Nấu một nồi mỳ trường thọ, mỗi người được một phần, nhưng phân lượng cũng không nhiều lắm, ăn mấy miếng là hết rồi, nước canh vịt màu vàng kim, cộng với một vài viên cẩu kỉ màu đỏ, đẹp miễn bàn.

Kỳ thật mỳ trường thọ này cũng rất có ý tứ, làm mở màn cho yến hội, phía sau còn có rất nhiều món ăn khác.

Trong phủ nhiều người hầu, Vương viên ngoại kêu mấy người tay chân lanh lẹ, nhanh chóng bưng lê bát mỳ trường thọ mới được nấu xong.

Chỉ là cái bát kia rất nhỏ, so với bát ăn cơm hàng ngày nhỏ hơn một ít, lớn bằng nắm tay người lớn, hơn nữa đế có chút to, một bát mì trường thọ cũng không nhiều lắm, mỗi người chỉ được tầm bốn, năm miếng, cũng có người chỉ ăn hai, ba miếng, thật sự không nhiều, thời điểm mới bưng lên, có không ít khách nhân buồn bực.

Như thế nào chỉ ít như vậy?

Không phải hẳn là bưng lên một bát canh lớn sao?

Bất quá, buồn bực thì buồn bực, mọi người vẫn nên nhìn cứ nhìn, nên ăn cứ ăn, nước canh kia thoạt nhìn không tồi, khi bưng lên mùi hương nồng đậm, uống một ngụm giống như uống một ngụm quỳnh tương ngọc dịch, yết hầu thoải mái. Đặc biệt là nước canh rất ngọt, mang theo một cỗ hương vị mà họ chưa từng được nếm thử qua.

Đây là do Yến Bạch Thu cho một chút cồi sò tươi vào trong nồi canh vịt, mang về từ huyện Thanh Thủy, người bình thường rất ít khi dùng, mà thứ này giá cũng không tiện nghi.

Mỳ trường thọ không nhiều, nước canh được phân cũng ít, khách nhân sì sụp ăn ăn xong, mỗi người đều nếm ra mùi vị bất đồng, còn muốn ăn thêm một chút, đáng tiếc mọi người trước mặt đều ăn hết rồi.

Sau khi ăn xong mỳ trường thọ, một món lại một món đồ ăn được bưng lên, bởi vì sớm có chuẩn bị, đồ ăn dùng lửa lớn để nấu, hơn nữa một món mà nấu trong ba cái nồi lớn, phòng bếp không gian lại rộng, người đông, làm việc tự nhiên cũng nhanh.

Yến Bạch Thu làm các món chiêu bài của tửu lầu như cải mai úp thịt, cá hầm ớt, phật khiêu tường, cá nướng than hoa, gà niêu, bánh trôi thủy tinh, canh thịt, gạo nếp nhồi củ sen ngọt ngào mềm mại để chiếu cố lão gia tử. Cuối cùng kết thúc yến hội là đào mừng thọ.

Đào mừng thọ lớn bằng nắm tay hài tử, làm giống như quả đào thật, mang theo chóp đầu nhòn nhọn, màu hồng, rất đẹp mắt. Nhân bên trong là đậu đỏ ngào đường, ngọt tới độ muốn đem răng hòa tan, nhưng cố tình vị ngọt này làm các khách nhân ở đây dưới tình huống đã no căng bụng vẫn muốn cường ngạnh nhét vào bụng.

Đào mừng thọ không nhiều, mỗi bàn mười hai người, dựa theo đầu người mà phân chia, mỗi người một cái, không dư thừa. Những khách nhân đến chúc thọ lão gia tử ban đầu còn có chút coi thường Yến Bạch Thu.

Xem!

Tuổi nhỏ, còn bụ bẫm, da thịt non mịn, vừa thấy liền giống như người không làm được việc nặng, trong lòng bọn họ còn đang nghĩ trong phủ có phải hay không là không thuê được chỗ tốt. Hơn nữa dù là thỉnh sư phụ cũng phải là sư phụ già mới được a, nhưng bánh sinh nhật kia đã khiến bọn họ mở mang tầm mắt, lại từng món thức ăn được bưng lên, cũng là món họ chưa từng được ăn qua, tư vị kia quả thật là tuyệt phối, bọn họ ăn mà không dừng lại đũa được.

Bọn họ đều qua lại rất thân thiết với Vương gia, tự nhiên cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngày thường ăn uống cũng không  kém, các món như cá thịt cũng không phải chưa từng ăn qua, nhưng lúc này một đám vươn đôi đũa thật dài giống như nhóm quý đói vừa được thả ra từ trong lồng giam.

Nhưng cũng có thể nghe thấy mấy người tinh tế thảo luận, một bàn của lão thái thái kia mới chân chính là mỹ vị, mà các tiểu nhị kia hình như đều là đồ đệ của tiểu béo kia...

Vì thế ăn ăn, không ít người lại nhớ thương bàn ăn của lão gia tử, đồ đệ đã làm ra đồ ăn ngon như vậy, vậy sư phụ làm thì sao???

Mấy người mới đầu còn có chút coi khinh, liền lặng lẽ đem tâm tư thu hồi lại, sau đó lại nghe người khác nói, tiểu béo kia chính là lão bản gì đó của Cửu Cung Cách. Cũng có người khác nói, tiểu béo năm đó so với tiểu béo bây giờ béo hơn rất nhiều, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn ăn uống uống, bởi vì trong nhà nghèo túng, liền tỉnh táo lại trở thành một người khác. Trong các bữa tiệc, không có khả năng chỉ dùng bữa, nói chuyện phiếm gì đó là cần thiết, vì thế trong bữa ăn, tiểu lão bản Yến Bạch Thu của Cửu Cung Cách đã được mọi người biết đến.

"Di? Không phải đâu, ngày trước ta nhìn thấy không phải bộ dạng như bây giờ đâu, khi đó người phì một cục, mặt đều không thấy rõ lắm, này, này hẳn không phải là hắn a."

"Ta cũng cảm thấy không giống a, lúc ấy rất béo, đi đường cũng cần phải có người nâng đỡ, ha, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, thế nhưng bây giờ hoàn toàn thay đổi a."

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, da trắng hơn mà người cũng gầy hơn, nếu không có các ngươi nhắc nhở, ta thật sự cũng không liên hệ được tới nhi tử của địa chủ kia...."

"Bất quá hắn hiện tại gầy ra nhìn đẹp hơn rất nhiều, người cũng có bản lĩnh."

"Thật là nhìn không ra, biến hóa cũng thật lớn a, lúc ấy còn người người chán ghét a."

"Nhưng mà hắn thật sự làm đồ ăn rất ngon, cái gọi là bánh kem kia, ta là lần đầu tiên nhìn thấy, ngươi không có nhìn thấy, bọ dáng vui mừng của tiểu hài tử khi ăn...."

"Này cũng không có gì, lần sau sẽ tới Cửu Cung Cách nếm thử..."

Vì tiệc mừng thọ lần này, Yến Bạch Thu tiêu phí không ít tâm tư cùng tâm huyết, thực đơn món ăn, làm bánh kem, cuối cùng trời không phụ lòng người, một phen khổ lao của hắn không có bị uổng phí.

Có danh tiếng mới là chiêu bài tốt nhất.

Các khách nhân lần lượt cáo từ ly khai, ý ngoài lời trong đều là đầu bếp của bữa yến tiệc hôm nay không tồi, Vương viên ngoại nghe xong lời này thập phần cao hứng, cảm thấy hết sức có mặt mũi. 

Thỉnh người tới ăn tiệc, còn không phải là muốn đem những người này tiếp đãi chu đáo sao.

Yến Bạch Thu lần này không chỉ thu được bạc đã bàn bạc trước đó, mà sau khi yến tiệc kết thúc còn được thưởng thêm không ít.

Yến Bạch Thu cũng không từ chối, cười ha hả liền nhận.