấy nói cảm ơn sự quan tâm của mọi người."
Vừa dứt lời, nhóm thư ký nhịn không được mà nhỏ giọng reo mừng, lập tức lại rơi vào trạng thái điên cuồng.
Trợ lí Lý yên lặng rời đi, ghé qua phòng làm việc của thư kí Cao, thấy anh ta vẫn còn đang làm việc: "Đi, ăn cơm thôi."
Thư kí Cao đóng máy tính lại, đứng dậy đi đến bên cạnh trợ lí Lý, mắt nhìn anh ta: "Sao vậy?"
Trợ lí Lý bắt đầu phàn nàn.
Thư kí Cao đẩy mắt kính, nghĩ đến cô Hạ kia, nói: "Không phải nên như vậy sao?"
Trợ lí Lý suy nghĩ, nhớ lại một lần tình cờ nhìn thấy cảnh Mạnh Tây Nguyệt và Hạ Ngữ An.

Họ thật sự nên dính nhau như vậy.
Hạ Ngữ cầm phần cơm vô cùng chất lượng bước ra khỏi nhà hàng, lái xe đến NS.
Nhân viên lễ tân sớm đã nhận được tin, nói là bạn trai của tổng giám đốc sẽ đến đưa cơm trưa tình yêu.

Cô ấy đã đứng gần mười phút rồi, không đi đến nhà ăn, chính là vì để là người đầu tiên nhận được tin tức mới nhất.
Kết quả, không đợi được người bạn trai thần bí kia, lại đợi được bạn của tổng giám đốc, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn: "Cô Hạ."
Từng đến nhiều lần như vậy, Hạ Ngữ An có ấn tượng với cô ấy, ừm một tiếng, chuẩn bị đi.
Nhân viên lễ tân đưa mắt nhìn theo, thấy trên tay của Hạ Ngữ An cầm theo hai phần cơm của nhà hàng xx, một bữa thôi đã tốn hết một tháng tiền lương rồi, nhưng mà, chuyện này không phải vấn đề chính.

Nếu như cô Hạ đến đưa cơm, vậy thì người bạn trai trong truyền thuyết của tổng giám đốc đâu?
Trên người cô ấy gánh vác sự tò mò của tất cả mọi người mà.
Lúc Hạ Ngữ An xoay người, nhân viên lễ tân kịp thời kêu nàng lại: "Cô Hạ đợi đã."
Hạ Ngữ An xoay đầu, nhìn về phía cô ấy: "Có việc gì à?" Nàng đã tốn quá nhiều thời gian khi đi đường rồi.

Nàng không muốn lãng phí thêm thời gian trên người người khác.
Nhân viên lễ tân cân nhắc một chút: "Cô Hạ, cơm trưa trong tay cô là đưa cho tổng giám đốc à?"
Hạ Ngữ An nhíu mày: "Đương nhiên."
Nhân viên lễ tân: "Ý của tôi là, là do bạn trai của tổng giám đốc nhờ cô mang đến cho tổng giám đốc à?"
Chỉ cần đưa ra chủ đề này thì cô ấy sẽ biết được tên của bạn trai tổng giám đốc.
"Hả?" Hạ Ngữ An khó chịu trợn mắt: "Ai nói Mạnh Tây Nguyệt có bạn trai vậy? Rõ ràng tôi mới là bạn gái của chị ấy mà."
Mặt của nhân viên lễ tân cứng đờ: "Cái...!cái gì?"
Hạ Ngữ An hừ một tiếng: "Tôi mới là bạn gái chính thức của Mạnh Tây Nguyệt." Sau khi phàn nàn một chút, nàng khó chịu hỏi: "Có người đàn ông nào tiếp cận Mạnh Tây Nguyệt à?"
Có lời đồn như vậy sao? Hạ Ngữ An suy đoán chắc chắn là có tên hồ li tinh nào cố ý tiếp cận Mạnh Tây Nguyệt nên mới có lời đồn này rồi.
Về phần Mạnh Tây Nguyệt, cô thích nàng như vậy, sao có thể làm chuyện có lỗi với nàng được.
Nhân viên lễ tân không hiểu sao lại ngửi được sát khí trong lời nói của Hạ Ngữ An, vội nói: "Không có, không có, tổng giám đốc bận rộn nhiều việc, mỗi ngày ngoài làm việc thì cũng chỉ có làm việc.

Cô là bạn gái của cô ấy, có lẽ hiểu rõ nhất."
Hạ Ngữ An nghĩ đến việc đối phương bận rộn đến mức phải nhập viện, gật đầu, biểu cảm u ám lập tức rạng rỡ hơn, cười vô cùng xinh đẹp: "Cảm ơn."
Lúc này mới cầm theo hộp cơm đi vào trong thang máy.
Nhân viên lễ tân sờ lên trái tim, nghĩ đến nụ cười kia, có chút rung động, lập tức hoàn hồn, lấy điện thoại ra, bắt đầu quăng bom.
Nhóm thư kí ở tầng trên rất nhanh đã nhận được tin nhắn.

Không ngờ, tình hình lại đảo ngược như vậy, đang lúc thất thần thì cửa thang máy mở ra.
Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên.
Hạ Ngữ An đi đến, gật đầu với mấy người đang ngây ngốc rồi đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Các thư kí: "..."
Lập tức, bắt đầu điên cuồng thảo luận.
Hạ Ngữ An vừa đi vào, Mạnh Tây Nguyệt lập tức dừng lại công việc trong tay, đứng lên, ngồi xuống ghế sô pha.

Hạ Ngữ An lấy ra hai phần cơm hộp đặt lên bàn trà: "Trên đường bị kẹt xe, làm hại em đến chậm."
Phàn nàn xong, lo lắng nhìn chằm chằm Mạnh Tây Nguyệt: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Mạnh Tây Nguyệt tháo khăn choàng trên cổ xuống giúp nàng: "Không có."
Hạ Ngữ An mở hộp cơm ra: "Đặc biệt nấu canh tẩm bổ cho chị, mau uống lúc còn nóng đi."
Chóp mũi ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, không khó ngửi.

Mạnh Tây Nguyệt rất trân trọng tâm ý của người yêu, uống không sót một giọt nào.

Hai người bắt đầu chậm rãi ăn, không có quy tắc ăn thì không được nói chuyện, Hạ Ngữ An bắt đầu phàn nàn chuyện ở đoàn làm phim.
"Hôm nay cũng vì nam chính làm chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim nên hại em phải đợi đến tận trưa."
"Em sắp tức chết rồi."
Mạnh Tây Nguyệt không quá hiểu chuyện ở đoàn làm phim.

Cô gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén của Hạ Ngữ An: "Đừng giận."
Hạ Ngữ An ưu nhã ăn hết, nói: "Nếu như là ngày thường thì em chắc chắn không tức giận đâu."
"Chỉ tại người nam chính kia, tên Cố Diễn gì đó, nói chuyện cứ õng ẹo, nhìn thấy chướng mắt."
Mạnh Tây Nguyệt biết cái tên này, lúc trước cùng lên hotsearch weibo với Hạ Ngữ An.

Mặc dù ảnh chụp đã được xóa, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ bức ảnh chụp trong tuyết của đôi trai tài gái sắc, lông mi khẽ run: "Ừm."
Sau đó, Hạ Ngữ An bắt đầu kể tóm tắt từ đầu đến cuối một lần.

Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh, giơ tay vuốt tóc Hạ Ngữ An: "Buổi chiều chị đến đón em."
Hạ Ngữ An lập tức vui vẻ đến mức quên luôn sự khó chịu trong lòng, ánh mắt trong veo: "Thật sao?"
"Ừm."
Hai người ăn cơm trưa xong, Hạ Ngữ An và Mạnh Tây Nguyệt nghỉ trưa trong phòng nghỉ khoảng nửa tiếng, Hạ Ngữ An mới dọn dẹp, chuẩn bị trở về đoàn làm phim.
Lúc này, Mạnh Tây Nguyệt đang chỉnh khăn choàng cổ cho nàng.
Mạnh Tây Nguyệt đứng trước mặt nàng, cúi đầu, ngón tay với những khớp xương rõ ràng cẩn thận hoạt động trên cổ nàng.

Ở khoảng cách gần, còn có thể ngửi được mùi hương thanh nhã trên người cô.
Hạ Ngữ An chớp mắt, mặc cho cô tiện tay vuốt tóc cho mình.

Mạnh Tây Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, gương mặt bình thản, đôi mắt dịu dàng, nhẹ giọng: "Được rồi."
Hạ Ngữ An lắc đầu, chu môi: "Chị hôn em một cái đi rồi em mới đi."
"Thật là." Như làn gió mát thổi ngang qua vành tai, mang theo lời nỉ non.
Sau đó.
Hơi thở hòa quyện vào nhau, môi lưỡi giao nhau.
Dịu dàng và được trân trọng.
Là thứ mà Hạ Ngữ An nếm trải được từ nụ hôn này.
Đợi khi nàng choáng váng rời đi thì mới chợt nhận ra nàng quên hỏi Mạnh Tây Nguyệt chân tướng sự việc kia.
Nàng mơ màng nhưng các nhân viên của NS thì không, đặc biệt là nhóm thư kí, tinh mắt phát hiện ra màu son đỏ của Hạ Ngữ An đã nhạt đi, có lẽ đã bị hôn rồi.
Lập tức bắt đầu gửi tin tức mới trong nhóm.
Nhìn đám người kêu gâu gâu nhận tin tức, nhóm thư kí cong môi.

Mọi người cùng nhau chia sẻ cẩu lương nào..