Người này thiếu chút nữa bị boss nhà mình dọa nhảy dựng. Sao phản ứng mạnh vậy?

Hồi tưởng lại lúc ấy, vẻ mặt của hắn liền không tốt lắm: “Thiếu niên kia so với tôi thấp nửa cái đầu đi, có chút gầy, trắng trắng, lớn lên khá đẹp trai, bộ dáng thực ngoan ngoãn. Nhưng cậu ta cho tôi cảm giác, ừm……” Hắn nói có chút nghiêm túc lên, lắc đầu: “Tôi nhìn hai mắt của con mèo kia nhiều một chút, cậu ta lập tức tựa như cảm nhận được. Nếu không phải tôi vội vàng trốn đến chỗ bãi rác bên kia, chỉ sợ cũng bị phát hiện.”

Càng quỷ dị chính là, mặc dù chạy đến bãi rác, cũng nhìn thấy đối phương rời đi, nhưng hắn còn mơ hồ cảm thấy đối phương còn ở gần đó.

Trực giác hắn luôn rất chuẩn, loại trực giác này làm hắn không biết hoàn thành nhiệm vụ điều tra bao nhiêu lần, tránh thoát nguy hiểm bao nhiêu lần. Cho nên hắn bới đống rác trốn đến khi trời tối.

Hình dáng với chiều cao là đúng rồi. Chiều cao Diệp Duệ Thăng cùng thuộc hạ này của mình không khác biệt lắm. Lúc trước thiếu niên kia chính là thấp hơn ước chừng nửa cái đầu so với mình, trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo. Hắn không khỏi hỏi: “Đôi mắt cậu ta là màu gì?”

Thuộc hạ nói: “Màu đen á, tóc mắt đều đen, giống như chúng ta thôi.”

Diệp Duệ Thăng nghe xong lời này hơi hơi nhăn mày lại. Chẳng qua nếu con mèo này thật là con mèo kia, như vậy biến lớn nhỏ đều làm được, biến cái màu của tròng mắt cũng không tính là gì.

“Boss, còn muốn tiếp tục tra không?”

Diệp Duệ Thăng lâm vào suy tư, giả thiết hắn đoán không sai. Xác thực là thiếu niên kia, từ lúc biến mất trên tinh cầu rồi đi vào đế quốc, hắn có mục đích gì? Bán lông chim đổi tiền, chính mình lại không ra mặt, lui tới ở khu dân nghèo trong Đệ Cửu Khu…… Chẳng lẽ là thiếu tiền?

Diệp Duệ Thăng nói: “Không cần lại tra xét, chuyện này anh coi như không biết.” Hắn tín nhiệm tên thuộc hạ này, nhưng trên đời không có tường nào mà không thông gió. Khi hắn quan tâm đến một điều gì đó, người chú ý tới hắn rất có thể sẽ bởi vì hành động của hắn mà phát hiện cái gì. Đệ Cửu Khu hoàn toàn chưa nắm giữ hết vào trong tay, Diệp Duệ Thăng không muốn mạo hiểm. Vả lại việc này, hắn không có ý định nhờ vả người khác, nếu cần thiết, chính hắn ra ngựa là được.

Bởi vì mệnh lệnh này của hắn, đêm nay ba anh em kia rất thuận lợi chở đi hợp kim cấp thấp tràn đầy ba chiếc xe tải huyền phù lớn. Không ai chú ý động tác bọn họ, cho nên cũng không ai biết kho hàng cũ nát dưới chân núi nào đó nhiều ra một đống hợp kim lớn.

Diệp Duệ Thăng vốn định hoãn một chút, không vội đi tìm người, nhưng mà ngày hôm sau có người tặng cho hắn một cái lễ vật.

Đối phương là khu trưởng Đệ Thập Khu, nhìn ông ta cả nửa ngày, thần thần bí bí tràn đầy tự tin mà đưa lên một cái rương tinh xảo rất có phân lượng. Vừa mở ra, bên trong là một vật đen tuyền, tản ra uy áp mãnh thú cường đại, xúc tu giống như áo giáp dày nặng lạnh băng. Vừa mở ra thì thấy, chính là một bộ da rắn lột hoàn chỉnh.

“Trong thị trường ở chỗ tôi, lại ra một thứ tốt như vậy. Lão già tôi một chút liền nghĩ tới Tổng Đốc đại nhân. Dựa vào uy áp của da rắn lột như thế, cũng chỉ có đưa cho Tổng Đốc đại nhân là thích hợp nhất.” Khu trưởng Đệ Thập Khu blah blah mà vuốt mông ngựa, trong tối ngoài sáng nói khu của mình địa linh nhân kiệt, phồn vinh hưng thịnh, đồ của lão cái nào cũng rất tốt.

Lúc trước phủ Tổng đốc thiết lập tại Đệ Cửu Khu, ông ta không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy ánh mắt của Tổng đốc này không tốt lắm. Nhưng hiện tại nghe nói vị Tổng đốc này còn muốn xây trường quân đội ở Đệ Cửu Khu, ông ta liền không bình tĩnh.

Burfield tinh rối loạn nhiều năm như vậy, mắt thấy được cấp phía trên coi trọng, muốn phát triển. Ý nghĩa của trường quân đội đầu tiên trọng đại thế nào? Tác dụng lớn dữ dội ra sao? Dựa vào cái gì nghèo đến nỗi tiếng vang lan xa, Đệ Cửu Khu lạc hậu nhất lại được ném cho chuyện tốt như vậy?

Ông ta muốn đem trường quân đội này cho xin chuyển đến địa bàn hắn.

Đương nhiên ông ta sẽ không nói. Ông ta còn để lại một bộ da rắn lột màu trắng, đưa cho giám đốc điều hành công chúa điện hạ Doya tôn kính - vị nữ nghị viên đức cao vọng trọng nhất.

Diệp Duệ Thăng nhìn da rắn lột màu đen kia lại có chút không nói nên lời.

Lại là loại hương vị này! Nếu thật là từ trong tay thiếu niên kia tuồn ra ngoài, vật phi phàm như vậy, hắn làm sao dám tùy tùy tiện tiện liền lấy ra như thế chứ?

Chờ khu trưởng Đệ Thập Khu nói bóng nói gió xong rồi, rời khỏi với tâm trạng cảm thấy mỹ mãn, Diệp Duệ Thăng đã phân phó người lui xuống, nhìn chằm chằm vào các điểm thị trường giao dịch ngầm, lại phát hiện đồ vật bất phàm giống như da rắn lột, gặp được liền mua về.

Hắn cũng là giăng lưới lớn, nhưng không chịu được thói quen hoàn toàn bất đồng dễ thay đổi của Cẩn Sơ. Khi ngày lãnh đạo quân chính* hai bên mở đại hội, hắn lại nghe thấy được cỗ mùi hương cỏ cây thanh khiết kia.

*Quân chính: quân sự chính trị

Công chúa điện hạ Doya ngồi ở trên ghế chủ tọa tươi cười thân hòa điềm mỹ đối mọi người nói: “Hôm nay có người đưa tới cho tôi một bình mật ong, nói là Điềm Mật tinh có mật ong chúa đặc biệt cao cấp nhất, mọi người cùng uống thử xem.”

Điềm Mật tinh là một viên tinh cầu nổi tiếng về sản xuất các loại mật ong. Mật ong sản xuất nơi đó có danh tiếng rất tốt, giá cả phổ biến cũng không tính là đắt, hầu hết mọi người đều có thể mua về uống được. Danh tiếng vô cùng lớn. Nhưng mật ong chúa có thể gặp nhưng không thể cầu, mặc dù là hoàng thất cũng không nhất định có thể thường được uống.

Diệp Duệ Thăng: “……” Hắn ngửi thấy mùi hương cỏ cây đặc thù không thể phát hiện trong mùi mật thơm ngọt ngào ngào ngạt, lên tiếng: “Rót cho tôi một ly.”

Động tác ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía hắn. Hội nghị tuy rằng còn chưa có bắt đầu, nhưng giữa hội nghị nhấm nháp mật ong vẫn có chút kỳ quái. Chỉ có mấy nữ quan viên đang di chuyển, còn nam nhân thì lù lù bất động. Ngang nhiên uống mật ong, hình tượng con người rắn rỏi cần nữa hay không hả?

Cho nên một tiếng này của Diệp Duệ Thăng đặc biệt đột ngột, nhưng hắn lại dường như coi đó là một điều hiển nhiên, nhàn nhạt mà hướng những ánh mắt cổ quái đang phóng tới quét trở về. Những người đó lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn trời nhìn trời, xem tay xem tay, sau đó một người lại một người, đều yêu cầu uống mật ong.

Đặc biệt giúp đỡ.

Công chúa điện hạ thấy một màn nhạt nhẽo như vậy có chút xấu hổ và hối hận, nhưng sau lại nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Tổng Đốc đại nhân trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi cách đó không xa. Quang mang trong đôi mắt màu trà chớp động như suy tư gì. Hắn có thể thay mình giải vây, xem ra hắn đối với mình cũng không phải hoàn toàn thờ ơ.

(Kiều Kiều: Lại tự luyến rồi...)

Mà vị Tổng Đốc đại nhân kia uống một ngụm mật ong xong, trong lòng liền thở dài một hơi. Không sai được, là hương vị này.

Hiện tại có hai loại khả năng, một cái là lông chim, da rắn lột, mật ong cũng không phải dấu tích thiếu niên kia, nhưng ít ra cùng hắn có quan hệ. Còn có một loại khả năng, này đều xuất hiện từ tay thiếu niên kia, hắn hoặc thật là thiếu tiền, hoặc chính là cố ý làm như vậy. Nếu là cố ý cũng thôi đi, nhưng nếu chỉ đơn thuần vì đổi tiền, vậy thì có chút không được đúng lắm.

Vô luận là khả năng nào, Diệp Duệ Thăng đều không thể nhìn tiếp được.

Hội nghị kết thúc, một ngày công tác cũng kết thúc. Diệp Duệ Thăng trở lại phủ Tổng đốc, vần vò một trận, thay một bộ đồ không quá long trọng nhưng thập phần nghiêm túc ngay ngắn gọn gàng, tính toán đi gặp người vô cùng có khả năng là ân nhân cứu mạng mình.

Nếu là thấy ân nhân cứu mạng, tự nhiên muốn mang lễ vật lên. Hắn không biết thiếu niên đó thích cái gì, nhưng đối phương có một con mèo, liền đưa chút đồ vật con mèo có thể dùng được.

Trong bóng đêm, một bóng người thon dài mạnh mẽ cầm theo một cái vali xách tay không tính là nhỏ, lặng yên không một tiếng động mà nhảy ra phủ Tổng đốc.

……

Dưới chân ngọn núi hoang nào đó ở Đệ Cửu Khu, Cẩn Sơ nhìn một kho hàng hợp kim mà trong lòng vui đến nở hoa. Ba anh em kia cùng nhau ra trận thật sự là quá trâu bò, bọn họ mà hợp lại dùng công phu lừa người quả là chuẩn cmnr, đem một bình mật ong kia thổi phồng lên thành mật ong chúa gì đó, tìm người bán được khá tốt, bán ra hơn 60 vạn tín dụng tệ.

Bởi vì hiệu suất làm việc xác thực là không tồi, hơn nữa trải qua quan sát của Tiểu Miêu Miêu, ba người đều không có chút ý định muốn chơi xấu nào, rất đáng tin cậy vào họ. Khi Cẩn Sơ cao hứng liền cho bọn họ ước chừng mười vạn tín dụng tệ phí vất vả, trong tay hắn còn dư lại năm mươi vạn tín dụng tệ. Hôm nay lại chạy tới trạm thu mua phế liệu đem toàn bộ hợp kim cấp thấp còn thừa mua sạch, một ít hợp kim cao đẳng cũng bị hắn mua hết.

Cẩn Sơ nhìn một kho hàng hợp kim này, cũng hơi lo lắng lại xảy ra biến cố, liền quyết định đêm nay đem chúng đưa về quê hương.

Mà cùng lúc đó, bên cạnh bãi rác, bởi vì ba anh em lại kiếm được một khoản tiền lớn mà đi ăn bữa tiệc chúc mừng thật to, nhưng lại chật vật không chịu nổi chạy trở về suốt đêm. Trong đó Lão Nhị cả lưng đều là máu, rõ ràng là bị người chém một dao. Hai người kia cũng thương, chỉ là không nghiêm trọng như vậy.

“Em đi qua kho hàng bên kia, đem việc này nói cho Lão Đại. Mấy thằng chó, giết chết hết chúng đi!” Lão Tam nhìn bộ dáng Lão Nhị nửa chết nửa sống, hồng mắt nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Bọn họ vừa rồi đi ăn đã bị người theo dõi, sau đó bị người chặn ở ngõ nhỏ. Những người đó bởi vì hai tấm da rắn kia theo dõi bọn họ, ép hỏi bọn họ da rắn là có ở đâu, còn nhiều hay không, sau còn muốn bắt bọn họ.

Ba người bọn họ không có bản lĩnh gì, bằng không cũng sẽ không một mực hãm hại lừa gạt mà không làm ra cái tên tuổi thành tựu, thiếu chút nữa đã bị bắt, trăm cay ngàn đắng mới thoát khỏi những người đó, nhưng trong quá trình này bọn họ đều bị thương.

“Không được.” Vẫn là anh trai lớn tuổi nhất một mực trầm ổn, vừa bới quần áo sau lưng đưa cho Lão Nhị vừa nói, “Lão Đại nói đêm nay có việc rất quan trọng, trước đừng đi quấy rầy hắn, mau đi đem thuốc tới đây, chịu đựng qua hết đêm nay rồi nói.”

Lão Tam đành phải đi lấy thuốc. Nhưng hắn mới vừa động, cái cửa nhỏ rách nát nhà bọn họ đã bị đẩy ngã ầm ầm. Một đám người hùng hổ xông vào, hai lần ba lượt liền đem ba người đánh ngã.

“Các người theo dõi chúng ta?” Lão Nhất cũng kinh hoảng lên.

Tên cầm đầu nọ một thân trộm cướp, cười nhạo nói: “Có trách thì trách chúng mày quá ngu…… Thế nào, có tìm được thứ gì không?” Hắn hỏi mấy người khác ở khắp trong phòng tìm lung tung loạn lên.

“Không có, cái gì cũng không thấy!” Cái nhà chỉ lớn có từng này, bọn họ đem cả giường lật lên, cũng không thu hoạch được gì.

Tên cầm đầu liền dẫm lên mặt Lão Nhất: “Cái loại da rắn này chúng mày có từ đâu? Còn có mật ong chúa kia, từ đâu mà có hả?”

Cũng không trách bọn họ đỏ mắt, người vốn dĩ có thể lấy ra thứ tốt này, khẳng định cũng có chút bối cảnh địa vị, bọn họ không dám mơ ước. Nhưng khi điều tra, địa vị bối cảnh của ba anh em này như cái rắm, với cả một chút giá thị trường cũng đều không hiểu. Giống da rắn kia, người bình thường muốn lấy ra giao dịch cũng phải vật đổi vật hoặc là đổi người tình gì đó. Kết quả bọn họ liền bày gian hàng vỉa hè bán phá giá, bán xong thu về chỉ có một túi tiền.

Nhà quê muốn chết, có thể là có người chống lưng?

Trừ Lão Nhị hôn mê từ trước, hai người khác đều ngoan cố quyết không nói chuyện, tên cầm đầu liền cười: “Tiếp đón thật tốt hai tên này, làm cho bọn chúng biết quy củ.”

Tiếng tay đấm chân đá cùng tiếng kêu thảm thiết lúc đêm tối truyền đi rất xa, hàng xóm đều nghe thấy được. Nhưng chỗ bọn họ đánh nhau ẩu đả không thiếu, bằng không trong những gia đình đánh nhau cũng thường có, không ai muốn chuốc lấy phiền toái, toàn bộ coi như không nghe thấy.

Xách theo một rương lễ vật, Diệp Duệ Thăng một thân nghiêm túc ngay ngắn đã đến nơi, còn chưa đi đến mục tiêu của hắn đã nghe thấy chỗ đó có tiếng kêu thảm thiết không ngừng, trộn lẫn mùi máu tươi. Sắc mặt hắn khẽ biến, chân lập tức bước nhanh hơn.

。。。。。。。。

Kiều Kiều có lời muốn nói:

“Mọi người hối làm mình hoảng quá, liền đăng lên cho mọi người đọc...

Không sao, mình thích!:D

À,mình có nên đổi cách cấp dưới gọi anh Diệp từ ‘thủ lĩnh’ thành ‘boss’ không nhỉ?”

(Phía trên “thủ lĩnh” đã đổi thành “boss”)