Nghiêm Tinh một chút cũng không sợ động vật nhỏ nhe nanh múa vuốt này, đưa ngón tay chọt chọt đầu của cô bé,

"Tới cắn ta đi này!"

Cảnh Lang một tay xoa trán,

"Tinh Tinh, con bé là con gái của Cảnh cô cô và Shura vương đấy."

Thật ra chỉ cần hơi lưu ý, là có thể phát hiện trên mặt Cảnh Diệt đã lộ vẻ không vui.

"Con gái của Shura vương?"

Nghiêm Tinh lập tức thu tay về, lúng túng cười với Cảnh Diệt,

"Xin lỗi, oắt con thiệt đáng yêu, cháu không nhịn được liền muốn trêu chọc nó vài cái."

Cảnh Diệt từ chối cho ý kiến, khẽ lắc đầu. Nghiêm Tinh lập tức an phận thủ thường ngồi lại bên cạnh Cảnh Lang, con gái của Shura vương, đây là Shura vương trương lai rồi a! Động thổ trên đầu Shura vương, thôi cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.

"Cô muốn tạm thời giao Liệt nhi cho cô bé họ Vương nọ."

Cảnh Diệt đưa ngón tay đến trước mặt tiểu mao cầu, tiểu mao cầu mừng rỡ cắn một cái.

"Ý của cô là điều đó sẽ giúp ích cho việc Giản Như Ca khôi phục lại hình dạng người?"

Cảnh Lang trả lời. Cảnh Diệt gật đầu,

"Huống hồ cô bé họ Vương nọ có lẽ mới là người Liệt nhi quan tâm nhất. Hôm nay Liệt nhi rơi vào tình trạng này, nếu mang về Shura giới, chắc Hỏa nhi sẽ rất lo lắng."

Trong lòng Cảnh Diệt đang nghĩ nên trở về giao phó thế nào với Hỏa nhi.

"Cảnh cô cô, không bằng đợi thân thể Shura vương khỏe thêm một chút, hai người trước dọn tới nhân giới sống đi. Chuyện hôm nay sợ rằng đã làm kinh động đến mẹ cháu, sợ là không lâu sau hai người họ sẽ đến nhân giới."

"Đề nghị này cũng không tồi. Vậy hôm nay cô cáo từ trước, sau khi mang Liệt nhi đến cho Vương tiểu thư, cô liền về Shura giới một chuyến trước."

Đợi sau khi Cảnh Diệt các cô rời khỏi, Nghiêm Tinh cũng theo về nhà. Trong lúc nhất thời, bên trong căn phòng chỉ còn lại hai người cô và Lục Hồng, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Cảnh Lang do dự, cuối cùng vẫn là đến trước cửa phòng, gõ cửa.

"Lục Hồng, tôi có thể vào không?"

Không có ai trả lời. Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại đã sắp ba giờ sáng, Cảnh Lang suy nghĩ có lẽ Lục Hồng ngủ rồi, liền quyết định ngày mai lại tới tìm cô ấy.

Chỉ là cô vừa muốn xoay người, cửa thế nhưng lại mở ra. Khuôn mặt Lục Hồng không cảm xúc nhìn cô, Cảnh Lang gãi gãi đầu, tiến vào.

Lục Hồng một người ngồi trên giường, cũng không phản ứng lại Cảnh Lang, trong lúc nhất thời làm Cảnh Lang bối rối.

"Hôm nay trễ quá rồi, em ngủ trước đi."

Hết nửa buổi, Cảnh Lang chỉ nói được một câu.

"Cảnh Lang, tại sao chị lại không bị hề hấn gì?"

"Hả?'

Cảnh Lang hồi hộp nhìn về phía Lục Hồng, vì do cô ngồi nghiêng người, nên từ góc độ của Cảnh Lang không nhìn thấy được nét mặt của cô.

"Rơi từ trên cao như vậy xuống, tại sao chị vẫn không bị gì?"

Thâm âm Lục Hồng bình tĩnh lãnh đạm.

"Em thật sự muốn biết chân tướng?"

Ban nãy trên đường, Cảnh Lang đã suy nghĩ đến vấn đề này, sợ rằng Lục Hồng sẽ hoài nghi mình. Bất luận sáng tác ra lý do nào cũng không thể được, dù sao dưới tình huống như vậy loài người mà ngã xuống, là tuyệt không thể có khả năng còn sống. Cô không muốn lừa gạt Lục Hồng, thân phận của bản thân sớm muộn cũng đến một ngày phải ngửa bài với cô ấy. Chỉ là hiện giờ lấy quan hệ của cả hai, nếu cho Lục Hồng biết chân tướng, Lục Hồng có thể nào sẽ ngay từ giây phút này, trở về sau sẽ chân chính cách xa mình không.

Lục Hồng nghiêng đầu lại cúi xuống,

"Cảnh Lang, trong nháy mắt lúc tôi nhìn thấy chị rơi xuống vực, đầu óc tôi trống rỗng, cái gì cũng không muốn, chỉ theo bản năng muốn đuổi theo bóng người chị. Bởi vì tôi sợ."

Lục Hồng nói tới đây dừng một chút, hấp hấp cái mũi. Cảnh Lang tới bên cạnh cô, ôm lấy bả vai của cô.

"Ngốc nghếch, coi như tôi đã chết thật rồi. Thì tôi cũng nhất định hy vọng em có thể vẫn sống và sống thật tốt."

"Đạo đức giả."

Lục Hồng nhỏ giọng nói một câu. Cảnh Lang từ chối cho ý kiến, mỉm cười,

"Vì tôi thích em, đạo đức giả thì đã làm sao?"

"Nhưng mà Cảnh Lang, chị có biết? Nếu như em yêu người đã chết, em tuyệt đối sẽ không sống một mình."

Cảnh Lang xoay bả vai cô lại, để cho cô hoàn toàn dựa vào trong ngực mình.

"Nói nhăng nói cuội gì vậy, ý mà em nói là gì?"

Cảnh Lang mặt đầy kinh ngạc vui mừng xoay mặt cô qua, cùng mình đối mặt.

"Bởi vì một mình sống trên đời, sẽ rất cô đơn rất đau khổ..."

Lục Hồng chủ động tựa sát vào lòng cô.

"Lục Hồng..."

Cảnh Lang nhẹ nhàng gọi tên cô, hôn lên mái tóc, tay từ từ xoa nắn sau lưng cho cô, muốn cho cô có đầy đủ cảm giác an toàn và ấm áp. Cảnh Lang thậm chí có thể cảm nhận được toàn thân gầy yếu của Lục Hồng đang khẽ run, cô gái này, hết thảy toàn thân thể đều khiến cô cảm thấy đau lòng. Muốn yêu thương cô ấy, muốn để cô ở lại bên cạnh mình, muốn cho cô vui vẻ, cùng với muốn cô trở thành người của mình.

"Cảnh Lang, đừng nói dối em, vĩnh viễn cũng đừng."

Lục Hồng chạm lên cái chụp mắt màu đen bên con mắt trái, chậm rãi lấy nó xuống. Cảnh Lang đè lại tay của cô,

"Không cần miễn cưỡng, nếu chuyện này khiến em hoài nghi đau khổ, chị không hy vọng em sẽ nhớ lại nó."

Ánh mắt Cảnh Lang lo lắng, chuyên chú nhìn Lục Hồng. Lục Hồng khẽ lắc đầu,

"Sau khi nhìn thấy, có lẽ chị sẽ thay đổi quyết định của mình."

"Chị thích em, không phải vì tướng mạo của em."

Lông mày Cảnh Lang nhướng lên, bất mãn với sự bày tỏ như vậy của Lục Hồng với mình.

Lục Hồng không tiếp tục nhiều lời, hoàn toàn tháo chụp mắt của mình xuống. Bất thình lình, trong lòng Cảnh Lang căng thẳng, nghiến răng.

Một vết thẹo nhìn thấy mà giật mình dọc theo bên trên con mắt trái, vạch thẳng qua.

"Ai đã làm!"

Giống như con dã thú bị chọc giận, Cảnh Lang vừa đau lòng vừa tức giận, thanh âm kềm chế trầm thấp, từng câu từng chữ thật giống như dùng sức nặn ra khỏi cửa hàm vậy, hận không thể đem người nọ cắn xé chia năm xẻ bảy.

Tay run rẩy xoa lên con mắt trái,

"Đau lắm đi."

Lục Hồng yên lặng không nói chuyện, chỉ là trong lúc tay Cảnh Lang vô tình chạm vào con mắt của cô, thì bị cảm xúc cương cứng của cô làm cho cả kinh ngừng động tác.

Đầu tiên Cảnh Lang kinh ngạc, sau đó từ từ trở nên giận dữ bao trùm lên khuôn mặt cô,

"Nói cho chị! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ai đã làm!"

"Giả dối."

Lục Hồng cười thất thanh, cũng không trả lời Cảnh Lang.

"Chị biết. Lục Hồng, nói chị biết là ai đã làm chuyện này?"

Cảnh Lang lần nữa hỏi, thanh âm dần trở nên lớn hơn, ẩn ẩn tức giận.

"Một dao đâm thủng nhãn cầu, mù vĩnh viễn. Bác sĩ nói."

Lục Hồng cúi đầu, nhàn nhạt vừa nói, vừa giống như cũng không để bụng chuyện này, như thể người bị người ta dùng dao đâm thủng mắt không phải là cô, mà là người khác.

Cảnh Lang cắn răng một cái, một tay choàng qua hông Lục Hồng, chợt áp lên, hôn lên bờ môi trận hôn này chính là một trận chà đạp. Cô bé đáng ghét này trong quá khứ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì chứ! Bây giờ, cô chỉ muốn liều mạng dùng nụ hôn này, để che giấu tất cả đau thương và thống khổ, cũng vì để che giấu sự bất lực của mình. Bởi vì khi đó cô không có mặt ở đó, cô không quen biết Lục Hồng, không có ở bên cạnh Lục Hồng, cho nên cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt để Lục Hồng gặp phải tất cả những thống khổ, rồi mới gặp gỡ cô ấy.

Lục Hồng gần như không thể hô hấp, cô chỉ biết nhiệt độ Cảnh Lang như đốm lửa xâm nhập vào miệng cô, đầu lưỡi chị ấy linh hoạt như con rắn nhỏ, phác họa chiếc lưỡi của mình, cùng nhau dây dưa, như dòng suối nhỏ đang khiêu vũ. Cô không còn chút sức lực nào để đáp trả, chỉ có thể đi theo từng tiết tấu của chị ấy, trong lúc nhất thời đã quên đi tất cả. Đau khổ, bi thương, dần dần bị cảm xúc mạnh mẽ của chị ấy hoà tan. Dưỡng khí lên não ngày càng ít, Lục Hồng cảm thấy lồng ngực đau đớn do nghẹt thở. Một khắc cuối cùng, Cảnh Lang mới buông tha cô.

Có được giải phóng, Lục Hồng từng hớp từng hớp hô hấp từng đợt khí mới.

"Bây giờ có thể nói chị biết, là ai đã làm không?"

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hồng bị mình hôn đến đỏ bừng, tâm tình Cảnh Lang trong phút chốc có được tạm hoãn thoải mái.

"Là mẹ ruột của em..."

Lục Hồng ôm lấy cổ Cảnh Lang, chật vật mở miệng. Cảnh Lang kinh dị nhìn Lục Hồng, tay vòng lấy hông Lục Hồng lập tức buộc chặt.

"Mẹ em cũng không yêu ba em, sỡ dĩ gả cho ông ấy, chỉ vì tiền của ông ấy. Khi em còn nhỏ, bởi vì tai nạn xe cộ mà dẫn đến hai mắt bị mù. Khi đó, bà ấy ly dị với ba, đòi lấy một khoản tiền lớn mới chịu rời đi."

"Tiểu Hồng Hồng, đừng nói nữa, xin lỗi em."

Cảnh Lang phát hiện nét mặt của cô ấy, thỉnh thoảng cau mày lại. Cô biết, có một quá khứ như vậy, đối với Lục Hồng sẽ rất đau khổ, còn cô lại đang vạch trần vết sẹo của cô ấy. Mặc dù muốn biết tất cả về người mình yêu, nhưng cô bắt đầu thấy hối hận chuyện muốn thăm dò quá khứ của Lục Hồng, bởi vì bây giờ Lục Hồng như đứa con nít yếu ớt dễ vỡ như thủy tinh, vừa đụng vào sẽ vỡ tan tành.

Lục Hồng lắc đầu,

"Sau đó ba em bị người ta hãm hại, làm ăn thất bại, nợ một khoảng tiền lớn. Vì né tránh những người đó, liền mang em theo đi từ đông sang tây. Nhưng mặc kệ như vậy, ba vẫn luôn muốn cho đôi mắt em sáng lại. Vì thế, từ rất sớm ông ấy đã bắt đầu lén mở một tài khoản, cất giữ một số tiền. Ông ấy không dùng số tiền đó để trả nợ, mà để mạo hiểm cho em ra nước ngoài giải phẫu một lần, may mắn là ca phẫu thuật thành công."

Nói đến đây trên mặt Lục Hồng không có phân nửa thần sắc vui mừng, thậm chí thoáng qua một tia mờ mịt.

"Tiểu Hồng Hồng..."

Cảnh Lang đau lòng nhìn chăm chú cô, muốn một lần dừng lại câu chuyện của cô một chút. Cô không ngờ Lục Hồng lại có người mẹ không bằng cầm thú như vậy, dù có mười triệu lý do, là mẹ lại nhẫn tâm hạ thủ với con gái mình như vậy. Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao Lục Hồng lại có dáng vẻ như ngày hôm nay, đối với bất kỳ ai cũng đều không tin tưởng.

"Khi đó em thật sự rất vui vẻ. Dù tương lai của em và ba không biết nên như thế nào, nhưng giây phút đó là người cha em yêu thương nhất không hề rời khỏi em nửa bước. Chỉ là bọn chúng đã giết cha em."

Lục Hồng hấp mũi một cái, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Ba phó thác số tiền còn sót lại cho mẹ, sau đó liền rời đi. Một tuần sau, em thấy tin tức trên tivi nói ba đã chết."

"Còn người được gọi là mẹ em từ ban đầu đã không hề có ý định chăm sóc cho em, bà ấy bán em cho 'Dạ Mị'. Khi đó mặc dù em còn nhỏ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng biết đó không phải là nơi 'tốt đẹp' gì. Đêm hôm đó, em nói với bà em không muốn đến nơi đó. Lúc đó bà liền tát em một cái, sau đó liền cương quyết động thủ với em. Em tiện tay cầm con dao gọt trái cây, muốn ngăn cản bà ấy tiếp tục đánh đập..."

Lục Hồng nhắm mắt phải lại, con mắt trái bởi vì nhãn cầu hở ra, không cách nào khép lại được, vừa bắt đầu hầu như con mắt liền không có chút sinh khí an tĩnh giống một món trang sức được khảm lên đó. Lục Hồng vĩnh viễn không thể quên được cơn ác mộng phát sinh vào buổi tối hôm đó.

Coi như đến hôm nay, đã hai mấy năm trôi qua. Từ đầu đến cuối cô vẫn không cách nào hiểu được, tại sao mẹ ruột cô sẽ dùng sức như vậy cầm dao đâm vào con mắt trái của cô, sau đó nói:

"Coi mày mù rồi còn chạy được đi đâu?"