Edit: Imadoki

Năm ngày sau, nhờ vào sự chăm sóc ân cần, tỉ mỉ của Kì Nhiên mà những vết thương trên người tôi dần dần bình phục, chỉ có vết trầy trên mặt nhìn vẫn còn dữ tợn như trước. Tôi bèn ra bờ sông soi, rồi khẳng định, nếu bây giờ vác gương mặt còn đang đóng vảy này đi dọa người ta, rõ ràng là vô cùng hiệu quả.

Nhưng cho dù đã bong hết những vảy đó, chỉ sợ là vẫn sẽ để lại sẹo. Xem ra là mười bảy năm thiếu nữ tươi đẹp của tôi trước đây cũng bị ông trời nhẫn tâm cướp mất rồi.

Năm ngày này, tôi rất ít khi nhìn thấy cái người tên Bộ Sát kia. Chẳng cần Kì Nhiên nói, tôi cũng biết hắn là người lạnh lùng thế nào, nhưng cũng phải công nhận là hắn có vẻ giỏi trò thượng cẳng tay, hạ cẳng chân giống anh trai mình thật.

Lần thứ hai nhìn thấy Bộ Sát là khi Kì Nhiên gọi hắn mang thuốc đến cho tôi. Tất nhiên tôi cũng không trông đợi hắn chu đáo như Kì Nhiên, nhưng cũng không ngờ là hắn đến cái liếc mắt cũng không thèm, đưa thuốc rồi rời đi ngay tức khắc. Giống như chỉ cần ở chung phòng với tôi vài giây thôi cũng là chuyện phiền tóai vô cùng.

Có điều, nhờ vậy mà tôi mới nhìn thấy được rõ diện mạo của hắn. Vừa mới chiêm ngưỡng khuôn mặt đầy ấn tượng kia của Kì Nhiên, so ra thì khuôn mặt của Bộ Sát thể nói là thiếu nét hiền lành. Nhưng bất kì ai hễ thấy qua dung mạo của hắn đều không thể quên được.

Toàn thân mặc một bộ đồ đen, tóc được cột đơn giản ở phía sau, vài sợi lòa xòa ở phía trước che khuất đi phần nào gương mặt hắn làm tôi trong một chốc không nhìn thấy được rõ ràng. Ngàn vạn lần cũng đừng có ai nhầm hắn là nữ nhân, không, hoàn toàn không có chuyện đó.

Bởi vì cả người hắn đều tỏa ra lãnh khí, dù cho đã có mũ và áo choàng che phủ phần nào nhưng vẫn không giấu nổi hình thể và dường nét gương mặt hắn. Có lẽ dùng từ "lạnh như băng" để hình dung cũng không thích hợp. Đúng rồi, là lãnh đạm, lãnh đạm đến mức khiến người ta không thể cảm thấy được hơi thở của hắn.

Lúc tôi từ bờ sông trở lại căn miếu đổ nát thì phát hiện Kì Nhiên với Bộ Sát đã thu vén hành trang cả rồi, hiển nhiên là muốn rời đi.

Kì Nhiên đã mang mặt nạ lại, từ đằng xa nhìn tôi mỉm cười. Mà Bộ Sát mặt không chút thay đổi cầm trường đao đứng cạnh bên trông thật giống một lãng khách trong tay nắm giữ kiếm tâm.

Kỳ thật, ngay từ đầu, tôi cũng không quan tâm đến tranh châm biếm gì đó, chỉ là Tiểu Vũ thực sự thích nó quá mức. (Ý chị BY là chị tự thấy so sánh của mình có vẻ giống đang nói tới tranh châm biếm)

Con bé Tiểu Vũ này đó, toàn thân giống như đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, làm người bên cạnh cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên. Ở chung với con bé lâu như vậy, dần dần tôi cũng trở nên thích những thứ này, không còn cô độc như trước.

Nhắc đến mới thấy lạ, chẳng biết Kì Nhiên có võ công hay không, tôi cũng chưa bao giờ thấy hắn cầm vũ khí gì.

Khụ ~ thời điểm như thế này mà tôi vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ, không còn sớm nữa, tôi làm thế nào mới theo bọn họ được đây?

Tôi bước lên trước, nhìn Kì Nhiên hỏi:"Phải đi rồi sao?"

Hắn gật đầu, trong mắt hiện lên một tia không muốn cùng bất đắc dĩ.

Năm ngày này hắn vẫn không quản ngày đêm chăm sóc tôi. Tôi ngoan ngoãn nằm trên giường, cũng rảnh rỗi không có gì làm bèn kể vài chuyện tiếu lâm cổ đại cho hắn nghe, có thể nói là chung sống vô cùng hòa thuận.

Ở chung năm ngày ngắn ngủi, tôi đã thấy đủ sự thông minh và khiếu hài hước của hắn rồi.

Đối với những người xung quanh thì hắn rất là nhạy cảm. Bất kể khi nào tôi khát, đói bụng hay miệng vết thương bị ngứa, hắn đều phát hiện cả, sau đó lại càng chăm sóc chu đáo hơn.

Còn về chút tiểu xảo lừa người ta của tôi, tuy rằng hắn không nói câu nào, nhưng có đánh chết tôi cũng không tin là hắn không phát hiện ra sơ hở nào.

Mà như tôi đã nói lúc đầu, đối với những người xung quanh, cho dù là người xa lạ thì hắn vẫn đối đãi rất tốt.

Thà rằng thừa nhận mình bị lừa cũng không đành lòng miễn cưỡng người khác.

Tôi cúi đầu, nhìn cả người bẩn như thể sắp trở thành đôi giày thể thao màu đen, trầm ngâm hồi lâu mới nhỏ giọng nói:"Có thể đi cùng hai người không?"

"Không được!" Một tiếng "không" lạnh lùng hạ xuống, giọng nói lạnh như băng vang lên.

Trong lòng tôi không ngừng nguyền rủa cái tên Bộ Sát chết tiệt kia, nhưng vẫn cúi đầu giả bộ đáng thương. Tôi không tin tên Kì Nhiên này nỡ nhẫn tâm từ chối.

"Không phải là chúng ta không muốn dẫn cô theo, mà là chúng ta thật sự không có gì tốt, sợ gây thêm phiền phức thôi."

Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn kiên định nói:"Ngay cả việc hủy dung, mất mát lớn như vậy, tôi còn có thể vượt qua được, có cái gì phải sợ nữa chứ?"

Kì Nhiên bị tôi nói đến nghẹn lời, nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo ập đến, nhìn lên thì thấy Bộ Sát vô cảm nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt hắn giống như chỉ cần tôi nói thêm câu nào nữa thôi thì sẽ không do dự xuống tay hạ sát. Tôi chịu không được rùng mình một cái.

Nhưng bản tính hiếu thắng từ trong xương cốt của tôi lại thôi thúc tôi ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt hắn, bình tĩnh, kiên định lên tiếng:"Thật xin lỗi, tôi biết là sẽ mang đến nhiều phiền toái cho hai anh, nhưng tôi thật sự là không có cách nào khác, mong hai anh mang tôi theo với."

Im lặng một lúc, tôi quay đầu nhìn phía Kì Nhiên, nhưng gương mặt lại không giống như sắp khóc. Vẻ mặt tôi vẫn ngang bướng mà lãnh đạm như trước.

"Được rồi." Kì Nhiên rốt cuộc cũng thốt lên, hắn có chút nuông chiều xoa xoa đầu tôi, bất đắc dĩ cười nói, "Cô thật giống con gà nhỏ nóng tính, bỏ cô lại đúng là có chút lo lắng."

Càng ở chung với kì Nhiên, tôi lại càng thích hắn hơn, hệt như anh trai lúc nào cũng chiều chuộng và bảo vệ tôi, nhất là so với anh trai càng có phần dịu dàng hơn. Không biết có phải là đối với ai hắn cũng tốt như thế hay không, nghĩ đến đây, tôi không khỏi tiu nghỉu. Nhất định là như thế rồi, nhìn thế nào tôi cũng giống như là đang lạm dụng lòng tốt của hắn vậy.

"Cảm ơn!" Tôi cười ngọt ngào, không biết là vẻ mặt xấu xí này có khủng bố quá mức hay không nữa, "Vẫn là Kì Nhiên tốt nhất."

"Kì, ngươi..." Bộ Sát hơi nhíu mày nhìn Kì Nhiên, bày ra vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.

"Không có việc gì đâu." Kì Nhiên cười cười, " Không phải là mang cô theo rồi sao? Chúng ta nên nhanh chóng đi thôi."

Bộ Sát liếc nhìn Kì Nhiên đi qua, đôi mắt hiện lên một tia lo lắng. Tức thì, hắn quay mặt về chỗ tôi, sự lo lắng trong nháy mắt biến thành đề phòng.

"Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì." Giọng hắn đều đều, lộ ra hàn ý vô tận, "Nhưng nếu Kì có bất kì tổn thương gì, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không được, chết không xong..."

Tôi yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, cảm thấy như nhìn thấy bóng hình anh trai ngày trước liều mạng bảo vệ cho mình. Tôi thản nhiên cười khẽ, không trả lời, rồi đột nhiên xoay người về phía trước hét lớn:

"Kì Nhiên."

Kì Nhiên quay đầu lại nhìn tôi một cách khó hiểu.

"Quan hệ giữa anh với Bộ Sát là sao thế? Chủ tớ à?"

Kì Nhiên rõ ràng là không nghĩ tôi sẽ hỏi vấn đề này, ngây người ra một lúc rồi mới lộ ra nụ cười. Tôi dám khẳng định, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn không có vẻ gì là phòng bị, cười hồn nhiên hệt như một đứa bé.

Âm thanh như suối chảy vang lên, chậm rãi lan truyền giữa ba người.

"Hắn là bằng hữu của ta, cũng là người thân quan trọng nhất đời này."

Tôi cũng cười dịu dàng với hắn, Kì Nhiên đúng là Kì Nhiên.

Đúng vậy! Là người thân quan trọng nhất, vậy nên, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải trở về, vì nơi đó có người tôi yêu thương đang chờ tôi.

Tôi quay mặt, trông thấy gương mặt vẫn còn thất thần của Bộ Sát, thu lại hết những tính toán cùng sự phòng bị, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn hắn hứa hẹn:"Tôi, Thủy Băng Y này thề, quyết không làm gì có thể gây nguy hại cho Kì Nhiên cùng Bộ Sát, nếu không ông trời sẽ khiến tôi lại phải sống trong bóng tối, cô độc cả đời."

Chưa từng sống trong bóng tối sẽ vĩnh viễn không biết thế nào là cô tịch, cũng sẽ chẳng biết ánh sáng mặt trời đáng quý đến nhường nào, lại càng không thể biết một khi đã nhìn thấy mà lại đánh mất thì đáng sợ đến bao nhiêu.

Lời thề này nếu người khác nghe, có thể là sẽ không hiểu ý tứ của nó, nhưng tôi chắc chắn rằng Bộ Sát sẽ hiểu nó quan trọng thế nào. Bởi Kì Nhiên chính là mặt trời của Bộ Sát, giống như cha và anh trai là ánh dương trong đời tôi vậy.

"Tôi thừa nhận là có một số việc còn giấu diếm các anh, nhưng tôi thật sự chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm hại các anh cả. Trên thế giới này, các anh đối với tôi mà nói, là bằng hữu duy nhất mà tôi có. Tôi đơn thuần chỉ là không muốn rời khỏi các anh thôi."

Tôi thành khẩn nhìn Bộ Sát, không hề né tránh ánh mắt sắc bén của hắn ta. Rất lâu sau, tôi nhìn thấy hắn như giống như không thở dài một cái, ánh mắt trở lại lạnh băng như trước.

"Đi thôi." Mắt hắn lóe lên sát khí dày đặc rồi biến mất, hờ hững nói.

Lòng tôi không chút vui mừng, tuy rằng hắn vẫn còn đề phòng, chỉ cần tôi làm gì tổn hại Kì Nhiên thì sẽ không khoan nhượng mà xuống tay hạ sát, nhưng mà dù sao...

Hắn nói — đi thôi.

Mặc kệ là do hắn bận tâm đến thái độ của Kì Nhiên hay không nhưng cuối cùng hắn đã có thể xem tôi là bạn đồng hành. Dù đó là lựa chọn duy nhất, tôi cũng thấy khá là tự hào.

"Đừng có mà đứng đó cười ngây ngô ra thế, chúng ta vẫn còn phải tìm được nơi dừng chân trước khi trời tối. Đi thôi."

Kì Nhiên đứng phía đằng xa mỉm cười ngoắc tôi, tôi lại có cảm giác nụ cười đó thật giống với Bộ Sát, trong veo, không hề có chút đề phòng. Lần đầu tiên tôi bắt đầu cảm thấy việc quay về thời cổ đại cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Bộ Sát lạnh lùng đi đằng trước, mà cũng có lẽ là do nụ cười quá mức ấm áp kia của Kì Nhiên, tôi lại cho rằng bóng lưng đang đưa về phía mình không hề có chút phòng bị cùng sát khí nào.

Ánh mắt trời nhàn nhạt rọi lên người bọn họ, gương mặt như toát ra vô số ánh kim, ở trước mắt tôi vụt lên sáng ngời.

Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ đến lúc này, tôi lại không thể không mỉm cười ấm áp, chẳng qua là sự ấm áp sau băng lạnh, nụ cười sau sự chua xót, lúc đó chúng tôi đã làm gì nghĩ đến nó đâu?