Tuy là nguy hiểm như vậy nhưng A Ân vẫn ung dung không thở gấp nói: “Ta chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, vậy mà lại khiến chủ nhân của các vị để chín vị lang quân tới đây, ta thật may mắn biết bao.”

Ánh mắt nàng thản nhiên đảo qua tám tên hắc y nhân.

Lai lịch và xuất thân của nàng, đám hắc y nhân đã triệt để tra rõ, một cô nương tiểu môn tiểu hộ đứng trước bọn người đằng đằng sát khí như bọn họ mà vẫn có thể can đảm như vậy, không thể không khiến cho người ta có vài phần kính trọng. Người đứng đầu thầm than đáng tiếc trong lòng, lại nói: “Bất luận là trẻ nhỏ hay là phụ nữ, chúng ta chỉ làm việc theo lệnh.”

Hắn nâng cánh tay lên, nói: “Tránh cho đêm dài lắm mộng, ra tay đi!”

Bọn người phía sau tiến lên phía trước một bước, đúng lúc này, nàng chợt hét lên một tiếng: “Ta có thứ mà chủ nhân các người muốn.”

Nói như thế tất nhiên là nàng bịa chuyện.

Khí thế của bọn hắc y nhân rào rạt, tất cả đều hướng về phía nàng, có thể ở dưới mắt Thượng Quan gia mà ra tay thì tất nhiên không phải là kẻ thù của nàng. Nàng chỉ là một bách tính nhỏ nhoi, đâu ra kẻ thù có thế lực lớn vậy được? Càng nghĩ càng chắc chắn đây là kẻ thù của Mục Dương hầu.

Kẻ thù của hắn tìm tới nàng, nói vậy chỉ có thể là để uy hiếp hắn, có lẽ là muốn đoạt được thứ gì đó của Mục Dương hầu.

Dù sao thì chuyện này cũng không thoát khỏi liên quan tới Trầm Trường Đường.

Thấy bọn họ thoáng qua một tia do dự, não nàng liền nhanh chóng chuyển động, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ thực sự muốn lấy thứ gì đó từ Trầm Trường Đường? Vừa nghĩ đến đây, nàng lại nói: “Các ngươi muốn, thì bắt lấy.”

Nàng từ vạt áo lấy ra một vật, cố gắng dùng sức ném ra xa.

Hét lớn.

“Cho các ngươi!”

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘ầm’, một đám sương trắng dày đặc tản ra khiến đám hắc y nhân nhất thời không phân biệt nổi đông tây nam bắc. Nàng chớp lấy thời cơ lao đầu chạy biến, thầm cản thấy bản thân thật may mà đã suy nghĩ sâu xa cẩn thận, từ ngày gặp được Mục Dương hầu hắn thì luôn luôn lo lắng có người truy sát. May mà Nguyên Công từng trải, nghiệm ra nhiều mẹo vặt, lúc nhận nàng liền cho nàng vài món ‘đồ chơi’, không ngờ rằng hôm nay đúng lúc phát huy công dụng.

Nàng vừa chạy vừa thầm cảm kích Nguyên Hồng ở trong lòng.

Nàng ngược lại cũng không cảm thấy lo lắng cho an nguy của Lâm Hà, nàng ta ở dưới bẫy, mà mục tiêu của hắc y nhân cũng không phải là nàng ta, tự nhiên sẽ không làm gì nàng ta cả. Nàng chỉ cần chạy trốn, Lâm Hà cũng tự nhiên an toàn.

Có điều càng chạy càng mệt.

Lúc nãy ở dưới bẫy nàng dùng man lực, hiện tại cả người như bay bổng, nhưng nàng cố sức chống đỡ.

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Nàng lấm lét nhìn trái nhìn phải, nàng sớm đã chạy được cách xa sơn đạo, lúc này cũng không biết bản thân đang ở đâu, bốn phía đều là rừng cây tạp nham bình thường không hề có chỗ ẩn nấp. Bất chợt một cánh tay duỗi tới kéo nàng nhảy lên cây.

Nàng cả kinh trong lòng, đang muốn kêu lên thì đằng sau truyền tới một thanh âm quen thuộc.

“Là ta.”

Nàng nghiêng đầu nhìn, quả đúng là Mục Dương hầu.

Hắn một tay che miệng nàng, rõ ràng đang là mùa hè oi bức, thế nhưng năm đầu ngón tay hắn lạnh lẽo đến lạ, khiến cho nàng phát lạnh theo. Tay kia của hắn ôm eo nàng, lúc này, lại siết chặt thêm, hắn nói: “Đừng nhúc nhích.”

Nàng lúc này cũng không kịp thân mật, chỉ nói: “…Có người đi qua đây, sẽ bị phát hiện mất.”

Hắn nói: “Sẽ không có người đi qua.”

Nghe hắn nói vậy nàng liền biết hắn đã năm chắc mười phần, trái lại cũng yên tâm hơn, nhưng bộ não của nàng vẫn không dám thả lỏng, nàng mở to mắt, nhìn chăm chú về phía trước.

Lúc này tám tên hắc y nhân cũng chạy tới nơi, nàng sợ đến thót tim.

Cánh tay che trên môi nàng chợt động đậy, ngón tay khẽ vuốt cánh môi trắng bệch của nàng, cho đến khi cánh môi run rẩy của nàng yên tĩnh trở lại, hắn mới buông tay, nói bên tai nàng: “Đừng sợ.”

Mặc dù đã trải qua nhiều lần nhưng tai nàng vẫn không kìm được mà đỏ lên.

…Trầm Trường Đường hắn thực sự giở mọi mánh khóe! Có biết bao nhiêu cách để khiến nàng hết khẩn trương, nhưng lại cứ thích dùng cách Đăng đồ tử này!

Thế nhưng không thể không thừa nhận, quả thực là rất hữu dụng với nàng.

Mắt thấy đám người đó sắp đi qua bụi cây bọn họ ẩn núp, hắn mới nhẹ giọng nói: “Nhìn.”

Đang lúc này, rừng cây một bên nhảy ra bảy, tám người, thân mang theo trường kiếm, y phục bọn họ mặc trên người nàng không còn lạ gì, là trang phục của hộ vệ Thượng Quan gia.

Hai phe sức lực ngang nhau, nhất thời không thể phân thắng bại.

Nàng suy nghĩ rất nhanh, hỏi: “Hầu gia gây thù với ai vậy?”

Hắn siết chặt hông nàng, bất mãn lên tiếng: “Gọi tên chữ của ta.”

Nàng hết cách.

“Minh Mục.”

Lúc này hắn mới chậm rãi nói: “Ta gây thù chuốc oán nhiều lắm.”

Câu này vừa nói ra, nàng liền hiểu rõ ý tứ của hắn, nói: “Minh Mục cuốn ta vào trận phong ba này, định giải quyết thế nào đây?”

Đại khái là cam chịu số phận, nàng cũng không một mực trốn tránh nữa, rất có ý tứ cùng nhau gánh vác.

Trầm Trường Đường rất thích nói chuyện với nàng, nói chuyện với người thông minh, chỉ cần nói một chút liền hiểu, vả lại trong lời nói của nàng không hề có ý chống cự như trước đây, điều này khiến lòng hắn vui mừng, ngón tay ve vuốt hông nàng, nói: “Di hoa tiếp mộc.”

A Ân nghe vậy mang tai chợt động.

Hắn thấy thế thì ‘hừ’ khẽ một tiếng, nói: “Cao hứng lắm ư?”

Lúc trước nàng chỉ muốn lén lút hầu bệnh, không để cho ai khác biết. Nhưng về sau hắn có cẩn thận mấy cũng có sơ sót, ngược lại khiến cho nàng trở thành mục tiêu công kích, hắn bị ép phải di hoa tiếp mộc, trong lòng nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có điều đến cũng vẫn là bị hắn liên lụy, vô duyên vỗ cớ lại làm bia đỡ đạn cho hắn, cam chịu thì cam chịu, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không vui, nàng cãi lại: “Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chét, còn có thể không vui được sao?”

Thấy nàng cãi lại nhưng hắn trái lại cũng không tức giận, ngược lại còn nghĩ rằng khoảng cách của bọn họ đã được kéo gần lại.

A Ân trước đây đối với hắn luôn vâng vâng dạ dạ, dù sao cũng không chịu nói ra lời trong lòng, hiện tại lại có thể sáng khoái nói ra bất mãn trong lòng, hiển nhiên là không giống với trước đây, đáy lòng lại mừng thêm vài phần, thanh âm cũng không khỏi mềm xuống.

“Năm ta mười hai tuổi suýt chút nữa thì mất mạng trong gang tấc, là đương kim thánh thượng cứu ta, khi đó thánh thượng sốt cao hai ngày, cơ hồ là không qua nổi, may mà vẫn tránh được một kiếp. Cũng bởi vì lần đó mà trên tay ta còn lưu lại vết sẹo vĩnh viễn…”

Nàng yên lặng lắng nghe, mặc dù không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên nhắc tới hoàng đế, nhưng có thể nghe ra được tình cảm vững chắc của hắn với hoàng đế.

“…Thánh thượng có môn đệ chi kiến, ta không có.” Đây là lần đầu hắn ở trước mặt một cô nương nói nhiều như vậy, bên dưới binh khí giáo tháp va chạm, trên cây là một mảnh anh bình.

“Ta là thanh kiếm trong tay hoàng thượng, tiêu diệt kẻ thù chính trị, dẹp yên phản loạn, bảo vệ vững chắc giang sơn cẩm tú này. Hiện tại ngoại trừ giang sơn, ta nghĩ ta cần có thứ phải bảo vệ là nàng.”

Sự mệt mỏi sau khi dùng man lực cuối cùng cũng không thể ngăn chặn mà kéo tới.

Nàng dần dần nhắm mắt.