Ngọc Phượng là ai, tên này quá xa lạ, nhưng đối với Liễu Thanh Mai mà nói, quả thực chính là nghiến răng nghiến lợi, ấn tượng khắc sâu tới không thể sâu thêm.

Nữ nhân bọn họ theo chân là không có thù oán gì, nhưng nam nhân mà ở bên cạnh nữ nhân này lại có mối thù lớn lao.

Ăn ngon uống tốt cung cấp nuôi dưỡng mấy năm lại ăn cây táo rào cây sung, liên ứng ngoại hợp với người bên ngoài khiến cả nhà họ Yến lưu lạc nơi đầu đường, còn làm nhục Yến Bạch Thu, đây là điều Liễu Thanh Mai không thể chịu đựng.

Tuy rằng việc tự tìm đường chết này là do Yến Bạch Thu tự mình quyết định, nhưng không có Nhạc Mạc Sinh ngay cả heo chó cũng không bằng kia, Yến Bạch Thu như thế nào sẽ nản lòng thoái chí, dẫn tới tự tìm đường chết? Liễu Thanh Mai chính là không nói lý như vậy, nàng một chút đều không cho rằng nội tâm Yến Bạch Thu yếu ớt, không chịu nổi công kích, nàng cho rằng hết thảy đều là Nhạc Mạc Sinh kia sai.

Không sai, chính là Nhạc Mạc Sinh!

Một tên thư sinh nghèo kiết lậu hũ, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, cả ngày đều ăn uống ở Yến gia bọn họ, dùng cũng là đồ của Yến gia, ngay cả phí dụng đi khảo thí cũng là lấy từ Yến gia. Kết quả, một ngày thành danh, liền trở mặt không nhận người, lấy oán trả ơn, như vậy làm sao Liễu Thanh Mai có thể chịu đựng. Đặc biệt, hiện tại Yến gia tốt lên, Liễu Thanh Mai cảm thấy lưng cũng thẳng, mặc kệ như thế nào, bây giờ nhìn thấy người này, tuyệt đối không để cho Nhạc Mạc Sinh trốn đi dưới mí mắt của mình.

Nhất định phải để tiểu tử kia ăn đủ đau khổ!

Yến Bạch Tuyết cũng có ý tưởng này, nàng một đường đều đi theo phía sau nương của mình, thật cẩn thận đi theo phía sau Ngọc Phượng, chỉ thấy nàng một đường rẽ trái lại rẽ phải. Mới đầu, Yến Bạch Tuyết cùng Liễu Thanh Mai còn nói thầm trong lòng, có phải hay không đã bị phát hiện, như thế nào lại toàn đi vào đường hẻo lánh, ngõ nhỏ, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Phượng rốt cuộc dừng lại, mở ra cửa cổng trong một ngõ nhỏ, lúc này mới yên lòng.

Yến Bạch Tuyết cùng Liễu Thanh Mai sợ bị bại lộ hành tung, liền ở phụ cận nhìn ngó.

Ngọc Phượng cô nương ban đầu là nữ tử thanh lâu, nhưng nàng không phải như những nữ tử bán rẻ nụ cười, mà là một thanh quan bán nghệ không bán thân. Thời điểm đi theo Nhạc Mạc Sinh khiến cho bao nhiêu tỷ muội trong thanh lâu ghen ghét, đều cảm thấy nàng số tốt gặp được một phu quân tốt.

Ngay bản thân Ngọc Phượng khi mới bắt đầu cũng cảm thấy như vậy, phu quân nàng tuấn tú lịch sự, lại đầy bụng kinh văn, tài tình, tương lai nhất định có thành tựu, cho nên khi nàng đi theo Nhạc Mạc Sinh, nàng còn tự nhẩm phải hảo hảo bắt lấy hạnh phúc không dễ bắt được này.

Sau đó Nhạc Mạc Sinh đỗ cử nhân, cũng có đồng bổng lộc ít ỏi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Ngọc Phượng rất thỏa mãn, hơn nữa tuy rằng Nhạc Mạc Sinh là thư sinh, nhưng trên người lại có không ít tiền tài, này đó cũng đủ cho nửa đời sau của bọn họ.

Bọn họ đi tới kinh thành, mua sắm một ngôi nhà nhỏ, hai vợ chồng hòa thuận mỹ mãn, đặc biệt tốt đẹp, trong kinh thành nàng quen biết mấy tỷ muội, khi biết được sinh hoạt của nàng, đều cảm thán cuộc sống của nàng như thần tiên quyến lữ.

Ngọc Phượng cũng cảm thấy thế.

Phu quân đối với nàng không tồi, nàng ở nhà làm quản gia, ngẫu nhiên thêu thùa một chút, ngày tháng trải qua không tính là giàu có, nhưng cũng không kham khổ.

Nhưng những ngày tháng đó đã thay đổi khi vào kinh thành được nửa năm.

Nhạc Mạc Sinh mới đầu không có thi đậu, người cũng trở nên lười nhác không nói, cả ngày cùng với các cậu ấm ở trong kinh thành mua vui, hát ca uống rượu, đi ăn, đi thanh lâu, suốt ngày tìm hoan mua vui.

Mới đầu Ngọc Phượng phản đối, nhưng lại bị đánh đập, mỗi lần đánh đập xong, Nhạc Mạc Sinh liền không ngừng cầu xin nói hắn nhất thời mất khống chế, cầu xin Ngọc Phượng tha cho gã.

Ngọc Phượng cảm thấy nhịn một chút, chờ mình sinh hài tử xong, phu quân hẳn sẽ đối đãi với mình khác đi.

Hắn cùng các công tử khác đi tửu lầu, đi thanh lâu tự nhiên sẽ có cô nương tiếp khách, có những tỷ muội đối với nàng rất tốt, không có chủ động đi trêu chọc, nhưng có người lại cố tình không thích bình yên. Khi nàng biết được mấy tin tức này, giống như sét đánh giữa trời quang, nhưng sau khi chất vấn, Nhạc Mạc Sinh đối với nàng nói:"Nam nhi ai mà không như thế."

Ha ha, hảo cho câu nam nhi ai mà không như thế.

Ngọc Phượng không hiểu được tiền tài trên người gã là từ đâu mà có, chỉ biết là tiền tài trên người gã một  ngày so với một ngày càng ít đi, ban đầu còn còn lấy tiền từ chỗ nàng, mà chỗ bạc này ngay cả nàng cũng luyến tiếc dùng, sau vài lần cho liền không lấy ra nữa.

Nàng từ loại địa phương kia ra, hiểu nhất tiền tài đối với một nữ nhân mà nói có bao nhiêu quan trọng.

"Trên người ta đều đã không còn tiền, ngươi có thể hay không ra ngoài kiếm chút tiền trở về?" Có một ngày Ngọc Phượng nói với Nhạc Mạc Sinh như vậy.

Nhạc Mạc Sinh có vẻ cực kỳ tức giận, hùng hùng hổ hổ nói:"Ngươi không thấy ta đang móc nối quan hệ với những bọn công tử vương công quý tộc đó sao? Ngươi mau lấy chút tiền đó ra, đừng cất giấu, ta cũng là vì cái nhà này?"

Ngọc Phượng yên lặng rũ đầu:"Ta thật sự không còn tiền, đem tiền cho ngươi, tháng này sợ là tiền mua gạo cũng không có."

"Vậy làm sao bây giờ? Ta làm sao lấy phải người nữ nhân không biết quản gia như ngươi a! Ai, vẫn là Tiểu Mai tốt, mỗi lần ta đi qua chỗ nàng, nàng đều cho ta không ít ngân lượng, ta trước tiên đánh tiếng với ngươi, qua mấy ngày nữa, ta liền đem nàng cưới vào cửa."

Tiểu Mai là ai, Ngọc Phượng rất rõ ràng.

Bất quá, nàng cười lạnh trong lòng.

Muốn cưới Tiểu Mai, ngươi cũng phải có ngân lượng mới được, Tiểu Mai là tủ muội tốt với nàng, có thể cho Nhạc Mạc Sinh ngân lượng, cũng không phải là tiền của nàng, Nhạc Mạc Sinh phẩm hạnh như thế nào, bọn tủ muội hồng lâu đều biết đến rõ ràng. Có lẽ ở thời điểm ban đầu có chút mộng tưởng cùng chờ mong, nhưng hiện tại nàng trải qua ngày tháng nghèo khó, các nàng đều minh bạch. Một nam nhân bùn nhão không chát nổi tường như vậy, các nàng còn không đến mức ngốc mà đâm đầu vào.

Tiểu Mai cấp ngân lượng cho Nhạc Mạc Sinh, mà Nhạc Mạc Sinh cũng dám cầm, cầm đi ăn uống chơi bời, bởi vậy có thể thấy được người nam nhân này có bao nhiêu không xong. Một tên mềm yếu vô năng, nhu nhược, cầm tiền tỷ muội bán mình đi uống rượu mua vui, đây mà là việc một văn nhân có thể làm ư?

Ngọc Phượng biết, đây là tỷ muội kia của nàng đang gõ tỉnh nàng, làm nàng hoàn toàn hết hi vọng, thấy rõ gương mặt của nam nhân này, không cần phải vì nam nhân như vậy mà tiếp tục hao phí tinh thần.

Thanh xuân của người con gái có được mấy năm, Ngọc Phượng không đỡ được, cũng chờ không nổi, nàng đợi không được Nhạc Mạc Sinh hồi tâm chuyên ý, đối với nàng như lúc ban đầu.

Cả ngày đánh đập, chửi bới, phát giận, tâm Ngọc Phượng cũng dần dần nguội lạnh.

Nàng không nghĩ sẽ quay lại nghề cũ, cũng không muốn tiếp tục với Nhạc Mạc Sinh trải qua những ngày tháng như vậy, nàng thêu mấy bức tranh không tồi, được một ít ngân lượng, cố ý đi lên phố mua ít xiêm y đẹp cùng son phấn tốt, muốn trang điểm thành một hoa nhi.

Tỷ muội của nàng tìm cho nàng một người không tồi, Ngọc Phượng cũng chính mình đã đi hỏi thăm qua, cũng đã lén lút nhìn, người cũng không tệ lắm, là một người nhà nghèo, là con út trong nhà, người cũng ngọc thụ lâm phong, đáng tiếc chân có một chút vấn đề. Bất quá cũng không quan trọng, Ngọc Phượng đem mọi chuyện nói với công tử kia, công tử kia cũng nguyện ý tiếp thu nàng, cũng nói nguyện ý cưới nàng qua cửa.

Nàng muốn nhảy ra khỏi cái vũng bùn này.

Ôm một bao đồ vật từ trên đường đi về, tâm tình Ngọc Phượng cũng không tệ lắm, vừa mở cửa ra, nghênh diện chính là một cái chén phá không mà tới, mùi rượu nồng đậm tỏa ra, Ngọc Phượng theo bản năng tránh né.

"Ngươi cái mụ già thúi, đi đâu vậy?! Còn biết trở về a, ta hỏi ngươi tiền đâu? Tiền trong nhà ngươi đều cất ở chỗ nào vậy?!" Nhạc Mạc Sinh uống không ít rượu, vẫn như thường ngày, uống rượu say liền giống như kẻ điên.