Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, biết rõ cô là 'giả chết',

"Xoa cho chị sẽ thấy hết đau."

Vừa hướng đầu gối nhẹ nhàng thổi, vừa dùng sức vừa phải xoa nắn.

"Vẫn thấy đau~"

Cherie ngẩng cằm lên, quyệt miệng.

"Cherie Carano, đừng có được voi đòi tiên!"

Tiểu Thanh buông tay, đứng dậy liền muốn rời đi. Cherie kéo tay cô lại,

"Hôn một cái liền hết đau~"

Liều mạng quyệt miệng, Tiểu Thanh bị bộ dạng tức cười này của cô chọc cho buồn cười, nhất thời không nhịn được khẽ nở nụ cười.

Cherie nhìn ngây dại,

"Vợ, em như vậy thật xinh đẹp~"

"Tránh ra!"

Tiểu Thanh cố ý làm bộ mặt nghiêm túc, ngón tay khẽ búng trán cô,

"Ngồi trên sô pha đi!"

Cherie ngoan ngoãn nghe lời, theo bên cạnh Tiểu Thanh, đầu một cỗ nũng nịu vùi vào trong ngực cô.

"Ngồi dậy a~ bọn nhỏ đều ở đây, bị nhìn thấy còn ra thể thống gì?"

Tiểu Thanh dạy dỗ, nhưng cũng không có ý đẩy cô ra.

"Không muốn đâu~ chỗ này của bà xã thoải mái~"

"Ghét~"

Mạc Tri Thu ngây ra như phỗng, cặp đôi này chính là mẹ của Tiểu Xà?!

Thanh Phượng nghiêng đầu nhìn Mạc Tri Thu, thấy môi cô khẽ nhếch, bộ dạng ngây ngốc. Không nhịn được ngón tay đâm đâm ngực cô,

"Phát ngốc gì vậy? Đồ chết tiệt."

"A? Tiểu Xà, song thân của em thật đáng yêu, cũng rất đằm thắm nữa~"

Mạc Tri Thu lộ ra nụ cười ấm áp.

"Hai mẹ á? Bất quá là hai lão thái bà khẩu vị không tốt~ em cũng muốn xấu hổ thay hai người."

Thanh Phượng bất đắc dĩ một tay vuốt trán, còn hai người trên sô pha vẫn không coi ai ra gì khanh khanh trẫm trẫm.

"Alice Carano!"

Cherie nâng người dậy, ánh mắt nhìn quan sát cả hai.

"Mẹ~ đây là lợi dụng con xong, liền qua cầu rút ván sao?"

"Alice, làm sao tuổi càng lớn càng không biết phép tắc, hạ thấp hai vị mẫu thân của con có ý nghĩa?"

Thanh Phượng hướng Cherie làm bộ mặt quỷ, thè lưỡi một cái.

"Alice?"

Mặc Tri Thu nghi ngờ hơi nhăn mày, ánh mắt dời đến trên mặt Thanh Phượng.

"Khụ, khụ. Đồ chết tiệt, bây giờ em chính thức giới thiệu với chị, tên vốn có của em là Alice Carano. Là con của loài người và tộc xà."

Thanh Phượng hắng giọng, nghiêm túc nói, con mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mạc Tri Thu.

"Alice Carano? Gia tộc Carano? Em là đại tiểu thư của gia tộc Carano?"

Mạc Tri Thu như tỉnh mộng, kinh ngạc nhìn người nghịch ngợm trước mặt.

"Ừm."

Thanh Phượng gật đầu một cái, Mạc Tri Thu lại nhìn Cherie và Tiểu Thanh đang ngồi trên sô pha một chút. Giờ phút này, cái đầu của Cherie đang trên đùi Tiểu Thanh, ánh mắt đối nhau nghiền ngẫm nhìn Mạc Tri Thu, hoàn toàn không còn bộ dạng cà lơ phất phơ vừa rồi.

"Mạc Tri Thu, lão đại bang Lão Hổ của Nguyên Hồng Thành, ở trong tối nghe theo lệnh của gia tộc Kars. Là sản phẩm bị Mạc gia vứt bỏ, có song thân loạn luân."

Sắc mặt Mạc Tri Thu kịch biến, Thanh Phượng chủ động nắm lấy tay cô.

"Mẹ!"

Hướng Cherie bất mãn kêu lên.

"Không sao đâu, Tiểu Xà, mẹ em nói không hề sai. Sự có mặt trên đời của chị thủy chung là một điều sỉ nhục, đời này chị đều không có cách chối bỏ."

Mạc Tri Thu lộ ra nụ cười buồn bã.

"Bởi vì xuất thân của mình , cháu cho rằng bản thân không xứng đáng với con gái bảo bối của nhà bác?"

Cherie nhướng mi cười nói.

"Đương chủ gia tộc Carano chẳng lẽ không phải có ý này sao?"

Mạc Tri Thu nghiêm nghị nói.

"Bảo thủ."

Cherie lắc lư ngón trỏ, lặp đi lặp lại đung đưa.

"Mời đương chủ gia tộc Carano dạy bảo."

Mạc Tri Thu cúi đầu hành lễ.

"Thân phận thật sự của con gái bác, cháu đã biết chưa."

Cherie xòe bàn tay ra, vén lên lọn tóc của Tiểu Thanh, dùng ngón tay chơi đùa.

"Tiểu Xà không phải là người, cháu đã biết."

Mạc Tri Thu thật thấp nói.

"Lúc biết được cháu có phản ứng gì? Suy nghĩ như thế nào?"

Cherie tiếp tục hỏi.

"Cô ấy là rắn cũng được, là người cũng tốt, cùng với việc cháu yêu cô ấy thì có liên quan gì?"

Mạc Tri Thu quay đầu nhìn Thanh Phượng, trong đôi mắt trào ra một tia trong suốt.

"Đồ chết tiệt..."

Thanh Phượng nắm tay cô chặt hơn, thân người chủ động dựa vào trong lòng cô.

Cherie bỡn cợt cười, đang định nói điều gì, thì Tiểu Thanh kéo vạt áo cô lại, lặng lẽ nói:

"Đừng trêu đùa quá trớn."

Cherie cho cô nụ cười an tâm, vỗ tay một cái,

"Nói hay lắm!"

"Yêu một người thân phận thì có liên quan gì, thậm chí sẽ vượt qua cả giới hạn chủng tộc. Mạc Tri Thu, câu trả lời của cháu bác rất hài lòng."

"Ý của bác là?"

Trên mặt Mạc Tri Thu thoáng qua ngạc nhiên mừng rỡ, trong đôi mắt nhiều thêm một tia thần thái.

"Thân thể con gái bảo bối của bác cũng thuộc về cháu rồi, cháu cảm thấy bác còn có thể làm được gì để ngăn cản hai đứa ở bên nhau?"

Toàn bộ thân người Cherie lại dựa vào ngực Tiểu Thanh lần nữa.

Mạc Tri Thu cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày có thể cùng người mình yêu đến được với nhau, nhưng hôm nay hết thảy những điều này đều đã thành sự thật. Bất giác lại nhớ tới Tề Phi* đã từng nói với cô: Nếu như người từ lúc bắt đầu đã liền từ bỏ chống cự, khuất phục trước số mệnh, như vậy nhất định từ lúc chào đời cuộc đời của họ đã là bi kịch, bởi vì đến lúc chết đi họ vẫn sẽ không thể hiểu được, linh hồn thì tự do, con người thì có quyền 'lựa chọn'.

Tề Phi, lúc này, chị vẫn ổn chứ?

"Đồ chết tiệt~ lại đang nhớ đến người phục nữ nào!"

Ngón tay Thanh Phượng khép lại móng tay bấm vào thịt trong lòng bàn tay của cô.

"Ui da~"

Mạc Tri Thu cam chịu số phận không giãy giụa, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt yêu thương vô bờ bến ngưng lại nhìn Thanh Phượng.

"Tiểu Xà, chúng ta kết hôn đi?"

"Hả?"

Thanh Phượng ngẩn ra. Giờ phút này hai người trên sô pha lặng lẽ hướng phòng ngủ đi tới, để không gian lại cho đôi trẻ.

"Đồ chết tiệt, chị đùa gì vậy?"

Thanh Phượng hất tay cô ra, quay mặt đi cố ý đưa lưng về phía cô. Mạc Tri Thu cong khóe miệng lên, đi tới sau lưng Thanh Phượng, hay tay choàng qua cổ của cô, từ từ xoay người cô lại. Đặt lên trán,

"Chị nói nghiêm túc, em nguyện ý gả cho chị không?"

Hơi thở ấm áp lưu loát đánh lên mặt cô, mặt Thanh Phượng không kềm lại được đỏ lên, ánh mắt dao động bất định nhìn về nơi khác.

"Ở chỗ này cầu hôn người ta một chút thành ý cũng không có. Huống hồ tại sao phải là em gả cho chị?"

Thanh Phượng bĩu môi, nhỏ giọng nỉ non.

"Haha~ vậy em cưới chị nhá."

Ngón tay Mạc Tri Thu nhẹ điểm lên chóp mũi cô, hôn lên khóe miệng, Hai tay tự nhiên choàng qua eo, thân thể thân mật cùng đối phương thiếp hợp.

"Đồ chết tiệt~ ai thèm cưới con bạch mao vừa xấu xí vừa vô lại lại vừa luống tuổi chứ!"

Thanh Phượng tuy quở trách, nhưng trong thanh âm lại tràn đày ngọt ngào.

"Như vậy a."

Mạc Tri Thu buông Thanh Phượng, vẻ mặt chán nản lui về sau. Rũ thấp mi mắt,

"Tiểu Xà quả nhiên vẫn chê bai thân thể này của chị sao?"

Giọng nhàn nhạt đượm buồn, tóm lấy làm cho tim Thanh Phượng đau.

"Đồ chết tiệt này!"

Thanh Phượng nhào vào trong lòng, hôn lên môi. Bàn tay tỉ mỉ vuốt ve gò má của cô,

"Mạc Tri Thu, tại sao chị càng lớn tuổi càng hay nghĩ lung tung vậy?"

"Chậc."

Mạc Tri Thu cứng họng, hưởng thụ bàn tay của người yêu tinh tế trên da thịt, hai mắt không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mắt cô.

"Chẳng phải em nói chị..."

Ngón tay dán lên môi của cô, dừng lại lời sắp nói ra cửa miệng. Thanh Phượng khẽ lắc đầu,

"Tri Thu, chị có thể không quan tâm thân phận của em, cũng đồng dạng, Tri Thu ở trong lòng em là hoàn mỹ nhất. Đối với người yêu thì ôn nhu, bên ngoài lại từng làm lão đại của băng đảng rung chuyển trời đất, thỉnh thoảng hay đùa bỡn có hơi tàn khốc, mặc dù có lúc rất đáng ghét, nhưng em chính là đối với những thứ này vừa yêu vừa hận, một mực nhớ mãi không quên. Cho nên em cũng chỉ gả cho đồ chết tiệt làm cho người ta chán ghét này thôi!"

Lời Thanh Phượng như làn gió xuân thổi vào thế giới quanh năm giá rét của Mạc Tri Thu, làm hòa tan lớp băng tận sâu đáy lòng tích tụ đã lâu.

"Tiểu Xà!"

Không cần nhiều lời thêm, Mạc Tri Thu bưng mặt cô lên, nhắm ngay làn môi đỏ mọng dùng sức vừa hôn. Vừa ngậm lấy môi cô cắn cắn không buông, giống như muốn nuốt vào trong bụng vậy, mút lấy mùi thơm trên làn môi đối phương. Đầu lưỡi để trên hàm răng dần dần xâm nhập, lúc tìm thấy đầu lưỡi mềm mại cũng chính là lúc chiếm đoạt.

Hai người hôn cho đến khi thở không nổi, mới chịu buông ra. Lông mày Thanh Phượng thấm ra một tia mị ý, cả người mềm nhũn chui vào trong ngực Mạc Tri Thu.

"Lần sau không cho phép hôn lâu như vậy!"

Thanh Phượng đấm ngực Mạc Tri Thu, hơi có vẻ tức giận nói.

"Tiểu Xà, đối diện trước em, lực khống chế của chị luôn không thể điều khiển."

Khóe miệng Mạc Tri Thu cong lên, vừa nói vừa muốn hôn nữa, bị hai tay Thanh Phượng từ chối.

"Không cho chị hôn!"

Thanh Phượng một tay đặt trên người Mạc Tri Thu, cùng cô kéo ra khoảng cách.

"Đây thế nhưng đều là tại em~"

Mạc Tri Thu tiến tới bên tai, thổi ra một hơi nóng bỏng. Cười xấu xa, một tay vững vàng ôm lấy chiếc eo, đem con rắn nhỏ giam cầm trong ngực mình, biểu cảm tà mị, làm cho Thanh Phượng cảm thấy một trận tươi đẹp.

"Tri Thu thật xinh đẹp."

Lời nói sót lại, đều bị hôn lấy. Không thể phủ nhận, đối mặt với nhu tình của Mạc Tri Thu, Thanh Phượng không có chút lực chống đỡ nào, trong phút chốc đắm chìm trong sự ôn nhu của cô. Bởi vì cô biết, Mạc Tri Thu thật lòng yêu cô, thương cô. Trọn kiếp này cô đều chỉ nguyện ý yên tâm giao mình cho cô ấy.

Giữa khe cửa, một đôi mắt màu xanh dòm ngó hết thảy trong phòng khách. Hồi lâu, cô lặng lẽ khép cửa lại, quay đầu biểu cảm cười trên gương mặt đầy gian trá tựa như được như ý, đáng yêu vọt đến bám lấy người trước mặt.

"Vợ~ biểu hiện hôm nay của chị có tốt không? Em xem, hai đứa nhỏ cũng thân thiết rồi, đợi một chút sợ rằng sẽ trình diễn chương trình thực tế tại phòng khách luôn nga!"

Cherie đổi lại một bộ biểu cảm lưu manh vô lại, làm người ta có loại xúc động muốn bóp chết cô, để cho cô không còn cười nổi.

"Qua loa hời hợt."

Tiểu Thanh quay đầu sang nơi khác, nhàn nhạt nói một câu.

"Vợ~ chị phát hiện em không thương chị."

Cherie đưa mặt mình ra, mở hai con mắt ai oán.

"Cherie, không đùa giỡn."

Tiểu Thanh tránh cái chạm của cô, ngồi lên giường.

"Huhu~ vợ, có phải em chê chị già rồi không."

Cherie chưa từ bỏ ý định lại tiến lên dính người, đưa tay nhéo gương mặt mình một cái,

"Chị đều biết, em không thương chị~"

"Ai nói em không thương."

Tiểu Thanh nhức đầu nhìn đứa 'con nít' trước mặt.

"Năm nay chị cũng sắp bốn mươi, xem như bảo dưỡng ra sao đi nữa, cũng không che giấu được sự thật ngày càng già yếu! Tiểu Thanh, nhìn em kỹ thêm một chút, vẫn là trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, cùng với mười mấy năm trước dường như không hề có sự thay đổi gì, chị..."

Nói đến đây, khóe mắt Cherie chua xót, một cỗ tình cảm bi thương từ tận đáy lòng dâng lên.