Cảnh Lang dán mắt vào xấp văn kiện đang lật mở trên mặt bàn, một gương mặt cứng lại không linh hoạt hết sức phức tạp.

"Sử dụng sáng tạo kỹ thuật đo nano siêu nhỏ vào lắp đặt phụ trách duy trì bộ phận tái sinh."

"Cô có thể tưởng tượng nó như là một người máy siêu nhỏ."

Dương Mỹ Linh tháo mắt kính mát xuống, một đôi con ngươi xinh đẹp giờ phút này sáng quắc nhìn chằm chằm Cảnh Lang.

"Có ý nghĩa, haha."

Cảnh Lang không kềm được vỗ tay.

"Nhưng tôi có một điều kiện."

"Cảnh tổng, mời nói."

Dương Mỹ Linh nghiêng hạ thân người.

"Nếu như thành công, hy vọng tôi có thể được phép chỉ định người đầu tiên nhận được nguồn lợi ích này."

Trong đầu Cảnh Lang đã hiện ra hình dáng đôi mắt của Lục Hồng. Nhưng cô bỗng cũng ý thức được một vấn đề, đó chính là con mắt trái của Lục Hồng không nhất định là bị tổn thương vật lý, nếu là do võng mạc, hoặc là do thần kinh bị tổn thương thì phải làm thế nào đây?

"Chẳng lẽ người thân của Cảnh tổng có người cần được tiếp nhận công nghệ cấy ghép này sao?"

Dương Mỹ Linh nhíu mày, nghi ngờ nói. Nhưng trong lòng đã nghĩ ra câu trả lời gần trong gang tấc.

"Không phải người thân của tôi, nhưng là một người rất quan trọng đối với tôi. Dương tổng, tôi muốn biết, kỹ thuật này như vậy có thể khiến cho những tổ chức bên trong cơ thể bị tổn thương đạt được tái sinh không."

Giây phút nghe thấy câu trả lời của Cảnh Lang, trong lòng Dương Mỹ Linh 'lộp bộp' một tiếng, cô gần như có thể xác định Cảnh Lang đang nói về ai? Quan hệ của cô ta với cô ấy đã đến mức này sao? Buồn cười là, ban đầu bản thân cô cũng từng làm một cam kết sẽ có một ngày, nhất định để cho con mắt của cô ấy nhìn thấy ánh sáng lần nữa. Lấy địa vị hôm nay của cô, cô có đầy đủ chắc chắn thực hiện được lời hứa, nhưng cái giá này...

Mắt thấy Dương Mỹ Linh thất thần,

"Dương tổng, Dương tổng."

Cảnh Lang khẽ gọi mấy tiếng,

"Tôi không sao."

Dương Mỹ Linh lần nữa đeo kính mát lên,

"Hôm nay trước hết đến đây đi."

Cảnh Lang tất nhiên phát giác thấy đối phương có chỗ không đúng, nhưng cũng không tiện nhiều lời.

Lục Hồng ngồi trên salon nhàm chán, suy nghĩ đi dạo xung quanh một chút. Cô phát hiện tầng lầu này chỉ có phòng làm việc của Cảnh Lang và thư ký, cũng không có ai khác. Vừa mới mở cửa, đối diện chạm phải thư ký.

"Là cô Lục phải không, chào cô, tôi họ Tần."

"Cô Tần, chào."

Lục Hồng lễ phép chào hỏi.

"Tổng giám đốc Cảnh vừa có phân phó, cô ấy cũng vừa vặn họp xong, căn dặn tôi để cô đợi trong phòng khách."

"Được."

Thư ký Tần dẫn đường trước mặt, trong đầu suy nghĩ vị 'Phu nhân tổng giám đốc' này rất dễ nói chuyện.

Bên trong đại sảnh, Cảnh Lang đang đưa Dương Mỹ Linh ra cửa. Dương Mỹ Linh đi mỗi bước, đều có xúc động không nhịn được muốn quay đầu, cô biết, cô ấy đang ở trong tòa cao ốc này. Thật không muốn gặp mặt cô ấy sao? Không, bây giờ còn chưa phải lúc. Vì vậy cô một mực hơi nghiêng đầu, lấy tư thế này để che giấu ưu phiền.

một tiếng, thang máy tới tầng phòng khách. Cửa mở ra, trong nháy mắt Lục Hồng ngẩng đầu, Dương Mỹ Linh chậm rãi quay đầu lại. (xì lô mâu sần, cẩu huyết quá chời, dự là sẽ cẩu huyết, cầu cho đừng có tay ba, mị edit mợt lắm)

Nếu như hồi ức có thể đảo ngược trở lại, thì Nhược Mỹ 18 tuổi và Lục Hồng 17 tuổi ánh mắt sẽ giao nhau lần nữa, bình tĩnh đứng tại chỗ. Ví da trên tay Dương Mỹ Linh rơi xuống đất, thân người Lục Hồng hơi lung lay, Cảnh Lang thấy vậy muốn tiến lên, thư ký Tần trước một bước đã đỡ lấy cô.

"Cô Lục, cô sao vậy?"

Thư ký Tần cực kỳ hoảng hốt, cả người Lục Hồng giống như đột nhiên bị mất linh hồn, yên lặng không nói chuyện. Ngón tay cô nhẹ nhàng nâng lên, chỉ về hướng Dương Mỹ Linh. Con ngươi dưới đôi mắt kính sớm đã ẩm ướt, Dương Mỹ Linh cố tự trấn tĩnh, khom người nhặt ví lên, thanh âm cứng ngắc nói.

"Cảnh tổng, tôi đi trước."

Cũng không quay đầu lại, cô gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi tòa cao ốc. Cảnh Lang khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là trước xông về hướng Lục Hồng đứng. Thư ký Tần trong ngực đỡ lấy Lục Hồng,

"Lục Hồng, sao vậy?"

Nhẹ nhàng lay cô, con mắt Lục Hồng mở thật to,

"... Mỹ."

Cô chật vật nhả ra được chữ này. Cảnh Lang nghe thấy rất rõ, mặc dù trong lòng thật phiền não, vẫn là quyết định thật nhanh, bế Lục Hồng lên, đi vào phòng nghỉ trước đã.

Hồi lâu, Lục Hồng vẫn chỉ khóc thút thít, lại không chịu nói lời nào, Cảnh Lang lòng như lửa đốt. Chỉ là hai tay vẫn nắm thật chặt Lục Hồng, tận lực dành cho cô sự ấm áp.

Nhược Mỹ... là chị thật sao?

Lục Hồng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, cũng bỏ quên Cảnh Lang mặt mũi đang lo lắng sốt vó ở trước mặt. Cô chỉ biết là, người luôn một mực bầu bạn ở trong lòng cô, rốt cuộc đã trở lại. Nhưng vì sao, trong lòng lại cư nhiên không có phần sốt ruột mong ngóng cùng sự sợ hãi kia vậy?

Dương Mỹ Linh rất chật vật, bởi vì cô gần như dùng sức thoát khỏi tòa cao ốc, một lần nữa không một lời rời khỏi người đó. Chất lỏng nóng hổi trong suốt dọc theo gò má chảy xuống, thẳng đến khóe miệng, cô một bên vội vã rời đi, một bên lấy bàn tay chùi chùi. Nhưng làm sao mà chùi hết được, cũng chùi trong vô tận, bởi vì nước mắt không cầm được cứ rơi xuống. Trái tim giống như bị tảng đá nặng nghìn cân đè ép, không thở nổi. Cô tự trách, làm sao cô có thể như vậy rời bỏ cô ấy mà đi. Cho đến khi đóng cửa xe, ngồi trên xe, tiếng khóc đã không cầm được tràn ra.

"Phu nhân, phu nhân không sao chứ."

Tài xế quan tâm dò hỏi.

"Tôi không sao..."

Dương Mỹ Linh khoát tay, che miệng, tiếp tục khóc thút thít.

Xin lỗi, xin lỗi em, Lục Hồng. Xin lỗi, hãy tha thứ cho chị vì bây giờ không thể đi gặp mặt em. Xin lỗi, hãy tha thứ cho chị vì đã phản bội lại lời hứa.

"Đỡ hơn chút nào không?"

Cảnh Lang đưa một ly nước ấm qua,

"Cảnh Lang, tôi không sao."

Lục Hồng một hơi uống cạn ly nước, Cảnh Lang nhận lấy ly, ngồi vào một bên salon, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, an ủi.

"Tôi biết."

Cảnh Lang trong miệng lẩm bẩm, trong lòng lại suy nghĩ Dương Mỹ Linh với Lục Hồng trước đây từng có quen biết nhau? Căn cứ vào những gì đã trải qua ở Dạ Mị trước đây của Lục Hồng, lại so sánh với Dương Mỹ Linh, giữa hai người hiển nhiên không thể có bất kỳ sự đồng thời xuất hiện nào. Nhưng cô cũng không phái người đi cẩn thận điều tra bối cảnh Lục Hồng. Giờ phút này Cảnh Lang bất an trong lòng, bởi vì cô cảm nhận được, Lục Hồng đã lộ ra vẻ mặt lúc nhìn thấy Dương Mỹ Linh, đó là nét mặt đối với bảo vật trân quý mất đi có lại được.

"Cảnh Lang, chị đâu rồi?"

"Tôi ở đây."

Lục Hồng giống như con nai con bị hoảng sợ, bất lực dựa vào ngực Cảnh Lang. Cảnh Lang vội vàng ôm chặt lấy cô, hôn lên đỉnh đầu.

"Đừng sợ, tôi sẽ không rời bỏ em."

"Thật ư? Cảnh Lang, chị sẽ không rời khỏi tôi? Sẽ không lừa gạt tôi?"

"Vĩnh viễn cũng không."

Chân thành gật đầu, Cảnh Lang nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn trên môi Lục Hồng.

"Cảm ơn chị."

Lục Hồng nhỏ giọng lầm bầm một câu, Cảnh Lang mỉm cười.

Nhìn người trong ngực an ổn chìm vào giấc ngủ, Cảnh Lang cảm thấy vô cùng hạnh phúc và an tâm. Lục Hồng ngủ bao lâu, Cảnh Lang liền duy trì tư thế đó bấy lâu.

"Ưm.. hưm..."

Lục Hồng khó chịu ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt.

"Heo nhỏ ngủ lười, ngủ hết một buổi chiều mới chịu thức dậy."

Cảnh Lang cưng chiều bóp mũi cô một cái, Lục Hồng thần thái mờ mịt, mắt lim dim buồn ngủ.

"Tôi ngủ hả?"

Đối với cánh tay khi dễ mình của Cảnh Lang, không nhịn được hất ra.

"Mau đi soi gương, khóe miệng còn chảy nước miếng kìa~"

"Ui da~~~~~~~~"

"Em làm chi ngắt tôi!"

Cảnh Lang xoa chỗ tay bị ngắt, chớp chớp hai mắt vô tội, làm bộ dạng đáng thương nhìn Lục Hồng.

"Đáng đời!"

Giọng điệu tuy cương quyết, nhưng Lục Hồng vẫn là kéo tay Cảnh Lang lại, nhìn một chút chỗ vừa rồi bị mình ngắt, không được tự nhiên lấy tay xoa nhẹ lên đó giúp Cảnh Lang.