"Tôi thật sự không quen biết cô."

Lục Hồng lạnh lùng nhìn Dương Mỹ Linh nói. Chủ động nắm tay Cảnh Lang,

"Lang, em no rồi, chúng mình về nhà thôi."

Vừa ôn nhu nói, ánh mắt cũng vừa dịu xuống.

"Ớ?"

Cô ấy vừa gọi mình 'Lang', biểu cảm ảm đạm của Cảnh Lang trong nháy mắt phát sáng.

"Về nhà."

Lục Hồng choàng tay Cảnh lang, bên gò má cô hôn lên một cái, sóng mắt lưu chuyển, tựa như nũng nịu nói.

"Được!"

Tuy biết rõ Lục Hồng bỗng nhiên thay đổi tất cả đều vì người phụ nữ trước mặt này, nhưng trong bụng cô vẫn rạo rực vui vẻ, dù sao cô ấy chưa bao giờ gọi mình bằng cái tên ấy.

Hai người không xem ai ra gì sượt qua người Dương Mỹ Linh, thần sắc Dương Mỹ Linh như bình thường, nhưng không hề nói lời nào, cho đến khi vệ sĩ của cô bước tới,

"Phu nhân, bọn họ đã đi rồi."

Cả người mềm nhũn, may mắn vệ sĩ kịp thời đỡ lấy cô, cô khoát tay một cái, một tay chống bàn ăn, ngồi vào chỗ Lục Hồng vừa ngồi. Ánh mắt quyến luyến quét nhìn nửa miếng thịt bò đang ăn dở trên bàn, cầm dao nĩa lên, cắt một khối.

"Phu nhân?"

Vệ sĩ không hiểu kêu lên, dù sao đây cũng là đồ thừa của người khác, phu nhân sao có thể tự hạ thấp thân phận như vậy.

Dương Mỹ Linh không nói chuyện, dùng nĩa xiên một miếng thịt bò nhỏ vừa cắt bỏ vào miệng.

"Hồng Hồng..."

Cái bàn này, cái ghế kia tràn đầy hơi thở của cô ấy.

Hồng Hồng, chị sẽ không buông tay em!

Rời khỏi nhà hàng được một lúc, Cảnh Lang không do dự rút tay mình lại,

"Cảnh Lang?"

Lục Hồng dừng chân, quay đầu không hiểu nhìn cô.

"Diễn chắc cũng diễn xong rồi."

Nghe không ra tâm trạng trong giọng nói, chỉ cảm thấy biểu cảm trên mặt Cảnh Lang lộ ra một chút cổ quái.

"Diễn?"

Lục Hồng tiến lên vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

"Dương Mỹ Linh, trước kia em có quen biết cô ấy phải không?"

Cảnh Lang cố ý dời đi ánh mắt. Lục Hồng nhất thời hiểu rõ, ánh mắt Cảnh Lang dao động bất định, dáng vẻ bĩu môi, rõ ràng là ghen.

"Vâng, nhưng em chưa xác định."

Lục Hồng nhắm hai mắt, trong nháy mắt mở ra, nghiêm túc nói. Trong bụng Cảnh Lang trầm xuống, cô ấy quả nhiên thích cô ta sao? Mắt thấy gương mặt Cảnh Lang bao phủ một tầng mờ mịt,

"Chị ghen tỵ?"

Hơi thở ấm áp xộc vào mũi, trên gương mặt cảm xúc ôn nhu, Cảnh Lang kinh ngạc nhìn người trước mặt, tay sớm đã theo bản năng bao trùm lên gò má của mình vuốt ve lên xuống.

"Haha, chị có tư cách sao?"

Đôi mắt đẹp màu lam của Cảnh Lang thoáng qua một chút mất mác.

"Cảnh Lang, chị có ý gì?"

Âm điệu Lục Hồng kéo cao, tức giận rụt tay mình lại.

"Lục Hồng, em thích chị sao?"

Cảnh Lang hít sâu một hơi, chật vật hỏi.

"Chuyện đã đến tận lúc này, chị còn hỏi em vấn đề như vậy, Cảnh Lang, chị không cảm thấy buồn cười sao?"

Biểu cảm Lục Hồng dần dần trở nên lạnh.

"Tại sao? Bởi vì em đã giao thân thể cho chị."

Cảnh Lang tiến lên kéo tay cô lại, lôi kéo vào trong ngực, bốn mắt thật chặt chạm nhau. Nghe thấy tiếng cười của Cảnh lang, Lục Hồng rốt cuộc nhận ra Cảnh Lang e rằng đã hiểu lầm chuyện gì.

"Cảnh Lang, chị..."

"Lục Hồng, em cho rằng Cảnh Lang chị là loại người gì? Đúng, chị vốn không phải là người mà em thích. Chỉ bởi vì chị đối xử quá tốt với em, cho nên em không thể cự tuyệt chị thôi, đúng không?"

Cảnh Lang thả Lục Hồng, lùi về sau vài bước. Quanh thân tản ra một loại khí tức ngăn cách, bước chân Lục Hồng mất thăng bằng, hụt chân sau, té ngồi trên mặt đất.

"Ai da."

Mi tâm nhíu lại,

"Lục Hồng!"

Lúc này Cảnh Lang mới ý thức được mình đã thất thố, vội vàng chạy tới.

"Tránh ra đi!"

Lục Hồng lạnh lùng nói một câu, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.

"Xin lỗi. Để chị xem em một chút!"

Giọng Cảnh Lang rõ ràng đã dịu xuống, vẫn giữ vững muốn xem xét chân Lục Hồng.

"Cảnh Lang! Em bảo chị tránh ra, có nghe hay không! Lục Hồng em không phải ti tiện như chị nghĩ như vậy, sẽ tùy tiện giao bản thân mình cho người khác!"

Giống như phát tiết vậy, Lục Hồng hướng Cảnh Lang quát lên. Cảnh Lang nghe thấy âm khóc trong giọng nói Lục Hồng, thấy mắt phải cô đã đỏ, lưng chừng hơi nước.

"Cho chị xem một chút!"

Cảnh Lang thở dài, thấy Lục Hồng bị mình chọc giận đến khóc, lòng đau nhói như bị xoắn lại. Không để ý ý nguyện của cô, bế cô lên, hướng bãi đỗ xe nhanh chóng đi tới.

"Tránh ra! Tránh ra! Em không muốn chị!"

Lục Hồng giơ tay dùng sức đánh lên bả vai Cảnh Lang, khóc lóc nói.

"Chị muốn em!"

Đặt Lục Hồng vào chỗ ngồi, sau đó Cảnh Lang lên xe. Cởi giày cao gót cho cô, cẩn thận xem xét vết thương trên chân trái. Nơi đó đỏ một mảnh, thịt nơi cổ chân hơi nhô lên, sưng một khối lớn, hiển nhiên đã bị trật khớp, cô lập tức liền đau lòng, cũng vừa tự trách bản thân không phân nặng nhẹ. Thân thể Lục Hồng vốn không khỏe, cộng thêm lúc trước bị thương nặng. Bản thân tại sao liền giận đến mất hết tỉnh táo, làm cô ấy bị thương!

"Ngoan ngoãn ngồi yên, chị mang em đi bệnh viện."

Ngữ khí Cảnh Lang mềm mại cầu khẩn nói.

"Em không đi!"

Lục Hồng quay đầu sang chỗ khác, lạnh giọng trả lời.

"Em giận chị cũng không sao, nhưng đừng gây khó dễ cho bản thân."

Cảnh Lang cầm tay cô, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn, trong con ngươi tràn đầy vẻ lo âu sốt ruột. Trong lúc nhất thời, bên trong xe không một tiếng động, hai người cứ giằng co như vậy. Hồi lâu, Lục Hồng với Cảnh lang cũng dần dần bình tĩnh lại, hồi tưởng tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh.

"Nhược Mỹ là người bạn đầu tiên em quen biết sau khi đến Dạ Mị, chung sống suốt 5 năm thời gian, thì sau đó chị ấy bỏ trốn, sống chết không biết, không rõ tung tích..."

Lục Hồng độc thoại.

Cảnh Lang nhanh chóng bừng tỉnh, Dương Mỹ Linh với Nhược Mỹ rất có thể là cùng một người.

"Vậy Dương Mỹ Linh chính là Nhược Mỹ?"

"Em không biết chắc, dù sao đã qua lâu như vậy. Ngay lúc em sắp buông xuống tình cảm với chị ấy, thì chị xuất hiện."

Lục Hồng dừng một chút, nhìn ánh mắt Cảnh Lang nói từng câu từng chữ.

"Em thích cô ấy..."

Cảnh Lang giống như quả bóng xì hơi, thân người dựa vào ghế ở sau.

"Tình cảm giữa em và chị ấy không phải vài ba lời là có thể nói rõ, mấy lần xém chút nữa em bị ô nhục, đều là chị ấy đã cứu em..."

Lục Hồng nhẹ nhàng nói.

"Nếu như không còn thích, tại sao hai lần gặp cô ấy, em đều có biểu hiện..."

"Cảnh Lang, chị không tin em sao?"

Lục Hồng ngắt ngang lời cô.

"Hay là chị sợ em sẽ rời bỏ chị, đến bên cạnh cô ấy."

Ánh mắt Lục Hồng dò xét nhìn chằm chằm Cảnh Lang.

"Đến đây thôi, vết thương ở chân em quan trọng hơn, trước đến bệnh viện đã."

Cảnh Lang thở dài, không muốn trả lời vấn đề này. Có lẽ hiện tại Lục Hồng vẫn chưa hiểu được cô thật sự muốn là điều gì, cô muốn không phải thân thể của cô ấy, mà là trái tim! Là linh hồn!

"Em thích chị."

Lục Hồng nắm lấy tay cô, vừa khoan thai nói, vẻ mặt vô cùng không được tự nhiên, mang theo ngượng ngùng của thiếu nữ.

Cảnh Lang mấp mím môi, khóe mắt hơi cong lên, cười nói:

"Chị biết, vừa rồi là chị đã xúc động quá."

Trong bụng thấy ấm áp, nếu Lục Hồng đã cùng cô bên nhau, cô còn lo lắng điều gì chứ? Một ngày nào đó, cô sẽ khiến cho cô ấy chậm rãi tăng mức độ lên thành yêu.

Lục Hồng, chị muốn không phải câu nói thích của em, mà là em chân chính yêu chị. Chị yêu em hơn xa em thích chị nhiều.

---

"Toàn thể đã không còn vấn đề gì, nhưng vẫn cần kiểm tra định kỳ một chút."

Dịch Lam không yên tâm ngó nhìn khuôn mặt người phụ nữ trên bàn mỗ. Diêm Y Thiến từ từ ngồi dậy, mặt vô cảm liếc nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên sô pha bằng da thật.

Ngón tay thon dài của La Cẩn đan nhau, chống cằm.

"Con mồi có hợp mắt không?"

"Bình thường."

Diêm Y Thiến cầm áo khoác một bên động thủ mặc vào.

"Tôi nghe nói nếu đối tượng ám sát không hợp mắt 'Diêm tổ', thì bất luận thế nào cô ấy cũng sẽ không nhận vụ đó."

La Cẩn hơi nghiêng người về trước, con ngươi hồ mị híp thành một đường thẳng.

"La đại tiểu thư, là đang trách tôi không có giết người phụ nữ kia à? Nếu là vậy, không nên châm chọc, trực tiếp hướng tôi phát tiết là được rồi.

Diêm Y Thiến không hề nhìn cô, tự mình nói.

La Cẩn cúi thấp người, cầm chiếc roi sớm đã chuẩn bị nằm bên cạnh sô pha bằng da thật. 'Chát' một tiếng, chiếc roi không chút lưu tình quất vào trên người Diêm Y Thiến. Dịch Lam giống như không hề nhìn thấy, đứng một bên hút thuốc.

"Nếu La tổng muốn xử lý chuyện nhà, cảm phiền hãy đổi sang địa điểm khác, nơi này là bệnh viện!"

Giữa áo khoác màu đen nứt ra một khe hỡ, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong. Chân mày Diêm Y Thiến cũng không nhăn lại chút nào.

"Cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ giết cô gái đó."

La Cẩn đứng dậy, ném roi đi, chậm rãi đi tới sau lưng cô, năm ngón tay giơ lên, từ từ sờ lên phần lưng của cô.

"Không cần, tôi có kế hoạch khác. Cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi."

"Nhớ, lần tới đừng có 'không cẩn thận' nữa."

Môi La Cẩn gần như ma sát lên dành tai của Diêm Y Thiến. Diêm Y Thiến trực tiếp đứng lên, rời khỏi phạm vi "quấy rối" của cô.

"Tôi đáp ứng cô chỉ giết một người."

Thanh âm trầm thấp của Diêm Y Thiến lại lần nữa vang lên.

"Trong quá trình giết chết con mồi, chẳng lẽ không cần trước đó điều tra, bố trí chu đáo một phen sao?"

La Cẩn nhướng mi hỏi ngược lại.

Diêm Y Thiến cứng ngắc quay đầu đi,

"Không muốn gặp lại con cô sao?"

La Cẩn lạnh nhạt nói một câu.

"Tôi biết. Chẳng qua sau khi chuyện kết thúc, xin hãy trả lại con cho tôi, còn có tự do của chúng tôi."

Đôi mắt Diêm Y Thiến lạnh như băng. Ngón tay La Cẩn nhẹ nâng cằm của cô, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt.

"Nếu như tôi nói không thì sao? Mạng của cô là của tôi, tôi muốn chơi thế nào là chuyện của tôi."

Diêm Y Thiến nhắm hai mắt lại, không nói gì, trầm mặc quay đầu sang nơi khác.

"Khẩu vị ác liệt của La tổng những năm qua chỉ có tăng chứ không giảm."

Dịch Lam đúng lúc lên tiếng.

"Hửm? Bác sĩ Dịch, có hứng cùng tôi thảo luận vấn đề này nhỉ? Mùi vị em gái của Cảnh Lang thế nào?"

La Cẩn buông Diêm Y Thiến, ánh mắt quét về phía Dịch Lam.

Thần sắc Dịch Lam khẽ biến, ngay sau đó cười nhạt,

"Ít ra tôi đối với Cảnh Ngọc vẫn có một chút hứng thú, cũng không phải hoàn toàn không có hảo cảm. Nhưng tổng giám đốc Cảnh hình như là toàn tâm toàn ý đặt hết sự chú ý lên người cô gái tên Lục Hồng nhỉ."

"Bác sĩ Dịch, cũng bắt đầu quan tâm đến chuyện riêng của tôi sao?"

Giọng La Cẩn chua chát.

"Không dám. Chẳng qua người xem thì sáng suốt thôi, La tổng theo đuổi Cảnh tổng cũng đâu phải chuyện một hai năm, là đối tượng thích nghe ngóng của đội săn ảnh cũng đúng!"

Khóe miệng Dịch Lam hơi nhếch một cái, trên mặt không cầm được nụ cười.

Dao giải phẫu trong khay trên bàn trong nháy mắt bị cầm lên, đâm về phía Dịch Lam. Chỉ thấy cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, cũng không thèm nhìn lấy đối phương một cái, hai ngón tay phải sử dụng lực, bóp cổ tay La Cẩn.

"La tổng, phụ nữ không thể quá xấu tính, sẽ rất mau già. Hơn nữa cũng chẳng được một nửa người ta thích, đừng lại dọa cho tổng giám đốc Cảnh bỏ chạy nha!"

La Cẩn bị kềm chế cổ tay không làm được gì, biểu cảm trên mặt tích tụ phẫn uất, nhưng không thể làm gì.

"Hắc~ thời gian không còn sớm, hai cô phải làm gì thì làm đi, đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi."

Đợi bóng người Dịch Lam biến mất ở cửa, La Cẩn phẫn hận ném dao giải phẫu xuống đất, Diêm Y Thiến nhún vai một cái, không thèm để ý chút nào bóng người còn lại trong phòng đang nóng nảy phiền não.