“Lâm công tử chỉ nói một câu:‘Cửa này do một trong tứ đại danh kỹ Giang Nam Tô Uyển Nhu chủ trì.’

Mọi người tưởng tượng xem, lời này vừa thốt lên, thử có bao nhiêu người nặng lòng tại đây, tim ai cũng đập thình thịch cả.

Từ trước đến nay, tâm nguyện được nhìn thấy ‘nam Tô bắc Mã’ (chỉ họ Tô phía nam và họ Mã phía bắc, hai trong tứ đại danh kỹ) của nhiều công tử vốn là tâm nguyện cả đời khó cầu mà.

Cô gái ấy dựa sát vào người thiếu niên kia nói:‘Tứ đại danh kỹ Giang Nam đấy! Huynh không ngờ phải không?’

Thiếu niên ấy tỏ vẻ bất đắc dĩ, di di chóp mũi cô gái mà cười:‘Là muội muốn gặp chứ còn ai vào đây? Lại còn dựa hơi ta nữa chứ.’

Cô ấy xấu hổ hề hề, hỏi:’Như cũ ha?’

Chàng trai ấy nở nụ cười ấm áp gật đầu rồi lấy trong mình ra một cây tiêu ngọc màu xanh bình thường. Mọi người chợt hiểu rằng hóa ra cửa này là do thần y ấy ứng đối. Nhưng rất nhanh sau đó, chúng ta lập tức rõ bản thân lại một lần nữa nhầm lẫn rồi.

Một tiếng tiêu du dương bỗng cất lên giữa không gian, dường như thứ xúc cảm ấy dâng lên từ đáy lòng hắn vô cùng tự nhiên vậy. Tiếng nhạc khi thì trầm thấp đau thương, khi thì mềm mại, uyển chuyển như lời thì thầm của thiếu nữ; khi thì cao vút đầy sức sống tựa như hồ điệp phá kén hồi sinh. Lòng lúc thì tầng tầng lớp lớp nỗi ai oán, lúc thì thả lỏng nhẹ nhàng, trong đầu chợt hiện ra vô số gương mặt thân thương, cuối cùng cũng không kềm được lưu luyến, hoài niệm.

Và khi chúng ta còn mãi đắm chìm trong khúc nhạc ấy, cô gái cất giọng ca hòa theo nhịp nhàng:

‘Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,

Khinh giải la thường,

Độc thượng lan chu.

Vân trung thùy kí cẩm thư lai?

Nhạn tự hồi thì,

Nguyệt mãn tây lâu.

Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu,

Nhất chủng tương tư,

Lưỡng xử nhàn sầu.

Thử tình vô kế khả tiêu trừ,

Tài hạ mi đầu,

Khước thượng tâm đầu. ’

Khúc ca dừng lại. Khi mọi người vẫn như đang lạc vào giấc mộng thì tiếng rèm che vang lên, một cô gái đẹp sắc nước hương trời bước ra từ trong buồng nhỏ.

Gương mặt nàng còn vương lệ nhưng vẫn không làm dung mạo ấy kém đi chút nào, ngược lại còn tôn thêm nét yếu ớt khiến người thấy người thương. Nàng cũng không có bất cứ lời dư thừa, chỉ đi thẳng một đường đến trước cô gái kia cầm tay lên vội vàng hỏi:‘Khúc nhạc này là ai sáng tác? Vì sao lại có nỗi khúc mắc này?’

Cô gái hơi giật mình nhìn nàng, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần đáp:’Bài ca này tên là Nhất Tiễn Mai (1), là do một thiếu nữ vì nhớ thương người trượng phu xa nhà viết nên để giãi bày nỗi đau biệt ly.’

Tô cô nương giống như không hề quan tâm ai đang bên cạnh mình, vẻ mặt lúc thì bi thương, lúc thì hạnh phúc, ánh mắt được dòng lệ rửa sạch càng rõ hơn tâm sự vô biên muốn được bày tỏ, một lát sau mới thở dài:

‘Các người qua cửa, mời lên lầu ba.’

Cô gái kia vẫn chưa hoàn hồn lại, vô thức gật đầu rồi cầm ngược lại tay nàng, giọng dịu dàng: ‘Tình yêu phải từ hai phía thì mới lâu dài, hà cớ sao lại còn phải sớm tối chờ mong.’

Tô cô nương đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập vẻ khó tin và nước mắt, lát sau mới thốt lên:‘Đa tạ.’

Cô gái kia trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên biến sắc hỏi:‘Cô vừa nói là chúng ta lên lầu ba sao? Vì sao vậy? Không phải là còn cửa thứ hai chưa qua ư?’

Khuôn mặt Tô cô nương tuy vẫn đầy lệ nhưng khi cười lại vô cùng khuynh thành, ngược lại còn không trách mắng, nói:‘Các người vừa rồi đã qua hết được những thử thách của cửa thứ hai, còn không mau đi lên đi.’

Tận đến khi ấy mọi người mới hiểu ra vì sao cửa thứ nhất họ gặp lại khó như thế. Vốn dĩ Lâm công tử từ lúc đoán được bọn họ là ba người Vô Du tổ thì đã đổi đề mục của cửa thứ hai xuống lầu một rồi.”

Nói đến đây thì người đàn ông đứng tuổi kia cũng ngừng lại. Tất cả vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ, cũng không có ai thúc giục nữa.

Đây cũng là nguyên do mà vì sao chuyện xảy ra đã nhiều ngày mà vẫn chưa có ai từng chứng kiến thuật lại cả, vì chính bản thân bọn họ cũng đang còn chấn động, cũng cần một khoảng thời gian để ngẫm nghĩ về từng cảnh tượng hôm ấy. Uống hết một bầu rượu, người đàn ông kia lại gọi thêm một bầu nữa.

Mọi người cuối cùng cũng bừng tỉnh, giục hắn kể tiếp.

Nhưng người đàn ông ấy lại cười khổ trong lòng: kinh ngạc thật sự không ngôn từ nào diễn tả được vẫn còn ở phía sau.

“Tô cô nương đến lúc này mới nhận ra vẫn còn có người bên cạnh, tầm mắt rơi trên người vị thiếu niên thần y kia cũng phải lặng một lát mới bình thường trở lại.

Chàng trai kia dường như chẳng chú ý đến điều đó, chỉ nở nụ cười ôn hòa:‘Làm phiền Tô cô nương.’

Tô cô nương cười xấu hổ, cúi nhẹ người nói:’Mời ba vị.’

Vốn theo quy củ của Vọng Giang lâu thì những người như chúng ta chắc chắn không có tư cách để đặt chân lên lầu ba, nhưng hôm nay bọn ta cũng không lo đến chút quy củ ấy. Ta biết rõ, bất cứ ai có mặt nếu bỏ lỡ trận tỷ thí này chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

Chưởng quầy của Vọng Giang lâu hẳn cũng lo lắng đến điểm này nên cũng không gây khó dễ, vì vậy nhóm người bọn ta chậm rãi theo chân họ lên lầu.

Ta từ trước đến nay vẫn cho rằng không cửa tiệm bình thường nào có thể so sánh với cách bài trí thanh lịch, cao quý của Vọng Giang lâu, nhưng e là chẳng thể nào tìm thấy được bất kì nơi nào trên thế gian tương đồng được.

Đặt chân lên lầu ba rồi, ta mới nhận ra được những thứ mình thấy hằng ngày có bao nhiêu kém cỏi.Ta cũng không biết rằng cùng một đại sảnh, vài gian nhã phòng và vài đội nhạc võ nhưng sự khác biệt giữa hai tầng lại chênh lệch như vậy, nó khiến cho con người ta cảm thấy được sự bất đồng rõ rệt giữa thiên đường và nhân gian.

Mọi người ở đây bao gồm cả ta, ngoại trừ Tô cô nương ra thì ngày thường chưa bao giờ đặt chân đến nơi này cả. Vậy nên bọn ta vô cùng kinh ngạc, lại cực kì ngưỡng mộ, kính trọng, khen ngợi, biểu hiện thất thần gì cũng đều có cả.

Nhưng ba người kia, một người vẫn cười điềm đạm như trước, một người ánh mắt vẫn lạnh lùng, người còn lại thì vẫn hưng phấn mà ngang nhiên ngắm nghía đánh giá xung quanh.

Cô gái nhìn một vòng rồi mới líu lưỡi nói:‘Cuối cùng cũng vẫn dùng tỉ thức hoàng kim (luật hoàng kim hay tỉ lệ vàng ) (2) à, lợi hại thật!’

‘Băng nhi, tỉ thức hoàng kim là cái gì?’ Thiếu niên thần y vẻ mặt lạ lùng cúi đầu hỏi.

‘Cái này………..’ Cô gái nhíu mày, hơi có chút bất đắc dĩ trả lời, ‘Rất là khó giải thích! Huynh xem như muội chưa nói gì là được rồi.’

Một thoáng yên lặng.

Tô cô nương khom mình trước ba người họ nói:‘Trình tự của trạm gác thứ ba này có chút bất đồng với hai trạm trước, không phải do chư vị tự lựa chọn. Uyển Nhu cũng chỉ có thể đẫn đường đến đây, quyền hạn chỉ cho phép quan sát từ bên ngoài mà thôi.’

Thần y kia mỉm cười, hỏi:‘Có phải ý cô nương là trước tiên chúng ta phải tìm người khác dẫn đường?’

Tô cô nương giật mình rồi lập tức cười đáp:‘Quả không phụ tài danh tuyệt thế thần y.’

Ngón tay thon nhỏ trắng như ngọc chỉ về phía một nhã phòng:‘Nơi này gọi là Phong Nguyệt các, có một vị cao nhân đã quy ẩn đang ở bên trong. Người này thì ngay cả Uyển Nhu và Lâm công tử cũng chưa bao giờ được diện kiến cả.’

Nói xong xoay đầu lại thuận theo ánh mắt mọi người nhìn Lâm Khiêm. Lâm công tử gật nhẹ đầu xác nhận.

‘Các người muốn vượt cửa thứ ba thì trước hết phải dùng một nhạc cụ bất kì trong phòng tấu nhạc làm ngài xúc động thì ngài mới có thể đưa các người đến nơi tỉ thí tiếp theo.’

‘Mong các vị không chê Uyển Nhu dài dòng. Uyển Nhu ở nơi này dù chưa từng gặp vị cao nhân kia nhưng mỗi đêm đều lắng nghe tiếng đàn của ngài. Tiếng đàn kia, tôi chỉ có thể nói rằng dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, rung động lòng người, so với tiếng tiêu của công tử thì chỉ có hơn chứ không kém.’

Nghe được lời ấy, gương mặt của thiếu niên kia không có chút thay đổi, vẫn cười nhàn nhạt nói:‘Đa tạ cô nương nhắc nhờ.’

Bước vào Phong Nguyệt các, đập vào mắt không phải là cách bố trí kỳ lạ mà nhạc cụ, nào là trống, đàn sắt, cổ cầm, đàn tranh,…. bày la liệt chật khắp cả gian phòng. Bất cứ thứ gì ngươi có thể nghĩ ra đều có ở nơi này.

Tô cô nương nói:‘Nơi này có không ít kì trân dị bảo, mong công tử lựa chọn cẩn thận.’

Thiếu niên cười quả thật có chút sửng sốt, thuận tay nhấc lên một dao cầm không hề nổi bật bên cạnh, ‘Cái này đi.’

Ánh mắt Tô cô nương cùng Lâm công tử đều sáng lên, đồng thời thốt lên:‘Mắt nhìn của công tử quả nhiên là rất tốt!’

Trái lại lần này thiếu niên cúi đầu nhìn kĩ dao cầm kia rồi cười khổ:‘Đúng là ‘Phượng vĩ hàn’ lừng danh, thật khôi hài. Thôi quên đi, xin hỏi là ta có thể bắt đầu được chưa?’

Thiếu niên thần y ngồi xuống chiếu một cách tự nhiên, ngón tay thon dài gảy hai nhịp trên dây đàn. Vài tiếng âm phù (nốt nhạc) êm tai vang lên từ thân đàn. Hắn cười nói:‘Quả nhiên là cầm tốt.’

Tia sáng trong mắt chợt lóe lên, hai tay lướt nhẹ, tiếng đàn trong nháy mắt phát ra làm lòng ta thoáng tê dại rồi lại mang một sự thoải mái không nói nên lời.

Còn không đợi ta hoàn hồn, tiếng đàn đã dừng lại. Tiếng đàn hòa nhã đầy mạnh mẽ, khi thì cao vút như ở tận thiên cung, khi thì trầm thấp tựa tiếng nước chảy róc rách nơi vực sâu biển lớn, tựa như người chỉ bàng quan trông vào những bi hoan li hợp trong thế gian này. Sống có gì vui, chết có gì khổ! (gốc: sinh diệc hà hoan, tử diệc hà khổ!). Sống như thế thì nhất định phải cố gắng sao cho thật tốt.”