"Mọi người cứ từ từ mà dùng."

Thanh âm Dịch Lam như cũ lạnh như băng,

"Vậy em cùng chị đến ngồi sô pha nha, dù sao em cũng không thấy đói."

Cảnh Ngọc hướng cô mỉm cười.

"Không cần, tôi vẫn là đi trước, không quấy rầy thời gian ăn cơm vui vẻ của gia đình em."

Vừa nói, Dịch Lam vừa đứng lên.

"Lam tỷ tỷ..."

Cảnh Ngọc gần như cầu khẩn kêu lên, khiến Cảnh Lang không nhịn được,

"Cô Dịch, cô không cảm thấy hơi quá mức thất lễ rồi sao?"

"Tôi vốn vô tình mới có mặt ở đây, sao nói là thất lễ được?"

Dịch Lam không nóng không lạnh trả lời một câu.

"A~ ý của cô là em gái tôi làm người khác thấy khó chịu."

"Không sai biệt lắm."

Dịch Lam nhìn chằm chằm Cảnh Lang, lựa chọn khinh thường Cảnh Ngọc một bên. Cảnh Ngọc vội vàng hô lên:

"Chị, em không sao. Lam tỷ tỷ chẳng qua gần đây bận rộn, tâm tình không được tốt thôi."

Cảnh Lang trừng cô một cái, tỏ ý cô im lặng. Người ta đã khi dễ đến vậy, mà đứa em của cô còn giúp đỡ cho người ta, thật là cánh tay thì hướng ra ngoài.

Trong lúc nhất thời bàn cơm nổ ra bầu không khí giương cung bạt kiếm, ánh mắt Cảnh Lang phút chốc không rời khỏi người Dịch Lam, giống như muốn ở trên người cô tìm ra lỗ thủng. Dịch Lam không có chút ý lui bước nào, ngược lại tiến lên đón lấy ánh mắt Cảnh Lang.

âm thanh thanh thúy vang lên, làm cho tầm mắt cả hai tách ra, cùng dời về trên bàn. Chỉ thấy Cảnh Tình cầm một đôi đũa trên tay, nhẹ nhàng gõ vào nhau.

"Ăn cơm!"

Con ngươi Cảnh Tình đột nhiên trở nên sắc bén, thanh âm tràn đầy làm cho người ta cam nguyện cúi đầu xưng thần khí thế.

Cảnh Lang vẫn không ngồi xuống, ngược lại Lục Hồng kéo kéo ngón tay cô. Dịch Lam bĩu môi, vẻ mặt khinh miệt hiện ra hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lại, chỉ có điều tầm mắt dời về nơi khác.

"Mọi người nhanh ăn đi, để thêm nữa thức ăn sẽ nguội mất."

Tư Minh Vi ôn nhu nói, hy vọng có thể mượn lúc này làm bầu không khí bình thường lại.

"Cảnh Ngọc, đừng trơ mắt ếch ra nữa, mau ăn cơm!"

Cảnh Lang gọi Cảnh Ngọc một tiếng, đối với cô em gái nhà mình vẻ mặt một bộ hồn lìa khỏi xác, mà cảm thấy đau lòng. Rõ ràng ngay cả linh hồn cũng đều đã dời lên người cái cô tên Dịch Lam kia. Xúc động trước em gái yếu ớt nhà mình biết quyết tâm không bỏ cuộc đồng thời cũng thấy cao hứng thay cô.

"Chị, em không thấy đói..."

Ánh mắt Cảnh Ngọc từ đầu đến cuối chỉ quanh quẩn trên người Dịch Lam, bộ dạng giống như quỷ nhập vào người.

"Hôm nay mẹ đà điểu đã cố ý nấu món chân gà quay mà em thích ăn nhất!"

Cảnh Lang dùng đũa gõ một cái lên chén của cô.

"Chị, đừng hung hữ vậy mà~ em ăn là được a."

Cảnh Ngọc thè lưỡi một cái, kẹp một cái đùi gà bỏ vào trong chén của mình.

Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Cảnh Tình vẫn thấy được ánh mắt Dịch Lam vừa rồi quay đầu nhìn về Cảnh Ngọc, tràn đầy ôn nhu.

"Cháu Dịch, không thấy đói cũng cùng ăn chung một chút đi, đừng câu nệ~ xem như đang ở nhà cháu vậy."

Cảnh Tình cũng kẹp chân gà bỏ vào chén cho cô. Ánh mắt Dịch Lam lạnh lùng nhìn trong chén,

"Cảm ơn."

Lại cúi đầu cắn một miếng, Cô đối với người trong gia đình này cũng không có ác ý, ngược lại là thấy vui, chỉ là đây là thói quen từ lâu của cô, trời sinh tính khí cao ngạo tự buồn tự vui, không thể cùng sống chung với người khác. Bởi vì rất lâu không được cảm nhận bầu không khí như vậy, nên bản năng sinh ra một loại cảm giác bài xích. Huống hồ đối với hai mẫu thân của Cảnh Ngọc, một tổ hợp gia đình như vậy, cô cũng có nhiều hứng thú. Rõ ràng từ khí tức sản sinh trên người Cảnh Tình, cô đã đoán được gia đình này không hề đơn giản, khó trách La đại tiểu thư đối với Cảnh Lang không ngừng theo dõi. Còn cô đối với Cảnh Ngọc, cũng không ghét, nhưng cũng không thể trở thành quan hệ yêu đương, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn loại phương pháp để Cảnh Ngọc thấy khó mà lui.

"A hi~ Lam tỷ tỷ, đùi gà ăn ngon không?"

Khóe miệng Cảnh Ngọc nâng lên, kéo ra nụ cười, hai bên gò má lập tức lộ ra hai cái lúm đồng tiền, nụ cười ngọt ngào làm người ta sinh ra trìu mến.

"Cũng bình thường."

Dịch Lam thuận miệng trả lời.

"Lam tỷ tỷ~ em thích nhất là ăn đùi gà, nói cho chị biết món này ăn rất ngon nha~"

Cảnh Ngọc cười rạng rỡ, thao thao bất tuyệt nói.

Cả bàn cơm nhất thời náo nhiệt, Dịch Lam gặm đùi gà, nửa gật đầu không đếm xỉa ánh mắt thoáng nhìn trực diện cô.

"Mẹ, lần này hai người định ở lại bao lâu?"

Cảnh Lang đúng lúc ngắt ngang Cảnh Ngọc,

"Tiểu Lang Lang cảm thấy thế nào~"

Cảnh Tình tiếp thêm thức ăn vào chén cho Tư Minh Vi, mắt thấy cũng sắp thành ngọn núi nhỏ. Tư Minh Vi đỏ mặt, cúi đầu chậm rãi ăn, nhỏ giọng nỉ non vài câu.

"Con hy vọng cả hai có thể định cư lâu dài ở đây."

Cảnh Lang cười nói, quay đầu nhìn Lục Hồng. Thấy Lục Hồng ăn không nhiều, chân mày mơ hồ hiện lên lo âu.

"Sao không ăn nhiều một chút?"

"Gần đây khẩu vị tương đối ít."

Lục Hồng tùy tiện lấy lý do,

"Để chị đút em~"

Cảnh Lang bưng chén kẹp đầy thức ăn lên, tỏ ý Lục Hồng ngẩng đầu lên.

"Không cần đâu, Lang..."

Đối mặt trước ánh mắt hài hước của mọi người, Lục Hồng thấy muốn quay mặt đi nơi khác ngay. Cảnh Lang men theo ánh mắt Lục Hồng, thấy Cảnh Tình mặt đang tươi cười đánh giá các cô.

"Tiểu Lang Lang~ ở bên ngoài ân ái là bị trời phạt à~"

"Vậy chỉ sợ mẫu thân đại nhân sớm đã bị sét đánh ngay cả mảnh xương vụn cũng chả còn."

Cảnh Lang không cam lòng yếu thế.

"Truyền thống nhà họ Cảnh quả nhiên rất đặc sắc."

Dịch Lam chợt toát lên một câu, trong lời nói ẩn chứa hàm ý thâm sâu.

"Lựa chọn của các người đều có sở thích quay mặt đi nơi khác."

Cảnh Lang giả bộ ho khan một tiếng,

"Bảo bối~ chúng ta đừng để ý đến họ."

Quay đầu hướng Lục Hồng ôn nhu nói.

"Để em tự mình."

Lục Hồng đưa tay đẩy chén của cô ra.

"Em không cho chị đút~ buổi tối liền đừng hòng được ngủ~"

Cảnh Lang nổi lên đùa giỡn vô lại. Lời vừa thoát ra, mọi người liền nhìn về Lục Hồng ánh mắt càng quỷ dị, mang nụ cười làm cho người ta thấy rùng mình, một bộ như sáng tỏ, khiến Lục Hồng càng không biết phải làm sao.

Vậy mà Cảnh Lang vẫn như cũ bày ra một bộ thiếu đòn, Lục Hồng nhất thời cảm thấy người trước mặt đáng ghét vô cùng, không chút nghĩ ngợi liền nhéo lấy lỗ tai cô.

"Ái!"

Chén cơm trong tay Cảnh Lang suýt rơi xuống đất,

"Bảo bối~~ mau buông tay! Đau quá đi à~!"

Cảnh Lang không để ý hình tượng cầu xin tha thứ.

Cảnh Ngọc lộ ra ánh mắt khi dễ, bà chị nhà mình quả nhiên là mạng thê nô. Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi ngược lại rất ăn ý nhìn nhau, lộ ra nụ cười vui mừng. Bởi vì cô biết Cảnh Lang lần này là nghiêm túc, đã tìm được người muốn cùng cả đời rồi.

Dịch Lam thì có nhiều hứng thú nhìn cả hai, Cảnh Lang một mặt như vậy người ngoài sẽ không thể nào biết được, nếu bị La đại tiểu thư nhìn thấy, sợ rằng sẽ nổi đóa bùng nổ thế chiến thứ 3 mất. Ánh mắt lại chuyển về trên người Lục Hồng, không khỏi cong lên khóe miệng, trong lòng hiếm khi có được tấm tắc.

Cô gái tên Lục Hồng này tuy chỉ có một mắt, thế nhưng khuôn mặt lại khêu gợi, ta thấy đích xác là trong cỗ nét đẹp lạnh lùng lộ ra khí chất bất khả xâm phạm.

"Lam tỷ tỷ."

Chẳng biết tự lúc nào, tay Cảnh Ngọc đã đặt lên tay cô, cảm xúc mềm mại, giống như bị điện giật Dịch Lam rụt tay.

Mất mát trong con ngươi Cảnh Ngọc lóe lên, Lam tỷ tỷ liền ghét mình như vậy sao? Ngay cả chạm vào cũng cảm thấy ghét. Thế nhưng rõ ràng đôi tay này trong đêm đó đã phủ lên toàn thân chị ấy, thậm chí chỗ mẫn cảm sâu nhất, đến nay vào mỗi đêm, cô vẫn còn thường xuyên nhớ lại cảm xúc trên đầu ngón tay.

"Sao vậy?"

Mặt không cảm giác nhìn về phía cô.

"Nếu chị đã no, vào phòng em ngồi một chút nha."

"Ước định giữa chúng ta hình như không bao gồm chuyện này."

Không cho phép nghi ngờ trả lời, ánh mắt Dịch Lam lạnh lùng lần nữa làm cõi lòng Cảnh Ngọc lại đau nhói.

"Ừm, em biết rồi."

Cảnh Ngọc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cúi đầu.

"Cũng được."

Dịch Lam lạnh lùng nói.

"Lam tỷ tỷ ý chị là đồng ý?"

Ánh mắt Cảnh Ngọc lập tức trở nên mừng rỡ.

Vì vậy dưới sự ngầm cho phép của Cảnh Tình, Cảnh Ngọc mang Dịch Lam rời đi trước, lên lầu một.

Trùng hợp lúc này, Lục Hồng cũng buông lỏng tay, lỗ tai Cảnh Lang có được sự phóng thích.

"Mẹ, Cảnh Ngọc nó?"

Giọng nói tràn đầy lo lắng, đưa mắt nhìn bóng lưng cả hai.

"Lang Lang, tiểu Ngọc nhi cũng lớn rồi, chúng ta hẳn nên tôn trọng lựa chọn của chính nó."

Lời nói thành khẩn của Tư Minh Vi nói ra khỏi miệng.

"Nhưng mà..."

Cảnh Lang còn muốn nói thêm điều gì, thì bị một miếng thịt tròn chặn miệng lại.

"Ăn cơm."

Ngơ ngác nhìn người trước mặt không được tự nhiên trừng mắt, nụ cười trong đôi mắt không cần nói cũng biết, Cảnh Lang nhai kỹ, nuốt thịt xuống.

"Bảo bối~ vẫn là em tốt nhất~"

Thò đầu tới thơm cô một cái,

"Lau sạch nước miếng của chị!"

Lục Hồng đẩy cô ra, song khi ánh mắt chạm đến lỗ tai bị mình véo đến đỏ bừng của Cảnh Lang, lại bỗng không dừng được lấy tay xoa xoa.

"Hị hị~ bảo bối, một chút cũng không đau, đây là biểu hiện tình yêu của em nha~"

"Phì~"

Cảnh Tình cũng không nhịn được nữa bật cười,

"Lang Lang, ban đầu mẹ nên cho con đến học ở học viện sân khấu điện ảnh mới đúng~"

Cảnh Lang quay đầu trợn mắt nhìn mẹ mình, vừa quay đầu ngoan ngoãn hưởng thụ người yêu vuốt ve.

"Tiểu đà điểu~ em nói có đúng không?"

Cảnh Tình nắm tay Tư Minh Vi,

"Có lẽ nên đóng phim của Quỳnh Dao!"

"Hahaha~"

Ngay cả Tư Minh Vi cũng khó có được trêu chọc Cảnh Lang.

"Thân ái~ đừng để ý đến hai vị bô lão già mà không kính này, chúng ta tiếp tục~"

Cảnh Lang chủ động dâng đầu mình lên, toàn bộ chui vào ngực Lục Hồng, chỉ chỉ vào lỗ tai.

"Chị nha."

Lục Hồng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục động tác trên tay, chẳng qua có lẽ chính cô cũng không phát giác thấy, ánh mắt mình có bao nhiêu ôn nhu.

Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi mỉm cười nhìn nhau, len lén nắm tay đối phương, đứng dậy hướng căn phòng khách khác đi tới.

Cái gọi là có người vui cũng có người buồn, thế gian này có thể có tình yêu lưỡng tình tương duyệt hơn nữa còn làm bạn với nhau đến già, thì vẫn có tình yêu cầu mà không được, đớn đau khổ sở hành hạ, đến cuối cùng biến thành hận thù.

Tình yêu là một con dao hai lưỡi, có thể khiến người ta có được toàn bộ thế giới, cũng có thể khiến người ta đánh mất tất cả. Nguyên nhân cuối cùng, chính là vì trái tim loài người vốn có yêu có hận, nếu khái quát hơn nữa điểm chính đơn giản chính là một chữ 'muốn'.

Chỉ với một ý niệm lựa chọn sai lệch, thông thường là bước đi đầu tiên trên con đường sai lầm, cho đến mãi về sau sẽ càng đi càng sai, đến cuối cùng bước chân vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

Chai rượu rỗng lăn trên mặt đất, lăn đến một góc tường. Phòng khách lớn như vậy có một bóng người tiều tụy không chịu được làm ổ trên sô pha. Hai tay cô ôm trước ngực, thân thể co ro run rẩy. Môi tái nhợt không một chút độ bóng giương lên,

"Lục Hồng..."

Im lặng nỉ non.

Không biết đã uống đến chai bao nhiêu, cũng không biết hiện tại bản thân đang ở chốn nào, Dương Mỹ Linh thất hồn lạc phách, vô tri vô giác giao thân mình quyện vào những cơn ác mộng. Cô cự tuyệt trở về thực tại.