Tư Trấn Khấu tỉnh lại vào buổi sáng ngày thứ ba, đôi môi khô nứt, trước mắt còn có chút mơ hồ, chờ chốc lát cho thích ứng, y lúc này mới cảm giác được cả người đều đau đớn.

Đau đớn này lập tức giúp y ý thức được, y vẫn chưa chết.

Tư Trấn Khấu lúc này không biết nên vui hay nên buồn, hay là cảm thấy may mắn, hiện tại y đã hoàn toàn tin tưởng dược Yến Bạch Thu đưa cho đã cứu mạng y. Trên người y trúng rất nhiều mũi tên, lại là mũi tên chứa độc, một đường bôn ba, mất máu không ít, vậy mà Diêm Vương lại không có thu hồi đi mạng của y.

Sau khi thích ứng, Tư Trấn Khấu liền giãy giụa muốn đứng lên, y vừa động liền đem hai binh lính luôn chăm sóc y kinh động, vội vàng chạy tới, vạn phần kinh hỉ hô:"Tư tướng quân, ngươi tỉnh, thật sự tốt quá!"

"Tư tướng quân, ngươi đã hôn mê ba ngày, còn tốt, tướng quân đại nhân phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng tỉnh lại." Hai tiểu binh lính vui mừng hô to, đôi mắt đều đã ươn ướt.

Sau khi bọn họ giúp Tư Trấn Khấu băng bó xong, cũng kêu đại phu qua đây nhìn một lát, những đại phu đó một đám đều không muốn qua đây, bọn họ lại mặt dày quấn lấy, lúc này mới có hai đại phu đi qua. Họ nhìn nhìn một lát, nói thương thế rất nghiêm trọng, cơ hội tỉnh lại rất thấp. Tư Trấn Khấu hôn mê lần này tròn ba ngày, hai đêm, tâm ý của mấy tiểu binh lính đều nguội lạnh, bây giờ nhìn thấy người mở mắt, miễn bàn cao hứng cỡ nào.

Xoa nước mắt, tiểu binh lính vội hỏi:"Tướng quân, tướng quân ngươi có khát nước không, có đói bụng không, ta đi tìm chút đồ cho ngươi ăn uống.x

Tư Trấn Khấu gian nan phun ra một chữ, lao lực gật đầu.

Binh lính kia chạy nhanh như bay đi tìm đồ ăn, thực mau lại có một đoàn binh lính cùng tướng quân tướng lãnh khác chạy đến, sau khi nhìn thấy Tư Trấn Khấu đã tỉnh lại, đều có vẻ phá lệ kích động.

"Tướng quân ngươi đã tỉnh, thật sự tốt quá."

"Tướng quân, ngươi tỉnh lại thì tốt rồi."

Tư Trấn Khấu ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng chớp chớp đôi mắt, ý bảo y đã biết, những người đó vội vàng an ủi mấy câu rồi rời đi. Lúc này Tư Trấn Khấu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đám người kia tan đi, binh lính đi lấy đồ ăn cũng đã trở lại.

Đơn giản ăn một chút cháo, Tư Trấn Khấu cảm giác lấy lại được chút sức lực, y bán dựa vào đầu giường, thần sắc đạm nhiên, lơ đễnh hỏi:"Ngày đó hoàng thượng bị thương, hiện tại tình huống như thế nào?"" Thời điểm Tư Trấn Khấu hỏi câu này, đôi mắt nhìn chằm chằm mấy tiểu binh lính trước mắt.

Tiểu binh lính vừa nghe, lập tức liền ngây ngẩn cả người, có hai người biểu tình thật tự nhiên, đúng sự thật nói:"Hoàng thượng không có việc gì a, ngày đó có biết bao nhiêu đại phu chữa trị, bất quá ngày hôm sau hoàng thượng liền hồi kinh, nói không tấn công Man tộc nữa." Trên mặt tiểu binh lính có chút tươi cười.

Rốt cuộc không cần đánh trận nữa, đây là chuyện rất đáng để vui mừng.

Nhìn vẻ mặt chân thành của hai, ba tiểu binh lính, không giống như làm bộ, mà một người khác còn vẻ mặt mờ mịt, còn hai người khác là vẻ mặt trắng bệch, thoạt nhìn cực kỳ hoảng sợ.

"Tướng quân, ngươi tỉnh liền tốt a, về sau chúng ta không cần đánh trận nữa, tướng quân cũng thể trở về cưới vợ sinh con." Tiểu binh lính đầy mặt tươi cười.

Một tiểu binh lính khác cũng nói:"Lần này hoàng thượng bị thương ít nhiều, nếu không cũng không biết phải đánh tới khi nào, rốt cuộc cũng không cần phải chém giết nữa."

Tư Trấn Khấu làm bộ đồng ý, gật gật đầu, nhấp môi, lại không nói lời nào.

Bàn tay giấu ở trong chăn không khỏi nắm chặt.

"Ba người các ngươi ra ngoài trước, còn hai người ở lại ta có chút việc muốn nhờ." Ý Tư Trấn Khấu muốn bảo ba người cứ đi ra ngoài trước, còn lại hai người có thần sắc hoảng loạn kia, bất quá khi bắt gặp ánh mắt của Tư Trấn Khấu, tâm tình của họ cũng yên ổn trở lại.

Nơi này có tướng quân ở đây, đại sự lớn cỡ nào, chỉ cần có tướng quân vẫn ở đây, hết thảy đều không có việc gì, không phải sao?

Chờ ba người kia đi ra khỏi lều trại, sắc mặt Tư Trấn Khấu lại một lần nữa biến hóa, nhìn về phía hai tiểu binh lính, biểu tình thập phần nghiêm túc:"Các ngươi trả lời ta đúng sự thật, thương thế bệ hạ rốt cuộc thế nào rồi?"

Hai tiểu binh lính vẻ mặt kinh ngạc, nhìn nhìn lẫn nhau, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, gật gật đầu, lúc này mới tiến gần giường bệnh, dùng thanh âm cực nhỏ nói:"Tướng quân, bệ hạ bị thương, đêm đó băng hà...."

Một tiểu binh lính khác cũng khẩn trương hề hề, thời điểm này nói câu này, hắn có cảm giác cổ lạnh căm căm, rất dọa người.

"Đêm đó, về gần dạng sáng, chúng ta đều gác đêm, gần với lều trại bệ hạ, khoảng cách không quá xa, rõ ràng nghe được trong chốc lát có tiếng hỗn loạn, còn có tiếng khóc than, nhưng thật mau đã bị ngăn trở, chúng ta đi qua nhìn, nhưng tin tức mau chóng bị phong tỏa, ngày hôm sau liền nghe nói bệ hạ hồi kinh."

Bệ hạ ngày đó bị thương rốt cuộc như thế nào, bọn họ không quá rõ ràng, nhưng mọi người đều biết bệ hạ bị trúng tên, liền tính dù đã rút mũi tên ra, cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được, nhưng lại vội vàng trở về như vậy, khẳng định là có chuyện đã xảy ra.

Tư Trấn Khấu nghe xong, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lại giống như bên trong dự kiến, trên mặt y không có biểu tình gì, làm người không thể nhìn ra, nửa ngày sau y mới nói:"Hảo, ta đã biết."

"Việc này hai người các ngươi cứ giữ ở trong lòng, ai cũng đừng nói ra bên ngoài.x

Hai tiểu binh lính đều là người thông minh, nghe vậy liền gật gật đầu.

"Tướng quân, việc này chúng ta đều biết, chúng ta khẳng định sẽ giữ kín như bưng."

Tư Trấn Khấu thấy vẻ mặt hai bọn họ có chút mệt mỏi, liền nói:"Hai người các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, gọi Trương tướng quân lại đây, ta có việc tìm hắn."

Thằng đến khi hai tiểu binh lính đã đi ra ngoài, lúc này Tư Trấn Khấu mới buông lỏng tinh thần, đồng thời tay giấu ở trong chăn cũng thả lỏng ra.

Người kia rốt cuộc đã chết....

Tư Trấn Khấu lặng lẽ thở phào một hơi, một ngọn núi lớn vô hình đè nặng trên vai rốt cuộc cũng sụp đổ, trong một khắc đó, y cảm thấy trong lòng có loại cảm giác sung sướng không nói lên lời. Y biết đây là đại nghịch bất đạo, tội lớn không thể tha, nhưng mặc dù là như vậy, y cũng cam nguyện mạo hiểm.

Rốt cuộc, ở dưới tình huống như vậy, mọi người đều nhìn thấy y dùng thân thể chắn trước người hoàng đế  đón nhận những mũi tên đó....

Hơn nữa, y cơ hồ đã bị bắn thành cái sàng, những thứ đó đều sáng như ban ngày, bất kỳ kẻ nào cũng tìm không ra lỗi sai. ..

Đúng vậy.

Người kia, cũng chính là đương kim thánh thượng, bệ hạ tuổi trẻ, sở dĩ thân trúng mũi tên có độc, cũng bởi có Tư Trấn Khấu động tay chân.

Tư Trấn Khấu qua bên này cũng đã được bốn tháng, chiến loạn không ngừng, cách hai ba ngày lại phải ra ngoài đánh trận, trận thì thì liên tiếp, mà trận lớn thì ít vô cùng, chiến thắng một hai lần bệ hạ hoàn toàn có thể hồi kinh, bên này cũng có thể tạm thời hoãn binh.

Người Man tộc bất đồng với hoàng triều, bọn họ đều cư trú theo bộ lạc, hơn nữa điều kiện cư trú bên này rất ác liệt, địa thế cũng cực kỳ hiểm yếu, đại bộ phận đều thỏa mãn ở giữa hang động, muốn tấn công toàn bộ bộ lạc là điều không thể. Mà vị hoàng đế tham lam kia, muốn tiêu diệt toàn bộ, cơ hồ là không có khả năng.

Người Man tộc tham chiến, chủ yếu là binh lính tiến công, còn binh lính siêu việt ở lại biên giới canh gác. Nếu bên hoàng triều tấn công vào biên cảnh Man tộc, là tự đâm đầu vào nguy hiểm.

Man tộc tuy rằng địa thế hiểm yếu, là vùng khỉ ho cò gáy, nhưng nơi nào cũng dễ thủ khó công, một khi đi vào sẽ giống như ba ba trong hũ. Vị bệ hạ kia có hữu có mưu, lại tự tin ở quá khứ, khi còn trẻ đã vượt trên vô số các hoàng tử, trở thành bệ hạ trẻ tuổi, lần này suất chinh lại là ngự giá thân chinh, mang theo vô số kỳ vọng, đồng thời vọng tưởng trở thành một thế hệ đế vương duy nhất tiêu diệt toàn bộ Man tộc.

Tư Trấn Khấu đã góp ý qua vài lần, đáng tiếc đều bị bác bỏ.

Hắn không muốn trở về, sĩ khí trong quân cũng không tốt, hoàng đế tuy ở trong quân thao văn võ lược, đối phó với một đám văn nhân thì dư dả, nhưng đối với chiến trường lại mù tịt, chỉ có lý luận suông. Khi chân chính bước lên chiến trường, hoàn toàn là một bộ dáng khác, liên tục thất bại, lúc này mới có chuyện để cho quý phi nương nương đi tìm Tư Trấn Khấu.

Mãi cho tới khi Tư Trấn Khấu đến, sĩ khí một lần nữa tăng vọt, quyền sở hữu binh quyền đểu ở trong tay Tư Trấn Khấu cùng mấy vị giàu có kinh nghiệm trên chiến trường, lúc này mới luân phiên chiến thắng vài trận, tâm tình hoàng đế đã tàn lại lập tức bùng lên, hơn nữa càng cháy càng hăng.

Man tộc, Tát Mãn, hay Thổ phiên đều là những tiểu quốc du mục, vĩnh viễn treo trên đầu bọn họ, muốn tiêu diệt toàn bộ, vương triều có tâm mà không có lực, nhưng hoàng thượng lại muốn làm chuyện xưa nay chưa từng có đế vương nào làm được, quá ngông cuồng...

Lần lượt xâm nhập vào lều trại Man tộc, đi tới đâu máu chảy tới đó, trẻ em, người già đều không có buông tha.

Tư Trấn Khấu xưa nay lên chiến trường không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ làm ra chuyện đuổi tận giết tuyệt, dĩ vãng cũng đã có một lần vài lần, nhưng trẻ nhỏ, phụ nữ cùng người già đều được giải về làm tù binh. Cho nên nói chiến tranh giết người đến đỏ mắt là có thật, người Man tộc liều chết phản kháng, mang theo số binh lính còn lại dùng tay không liều chết phi tên tẩm độc phóng tới.

Binh khí Man tộc không linh hoạt bằng bên vương triều, cũng không tinh tế bằng, đại bộ phận đều dùng đao, dùng đồ vật được mài dũa tới sắc bén, lấy dây buộc lại với nhau, không có cung tiễn, muốn phi tiễn cần phải dùng tay ném, bởi vì sức lực khỏe trời sinh, mấy binh sĩ Man tộc dùng tay cũng có thể phóng ra kịp với tốc độ bắn cung.

Bởi vì Man tộc không sợ hãi cái chết, khi bọn họ chạy tới thôn trại kia, mấy chục tráng hán Man tộc ném tiễn như mưa, địa thế thôn trại kia giống như hình cái ấm, khi tiến vào rất khó đi ra.

Lúc ấy y và các binh lính khác vây bệ hạ vào giữa, nhưng vì sau đó tiễn bay tới quá nhiều, vô số binh sĩ liên tục ngã xuống, ngay cả Tư Trấn Khấu khi ấy cũng có cảm giác rất khó có thể toàn mạng trở ra.

Nếu chỉ có một mình y, y muốn chạy ra là điều dễ dàng, nhưng lúc ấy không biết đầu óc Tư Trấn Khấu nghĩ như thế nào, nhìn thấy cái tiễn độc đang bay về phía ngực mình, y cố ý dựa sát vào người bệ hạ, khi cái tiễn sắp bay tới gần, liền lách người tránh sang bên cạnh, bắn trúng vào ngực người đứng phía sau.

Không ai biết hành vi này của y là do cố ý, bất luận kẻ nào ở đây cũng đều không biết.

Thời điểm đế vương ở sau lưng y đổ máu không ngừng, trong lòng Tư Trấn Khấu cũng rất rõ ràng, vị này, một khi nhắm mắt, phỏng chừng sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Tư Trấn Khấu nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh thanh tỉnh, so với bất luận thời điểm nào còn thanh tĩnh hơn.

Quân doanh một mảnh tường hòa, vị bệ hạ kia rời đi, cũng không có mang đến bao nhiêu ảnh hưởng.

Mà ở huyện Thái Hòa, bởi vì sắp tới Tết, nơi này lại hoàn toàn không có loại không khí thanh lãnh, tương phản cực kỳ náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa.

Hội người Yến Bạch Thu hiện tại đang ở trên đường, mỗi cửa hàng đều được treo đèn lồng đỏ trước cửa, trên cửa sổ cũng dán chữ đỏ, phá lệ vui mừng. Đi lại trên đường phố, mỗi người đều mang theo vài phần không khí vui mừng, mặc kệ là người thân quen hay không, đều mang theo tươi cười, tiểu hài tử cũng được các vị phụ huynh cho đi chơi, rất vui vẻ. Những ngoạn ý như các loại đồ ăn vặt, các quán nhỏ bán trang sức đều xuất hiện trên đường phố, lúc này cũng không có ai quản những sinh ý đó, đều theo bản năng nghĩ vốn dĩ lên là như vậy.

Còn hai ngày nữa là tết, sinh ý Cửu Cung Cách tạm dừng, Yến Bạch Thu để mấy tiểu nhị về nhà ăn tết, đưa đủ tiền công cùng tiền thưởng, đồng thời còn dán thông cáo, qua mười năm tháng giêng mới mở cửa trở lại.

Người nhà họ Yến cũng đoàn tụ lại bên nhau, chuẩn bị nghênh đón tất niên.

Một năm này đối với nhà họ Yến mà nói, thật sự là thay đổi rất nhanh, buồn vui đan xen, từ trên cao rơi xuống vũng bùn, lại từ vũng bùn bò lên, quá trình có thể nói là gian khổ, nhận hết châm chọc khinh bỉ của thân thích. Mà nay Yến gia lại một lần nữa bước lên cao, những thân thích trước kia bỏ đá xuống giếng cũng không phải là không tìm tới cửa, nói quan hệ a, làm thân thích, nói cái gì gặp khổ gặp nạn, lúc ấy là bất đắc dĩ, lại muốn nhúng tay vào hôn sự của Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết, có thể nói là hoàn toàn không biết thẹn với lương tâm, thiếu đạo đức. Cũng may những việc này đối với Liễu Thanh Mai mà nói, đều là việc nhỏ, những người này đã không biết xấu hổ, nàng cũng không cần giữ mặt mũi cho họ.

Trước kia khi chưa xé rách mặt, cảm giác thân thích này đều rất tốt, nhưng một khi liên quan tới tiền tài, một đám đều trở mặt giống như kẻ thù, trở nên lục thân không nhận.

Liễu Thanh Mai đầu óc linh hoạt, vì một nhà chi chủ, bộc lộ tính khí hung ác điêu ngoa, chỉnh không ít người muốn tính kế, hai đứa nhỏ đều được nàng bảo hộ rất tốt, sau rực rỡ ở Cửu Cung Cách, nàng lại hảo hảo chơi một phen trạch đấu, những thân thích "tốt" kia cũng không dám leo lên nhà nàng nữa.

Trong nhà có tiền nhàn rỗi, hai lão nhân đều rất thương tiếc Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết, sớm chuẩn bị tốt hết đồ tết trong nhà, đặt quần áo mới cho mọi thành viên trong nhà, ngay cả Tư Trấn Khấu không có trở về cũng được đặt mua vài bộ.

Nơi nhà họ Yến ở tuy rằng là tiểu viện được cho thuê, nhưng phòng cho khách cũng nhiều, ở một đoạn thời gian liền có nhân khí, Liễu Thanh Mai nhìn hai người Thẩm Trác cùng Lăng Cửu quạnh quẽ, liền bảo hai người tới Yến gia ăn tết. Điều này khiến cho hai người bọn họ cực kỳ vui mừng, không nói hai lời liền tới.

Trong nhà nhiều thêm hai người, cũng không cần phải chen chúc, mọi người đều vui mừng, chuẩn bị đồ ăn tết, quan trọng nhất vẫn là mỹ thực.

Kỳ thật, mỗi năm ăn tết đều không khác biệt mấy, bất quá, trước kia ăn tết, người nhà họ Yến đều do hạ nhân chuẩn bị, hai lão nhân Yến gia không cần nhọc lòng, hai nhi tử lại càng không cần bận tâm. Mà nay người một nhà cũng không tính toán thuê hạ nhân, không phải là không thuê nổi, mà là đã không còn là quan trọng, mọi người cùng nhau hỗ trợ, không có ai rảnh dỗi, khá lệ có không khí năm mới.

Đây là tết đầu tiên của Yến Bạch Thu ở đây, quả thực rất náo nhiệt, lại tràn ngập ôn nhu, rất vui vẻ, nhưng nghĩ tới Tư Trấn Khấu, đáy lòng không khỏi hiện lên vài phần mất mát.

Bất quá hiện tại, mọi người đều bận rộn, không ai treo uể oải trên mặt, mọi người đều vui vẻ qua năm mới, hắn cũng không thể khiến mọi người mất hứng.

Trước khi ăn tết, cả nhà đều bắt đầu xuất động, đầu tiên là dọn dẹp trong nhà, mọi nơi, các góc cùng các xó xỉnh dọn sạch sẽ, xóa bỏ vận đen cả năm. Sau đó liền chuẩn bị bánh mật, bánh đậu hủ, bánh mật làm thủ công nên tương đối mất sức, phiền toái, bất quá vì cả nhà cùng làm, cũng không tính là quá vất vả, đãi gạo, nhóm lửa, chưng gạo nếp đánh bánh mật, phi thường có cảm giác thành tựu.

Mà đậu hũ đều là dùng đậu nành làm, đậu nành mua ở trên phố, ngâm qua một đêm, rửa sạch sẽ, nghiền nát rồi lọc, nấu nước, điểm nước, quá trình phức tạp, nhưng sau đó là các khối đậu hủ trắng trắng nộn nộn ra đời. Đậu hủ trực tiếp đem đi chiên, xào, chưng, rán, mọi thứ đều được, rất mỹ vị, còn có thể làm chao, đậu phộng đông.

Làm xong hai thứ đó, liền bắt đầu làm các món ăn truyền thông, tỷ như lạp xưởng, thịt khô..., mấy món đó nhà nhà đều có, lúc này mỗi hộ đều nhàn rỗi đón tết, tiêu nhiều thêm chút tiền cũng không cảm thấy đau lòng, thịt cá gì đó đều mua mua mua.

Yến gia cũng mua không ít, đầu tiên là làm nạp xưởng, đồ do nhà mình làm, tuyệt đối chính tông hơn so với ngoài phố, lại bổ thêm các loại gia vị chính mình làm ra, dùng thịt nạc làm, từng cái khi treo lên, đều tròn tròn phình phình, hông khô trong gió. Còn thịt heo gì đó, cá a, gà a, vịt a, đều treo không ít dưới mái hiên, cũng có thể gọi là từng đạo phong cảnh.

Làm xong các thứ đó thì quay ra làm các loại viên như đậu hủ củ cải viên, thịt viên, ngó sen kẹp, tiểu ngư, đậu phộng, đậu tằm, những món này đều vô cùng mỹ vị. Tiếp đến là làm bánh đường, đường đỏ bọc hạt mè, bánh hạch nhân hoặc hạch đào,  nho khô, ngọt ngọt chua chua, khai vị khá tốt.

Làm xong những thứ này liền rửa sạch chén gáo bồn, công việc sau đó tương đối phí sức, vì trước đó làm đồ ăn trong thời gian dài, tỷ như người nhà họ Yến đều thích ăn bún, phật khiêu tường, mấy ngày nay đều làm mấy nồi rồi để đông, khi cần là lấy nấu lại một chút liền có thể ăn.

Mấy ngày nay Thẩm Trác cùng Lăng Cửu đi theo nhà họ Yến cũng không có nhàn rỗi, làm việc cùng mọi người, trong khi làm còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Sau khi làm xong hết thảy, mọi người cùng nhau làm vằn thắn.

Bởi vì muốn làm nhiều thêm một chút, mọi người cùng nhau phân chia công việc, người làm da sủi cảo, người băm nhân, bởi vì khẩu vị nhân yêu thích không giống nhau, có nhân thịt rau hẹ, thịt heo nấm hương, thịt dê. Từ buổi sáng vẫn luôn bận rộn, cán bột, làm da sủi cảo, băm nhân, làm vằn thắn, mọi người cơ hồ đều ăn ý, phân công công việc cho chính mình.

Vì là đồ cát lợi, Liễu Thanh Mai tìm mười đồng tiền, rửa sạch sẽ chuẩn bị cho vào sủi cảo, nhìn xem ai có vận khí.

Đồng tiền có không ít, nhưng sủi cảo cũng nhiều không kém, phải chia ra vài lần mới ăn hết, bởi vậy, muốn ăn đúng cái có đồng tiền cũng cần vận khí cực lớn.

Yến Bạch Thu vẫn luôn làm vằn thắn, rồi lại sủi cảo, một cái lại một cái, chồng chất lên nhau, hắn niết rất đẹp, một đám bụng tròn xoe, giống như nguyên bảo, rất đẹp.

Nhưng Yến Bạch Thu có chút thất thần, tâm tình của hắn vẫn trùng xuống, toàn gia vây quanh bàn nói chuyện phiếm, hắn thi thoảng cũng nói vào một hai câu.

Trong lòng hắn có chút nhớ Tư Trấn Khấu. Đặc biệt là mấy ngày gần đây, trời lạnh, bên ngoài còn có bông tuyết bay bay, nơi xa xa những người đi làm ăn tha hương đang lục đục trở về ăn tết, nhưng Tư đại ca vẫn không có trở về.

Người nhà họ Yến nhìn Yến Bạch Thu mất mát, nhưng bọn họ cũng không giúp được gì, chỉ có thể tận lực tìm chút niềm vui giúp mọi người cùng vui vẻ.

Lăng Cửu vẫn luôn băm nhân sủi cảo, băm xong liền đi theo Yến Bạch Thu làm vằn thắn, hắn không làm ra dạng nguyên bảo, nhưng lại làm ra kiểu dáng như cái mũ, nhìn rất vui mắt.

Từ sau khi Hoàng Bách Xuyên rời khỏi, đám người Yến Bạch Thu quan sát hắn một thời gian, xác thật Lăng Cửu không có hành động chạy theo người, Yến Bạch Thu lại không nhịn được đi dò hỏi ý tứ của Lăng Cửu, đáng tiếc Lăng Cửu lắc đầu nói:"Chúng ta không có duyên phận."

Mà hiện tại, Lăng Cửu phát hiện chính mình vẫn có chút tưởng nhớ Hoàng Bách Xuyên  bất quá ý niệm đó cũng chỉ lóe qua trong đầu hắn mà thôi...

"Tốt, sủi cảo đã bao không sai biệt lắm, lúc này đã tới giữa bữa trưa, vậy liền ăn một bữa sủi cảo đi." Liễu Thanh Mai chà sát bột mỳ trên tay, đem một lồng sủi cảo vào trong bếp.

"Ta tới giúp ngươi nhóm lửa." Yến Bạch Sinh tung ta tung tăng theo sau.

Yến Bạch Tuyết vui mừng:"Được a, con muốn nhân thịt dê, nương đừng quên."

"Ta chính là nhân nấm thịt heo."

Yến Bạch Thu cũng đáp theo một câu:"Rau hẹ thịt heo... "

Đúng lúc này, cửa lớn vẫn luôn đóng chặt vang lên tiếng đập cửa, Yến Bạch Thu cũng không biết như thế nào, tâm liền nảy lên, da sủi cảo trong tay cũng không cần, ném lại trên bàn, bay nhanh chạy ra mở cửa.

Lúc này hẳn là Tư đại ca đã trở lại đi....

Thanh âm này không ngừng vây quanh trong đầu Yến Bạch Thu, người hắn như bay lên, tươi cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần.

Mọi người đang ngồi vây quanh bàn đều có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Bọn họ vừa nhìn thấy hành động này của Yến Bạch Thu liền suy đoán  đến cái gì.

Bên ngoài bông tuyết bay bay, trắng trắng, từng mảnh tung bay như đang múa, từ buổi tối hôm trước cho tới ngày hôm nay, toàn bộ đều phủ thêm một lớp áo màu trắng.

Yến Bạch Thu thở ra một hơi, toàn thân đều kích động, một chút rét buốt cũng không cảm nhận được, hắn cảm thấy còn có chút nóng hầm hập, kéo ra cửa lớn, dùng sức mở cửa, một cỗ gió lạnh thổi tới, vô số bông tuyết bay theo vào, mê hoặc đôi mắt, nhưng đôi mắt Yến Bạch Thu trừng lớn, hắn muốn xem rõ ràng người trước mắt tới rốt cuộc là ai...

"Tư, Tư đại ca ngươi đã trở lại.... "" Thật sự không phải đôi mắt hắn xuất hiện vấn đề, cũng không phải đầu óc hắn xuất hiện vấn đề, người trước mắt này, khoác áo gió thật dày, vẻ mặt hiu quạnh lạnh nhạt, là người hắn vẫn luôn chờ mong, nhớ mãi không quên, có một vết sẹo trên mặt Tư Trấn Khấu.

Y thoạt nhìn rất gầy, lại cương nghị hơn rất nhiều, phá lệ sắc bén, khi nhìn thấy Yến Bạch Thu đi ra mở cửa, đầu tiên có chút ngạc nhiên, nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, lại cẩn thận nhìn lại người này, gương mặt kia, thân hình kia, lập tức nghĩ tới.

Đây là Cầu Cầu của y.

"Ngươi gầy... " Tư Trấn Khấu lẩm nhẩm nói nhỏ, tràn đầy thương tiếc.

Yến Bạch Thu cái gì cũng không cố kỵ, lập tức nhào vào lòng đối phương, hai tay gắt gao ôm lấy người, ôm chặt lấy đôi tay vững chắc kia, l0ng nguc dày rộng khiến Yến Bạch Thu lập tức lệ rơi đầy mặt.

Đây là Tư đại ca, y rốt cuộc đã trở lại.

"Tư đại ca, ta rất nhớ ngươi, thật sự thật sự rất nhớ ngươi, còn tốt ngươi đã trở lại." Sau khi lấy lại tinh thần, Yến Bạch Thu có chút ngượng ngùng lau nước mắt, kích động nói không liền mạch.

"Ngươi biết không? Cha mẹ hoàn toàn tiếp nhận ngươi, ngươi còn không có trở về, nương đã tự tay đi đặt cho ngươi vài bộ quần áo mới, nàng cũng mỗi ngày đều ngóng trông ngươi trở về đó."

Khóe mắt Yến Bạch Thu có chút hồng hồng, kích động không thôi:"Ngươi trở về rất đúng lúc, chúng ta vừa mới làm sủi cảo, lập tức đem đi hấp, ngươi ngồi một lát liền có thể ăn rồi."

"Còn có a, Lăng Cửu cùng Thẩm Trác cũng ở đây, mọi người đều bên nhau ăn tết."

.........

Khóe miệng Tư Trấn Khấu mang theo tươi cười, đôi mắt yên lặng đầy ôn nhu, y thường thường gật đầu, cứ như vậy nghe Yến Bạch Thu lục tục nói.

_______’