Đêm khuya tối đen như mực, con đường quốc lộ 13 nhìn từ xa, tựa như khu mộ của người chết, giống như cánh cửa dẫn đến bóng đêm vô hình, tỏ rõ sẽ dẫn những người lỡ đường vào vực sâu địa ngục. Cảnh Lang ngồi trong xe, nhìn đồng hồ một chút, không nhịn được nhíu mày. Một bên xe, Nghiêm Tinh hút thuốc, dựa vào chiếc 'kỵ sĩ màu đen' của cô, từ nơi bắp thịt trên ngón tay đang co rút, không khó nhìn ra, cô hơi hồi hộp.

"Cảnh Lang, mình thấy hay là cứ để cho mình."

Nghiêm Tinh rít một hơi cuối, ném tàn thuốc xuống đất, mũi chân nhẹ nhàng giẫm lên.

"Nghiêm Tinh, cậu quá lo rồi. Hiện tại ngược lại mình có chút mong đợi trận đua này."

"Cậu cho rằng Giản Như Ca thật sự là 'người' giống như chúng ta?"

Nghiêm Tinh hạ thấp thân người, tựa lên cửa kiếng xe.

"Hiện tại vẫn chưa biết được, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng đó."

Cảnh Lang hơi điều chỉnh gương chiếu hậu.

"Lục Hồng cô ấy biết chuyện này không?"

Nghiêm Tinh đột nhiên hỏi.

"Mình đợi cô ấy ngủ rồi mới đi, chuyện này vốn không liên quan đến cô ấy, kéo cô ấy vào làm gì."

Nhắc tới Lục Hồng, thần sắc Cảnh Lang căng thẳng, cũng mất tự nhiên.

"Cũng gần 12h rồi, con bé kia vẫn còn chưa đến."

Nghiêm Tinh tặc lưỡi, nhìn bốn phía xung quanh.

Vừa nói xong, tiếng gầm thét 'rừm rừm' như dã thú đột nhiên vang lên bên tai, theo âm thanh nặng nề rơi xuống, hình dáng kỳ lạ của chiếc xe gắn máy màu đen xuất hiện bên cạnh Cảnh Lang, Cảnh Lang tắt đèn xe trước, trong ánh đèn xe thay nhau lóe sáng, cả người Giản Như Ca mặc quần áo đen, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc, giống như sứ giả địa ngục, đang hướng Cảnh Lang phát ra lời mời. Cảnh Lang mơ hồ nhận thấy một cổ không đúng, khác hẳn với ban ngày, giờ phút này Giản Như Ca không có sự ngang tàng nọ, ngược lại giống như đang cố sức chống đỡ thứ gì đó, thông qua nét mặt như vậy, cô chẳng qua chỉ đang che giấu, thậm chí đóng chặt đôi mắt mà màu sắc hơi có vẻ không có chút huyết sắc nào. Tay phải cô nắm chặt nón bảo hiểm, không có chút dấu hiệu báo trước đột nhiên dùng sức ném về một hướng, bay sượt qua đầu Nghiêm Tinh, phát ra tiếng xé gió đủ để người ta tưởng tượng ra được bộ dạng bị chia năm xẻ bảy.

"Ê! Con bé kia!"

Nghiêm Tinh cho rằng đối phương đây là đang tận lực làm nhục cô, mất kiên nhẫn liền muốn tiến lên. Cảnh Lang đúng lúc mở cửa xe, ưu nhã bước xuống.

"Cô đến trễ."

Cảnh Lang đánh giá người trước mặt, gió lạnh thổi qua, sợi tóc vàng óng đón gió lay động, trong đêm tối, cả người Cảnh Lang mặc một bộ đồ bó sát, tạo nên cảm giác xinh đẹp cao quý lạnh lùng thần thánh bất khả xâm phạm, giống như trò chơi này chỉ vừa bắt đầu thì người chiến thắng nhất định sẽ là cô. Ngược lại, Giản Như Ca dáng vẻ lãnh khốc, lạnh lùng như một tượng đá, làm người ta nhìn mà sợ, nảy sinh khiếp nhược.

"Bắt đầu đi."

Trong nháy mắt xoay người, thân người hơi có vẻ cứng ngắc,

"Đợi một chút."

Cảnh Lang gọi cô lại,

"Trạng thái của cô hình như không được tốt lắm, có thiện ý nhắc nhở, tôi không đề nghị phải tiến hành đọ sức vào buổi tối này."

"Lo chuyện bao đồng."

Giản Như Ca lạnh lùng trả lời. Nghiêm Tinh đối với Giản Như Ca sinh lòng bất mãn, vừa muốn làm ầm ĩ, thì bị Cảnh Lang vẫy tay ngăn lại. Xoay người nhảy lên xe gắn máy của Nghiêm Tinh, nhận lấy nón bảo hiểm,

"Một vòng phân định thắng thua, không có vấn đề gì chứ."

Giản Như Ca tùy ý nói.

"Cứ tùy ý."

Cuộc tranh tài này không phải lấy chiến thắng làm mục đích, đây là vừa bắt đầu cô liền đã có quyết định, trong lòng Cảnh Lang đã có tính toán.

Giản Như Ca đội nón bảo hiểm lên, nổ máy, giống Cảnh Lang đã chuẩn bị ổn thỏa. Tại một tiếng hiệu lệnh của Nghiêm Tinh, hai chiếc xe gắn máy màu đen xuất phát lao nhanh rời khỏi vạch.

Trong đêm tối, bóng người đầy sinh khí một trước một sau thật dài chạy trên đường, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất, tựa như đang báo cáo rằng các cô đang đua cùng với thời gian. Cảnh Lang nghiêng đầu, quan sát Giản Như Ca một bên, cổ cũng đang không nhìn về phía mình, nhưng cũng đang không dốc toàn lực, có thể nhận thấy rõ ràng cổ đang theo cùng tốc độ của mình.

"Có thể nói chuyện một chút không?"

Xuyên thấu qua nón bảo hiểm, âm thanh hòa lẫn tiếng gió truyền tới đối phương, Giản Như Ca cũng không để ý.

Cảnh Lang không biết làm sao, chuyển đầu lại, chuyên tâm nhìn về trước, chợt cô gia tăng tốc độ, dẫn đầu vượt qua Giản Như Ca, nhưng cũng không có sự đuổi theo theo như trong dự liệu. Quay đầu lại, Giản Như Ca đã bị cô bỏ xa ở sau lưng.

Xảy ra chuyện gì? Cô bé rốt cuộc đang có suy nghĩ gì? Trong đầu lần lượt xuất hiện từng nghi vấn, Cảnh Lang duy trì tốc độ, mong Giản Như Ca có thể đuổi theo. Xuyên thấu qua ánh đèn vàng thật dài, Giản Như Ca có thể nhìn thấy bóng người của Cảnh Lang phía trước, bên dưới lớp nón bảo hiểm, miệng của cô bất giác hơi giơ lên, mang theo nụ cười ngông cuồng, hai tay chợt nắm chặt, hơi chuyển động vài cái, dưới sự ma sát của bao da tay màu đen, ngọn lửa màu đỏ đột nhiên toát lên, từ hai tay dần dần lan truyền đến toàn thân, toàn bộ thân xe bao phủ trong ngọn lửa hừng hực, trước đầu xe là cặp mắt báo cheetah bỗng hừng hực lửa, ngọn lửa xanh ẩn ẩn giữa ngọn lửa đỏ, hơn cả xen lẫn triền miên.

Khi Cảnh Lang nhận ra sau lưng nóng rát, quay đầu lại kinh ngạc trong nháy mắt, độc hỏa bao vây lấy đối phương, nhiệt độ phủ đến toàn thân, nhưng cũng không làm bản thân bị tổn thương.

"Cô làm vậy rốt cuộc là..."

Câu nói kế tiếp bị tiếng cười rợn cả tóc gáy của Giản Như Ca nuốt vào ngọn lửa.

Nghiêm Tinh không ngừng nhìn quanh, lại vẫn không phát hiện thấy bóng dáng hai người, vẻ mặt nóng nảy.

"Cảnh Lang đang ở đây sao?"

Nghiêm Tinh kinh ngạc quay đầu, không phải Lục Hồng còn là ai?

"Chị dâu...?"

Chẳng phải Cảnh Lang nói cô ấy đã ngủ rồi sao? Lần này làm thế nào lại.

Phần nhiều là vì không khí lạnh lẽo, Lục Hồng theo bản năng siết chặt cổ áo, ánh mắt nghi hoặc dò xét hướng Nghiêm Tinh. Thời điểm ban ngày, sau khi Cảnh Lang trở lại cũng không nhắc tới chuyện ra ngoài, Lục Hồng cũng không hỏi nhiều. Sau bữa cơm chiều, xem tivi một hồi, Cảnh Lang liền muốn về phòng nghỉ sớm một chút. Cô mơ hồ cảm thấy Cảnh Lang có chuyện gạt cô, cho nên làm bộ đã ngủ. Đại khái gần 11h, cô nghe thấy phòng khách truyền ra động tĩnh, theo tiếng đóng cửa, cô liền ngồi dậy. Vào lúc Cảnh Lang lái xe ra ngoài không được bao lâu, cô liền gọi một chiếc taxi lặng lẽ theo sau, bởi vì sợ Cảnh Lang phát hiện, cô tận lực cho tài xế lái chậm, duy trì khoảng cách. Nhưng bởi vì tốc độ xe Cảnh Lang quá nhanh, lượn quanh cua rẽ sau, liền không thấy bóng dáng cô nữa. Vì vậy tài xế chỉ đành chở Lục Hồng tìm kiếm xung quanh đó một hồi.

"Cảnh Lang cô ấy hiện đang..."

Nghiêm Tinh ấp a ấp úng hồi lâu, không biết nên giải thích thế nào với Lục Hồng. Cách thời gian các cô xuất phát đã được một lúc, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người đâu, thế nào không bảo người ta lo lắng. Tuy không đến nỗi có nguy hiểm về tính mạng, nhưng nếu đúng như Cảnh Lang suy đoán, vậy Giản Như Ca cũng không phải là loài người.

Nhìn nét mặt âm trầm bất định trên mặt Nghiêm Tinh, Lục Hồng có thể đoán Cảnh Lang đang rơi vào chuyện khó giải quyết.

"Chị ấy sẽ không sao chứ?"

Lục Hồng dò hỏi.

"Ừ, Cảnh Lang tuyệt đối sẽ không có việc gì."

Ánh mắt Nghiêm Tinh nhìn về khoảng tối cuối con đường trong bóng đêm, khẩn cấp mong đợi nhìn thấy bóng dáng hai người.

Ngọn lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, một tầng lại một tầng giống như xiềng xích vững vàng khóa trên người hai người,

"Giản Như Ca, mẹ nó cô mau dừng tay lại!"

Trong tình thế cấp bách, Cảnh Lang văng lời thô tục.

"Hahahaha! Cảnh Lang, cô sợ à?"

Hai con ngươi Giản Như Ca đỏ thẫm, dung nhan đỏ rực kéo ra nụ cười tàn khốc.