"Chậm đã." Giọng nói nhè nhẹ của Vệ Linh Phong vang lên ngay vào lúc tôi chuẩn bị kéo Tâm Lạc đứng dậy. Giọng dịu dàng nhưng lãnh đạm sở hữu thứ uy thế khiến người khác không thể kháng cự. Bàn tay giữ Tâm Lạc hơi căng thẳng, tôi thầm nghĩ: chính kịch đến rồi đây!

"Vệ công tử có chuyện gì sao?" Tôi nở một nụ cười.

Vệ Linh Phong mím môi cười liếc mắt nhìn tôi, sau đó, ánh mắt dừng lại trên người Vô Dạ, giọng hờ hững:"Nếu Lam tiểu thư phải đi, trẫm sẽ không ngăn cản, nhưng người này thì phải giữ lại."

Tôi có thể cảm giác được cơ thể Vô Dạ run mạnh lên, hai tay siết thành quyền cứng nhắc không nói gì. Đầu óc tôi rơi vào hỗn độn, nhìn Vệ Linh Phong, rồi lại quay đầu nhìn Vô Dạ. Bọn họ vốn biết nhau sao?

"Lam tiểu thư không thấy kỳ lạ ư?" Tầm mắt Vệ Linh Phong lại dừng trên người tôi, khóe miệng nhếch lên hàm chứa ý trêu ngươi, "Ngay cả một đứa bé còn biết trẫm là Hoàng đế Kì quốc, thị vệ của nàng.. sao lại chưa từng nói qua cho nàng?"

Tôi chợt giật mình nhớ ra, ngày hôm đó, khi nghe tên của Vệ Linh Phong, nét mặt Vô Dạ quả thực rất lạ, khi đó hắn. chắc chắn là đã biết ư? Nhưng vì sao lại không nói cho tôi?

"Để trẫm nói cho rõ ràng một chút." Bắt gặp thần sắc kinh ngạc của tôi, sự lạnh lẽo bỗng lóe lên trong mắt Vệ Linh Phong, "Thân phận của hắn không đơn giản như nàng tưởng đâu."

Không đợi tôi trả lời, ánh mắt hắn sáng rực như ngọn đuốc phóng thẳng đến chỗ Vô Dạ, giọng lạnh giá:"Mạc Kính, ngươi thấy trẫm mà vẫn không hành lễ sao?"

Tôi tròn mắt, thấy trong đáy mắt Vô Dạ hiện lên sự vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn cung kính quỳ xuống, giọng thờ ơ:" 'Chủ nhân Phi ưng' đời thứ ba, Mạc Kính, tham kiến Hoàng thượng."

"Cái gì? Ngươi là chủ của Phi ưng.?" Tên thủ hạ uy vũ kinh ngạc hô lên, lập tức bị tên còn lại túm lấy thì đỏ mặt trừng mắt nhìn chằm chằm Vô Dạ, không dám lên tiếng nữa.

"Không phài ngươi ngày đó thà chết cũng không thừa nhận còn gì?" Vệ Linh Phong từ từ ngồi thẳng lưng, khóe miệng vẫn nhếch lên một độ cong mờ nhạt, "Sao? Hay là hôm nay đã thông suốt rồi?"

"Vô Dạ?" Tôi nửa ngồi xổm xuống nhìn hắn, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vô Dạ nhìn tôi, trong mắt có một tia sáng lấp lóa, tựa như ngọn lửa muốn liều lĩnh thiêu đốt tất cả để thoát ra nhưng cuối cùng cũng vẫn không thể không lụi tàn. Hầu kết hắn giật nhẹ, giọng nói khi cất lên đã bình thản như dòng nước:"Ta là 'Chủ nhân Phi ưng' đương nhiệm của Kì quốc, cũng chính là 'ẩn vệ' đứng đầu của mỗi triều đại Kì đế. Sứ mệnh cả đời ta là nguyện trung thành với Kì đế, bán mạng vì Kì quốc."

"Vậy còn chuyện mà huynh kể để đi theo ta là.."

Vô Dạ cúi đầu, nhạt giọng:"Chỉ là một câu chuyện đùa mà thôi."

Tôi hít sâu một hơi, một tay chống lên chân quỳ trên mặt đất, nhíu mày nhìn Vệ Linh Phong:"Tổng kết lại, chính là ngươi muốn nói cho ta biết: thứ nhất, Vô Dạ vốn là thủ hạ của ngươi; thứ hai, Vô Dạ đã thề phải cả đời trung thành với ngươi; thứ ba, cùng lắm là ta bị hắn lừa phải không?"

Bóng người Vô Dạ quỳ gối bên cạnh run lên. Vệ Linh Phong thì lại mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt kia như đang nói: nàng thật không ngốc chút nào; khí thế ấy nhìn cách nào cũng thấy uy quyền tột bậc cả.

Tôi bỗng nhiên đứng bật dậy, thuận tay dùng nội lực của chín trâu hai hổ kéo Vô Dạ đang quỳ trên đất lên. Vất vả ổn định lại cơ thể, tay tôi quấn chặt lấy cánh tay Vô Dạ, quay đầu quắc mắt trừng Vệ Linh Phong:"Này! Tốt xấu gì ngươi cũng là Hoàng đế, người tài dưới tay ngươi cứ xuất hiện hết lớp này đến lớp khác. Vậy thì ngươi sẽ không giả bộ không biết xấu hổ đòi một Vô Dạ nho nhỏ với ta chứ?"

Bầu không khí trở nên quỷ dị...

Tôi xem xét đằng trước, Vệ Linh Phong như mất hồn, hai tên thủ hạ một văn một võ cứ như đã hóa đá; xem xét đằng sau, Vô Dạ và Tâm Tuệ mở lớn hai mắt nhìn, có xu thế như ngừng lại. Vẫn là Tâm Lạc và Tiểu Ngân nhà chúng tôi là bình tĩnh nhất, có điều, đôi mắt đen lay láy lại trân trối nhìn về phía tôi.

"Ha ha..." Thứ phá vỡ bầu không khí kì dị này đầu tiên là tiếng cười Vệ Linh Phong. Quen biết hắn lâu như vậy. Khụ ~, từ lúc quen biết hắn đến nay, tôi chưa từng thấy hắn cười như thế bao giờ. Nói thế nào nhỉ? Cảm giác như có rất nhiều áp lực đã bị đè nén rất lâu, nhờ vào tình huống này mà được giải tỏa, có chút hả hê, có chút nhẹ nhõm, còn có chút thư thái.. Được rồi, tôi rút lại câu cuối.

"Nếu trẫm cứ muốn đoạt người thì sao?" Hắn cố nhịn cười, mười ngón tay thon dài đỡ ven mép bàn, thần sắc dịu lại hỏi.

"Vệ Linh Phong!" Tôi tức đến điên lên, thốt ra một câu chẳng hề suy nghĩ, "Mạng của ngươi là ta cứu về, ta không bảo ngươi lấy thân báo đáp là hay rồi. Vậy mà ngươi còn có mặt mũi đi cướp người của ta ư?"

Nhất thời, trong phòng lặng ngắt như tờ, yên đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi. Không đúng, sao tôi lại cảm giác như có quạ đen bay ngang đầu mình thế nhỉ? Xùy xùy, ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.

Vừa mới nãy, tôi có nói gì sao?

Vì sao gương mặt vạn năm không đổi của Vệ Linh Phong lại đột nhiên hết đỏ rồi trắng, gân xanh trên mu bàn tay hắn giật giật. Còn hai tên thủ hạ một văn một võ kia cứ nhìn tôi trân trối như gặp quỷ sống thế này? Vô Dạ! Tại sao huynh lại thấp đầu run bắn lên thế? Còn Tâm Tuệ nữa, em dùng khăn lụa vội vàng che miệng làm gì cơ chứ?

Tôi đã nói gì ư, chuyện đó... đừng bảo là xem thật nhé?

Tôi nguyền rủa con bé Tiểu Vũ rảnh rỗi không có gì làm lại lôi tiểu thuyết có nội dung cẩu huyết ra đầu độc đầu óc tôi kia quá đi mất. Cái gì mà "Lấy thân báo đáp" chứ? Nhìn bộ dạng hùng hổ của hắn, tôi thấy cũng chẳng kém xa câu "Lấy thân hi sinh cho tổ quốc" gì đâu.

Tôi cười mỉa:"Ta chỉ là. nhất thời nhầm lẫn mà thôi. Không! Nói năng xằng bậy Ngươi.. đừng xem là thật."

Vệ Linh Phong cuối cùng cũng từng từ bình tĩnh lại, xem ra là người được giáo dưỡng tốt, hắn tự mình cố gắng nhẫn nhịn, thái dương nổi gân xanh mồn một mà vẫn có thể nói chuyện với tôi.

"Lam tiểu thư nói gì thì vẫn là... ân nhân cứu mạng của trẫm, có yêu cầu nào thì trẫm đương nhiên phải thỏa mãn rồi. Bao gồm cả việc đưa người này đi cũng vậy."

Nói như hắn thì vẫn còn điều kiện đúng không? Tôi ung dung kéo ghế ngồi xuống.

Khóe miệng Vệ Linh Phong càng cong hơn, để lộ khuôn mặt tuấn tú, rạng ngời vô song như vầng sáng. Nhưng ánh mắt hắn lại khiến tôi run rẩy, vì nó quen thuộc vô cùng. Đó chính là thần thái tràn ngập hứng thú khi nhìn thấy một con mồi tự tin lúc còn trong hang động.

Chợt, hắn tháo một khối ngọc trắng muốt như tuyết ở cổ tùy ý ném cho tôi. Tôi luống cuống lấy tay bắt lấy. Đại ca à, thứ này mà rơi là tiền không đấy, cho dù ngươi là người giữ trong tay của cải của cả một quốc gia thì cũng đừng lãng phí thế chứ!

Nếu lúc ấy, tôi biết rằng việc nhận lấy thứ này sẽ mang lại bao nhiêu chuyện phiền lòng và thương tổn cho đám Vô Dạ, thì thà rằng nhìn nó vỡ nát trên mặt đất cũng sẽ không ngốc nghếch đến mức nhận lấy một tương lại gập ghềnh sóng gió thế kia.

Đáng tiếc rằng, lúc ấy, tôi đã không quay đầu lại để thấy Vô Dạ trừng lớn mắt, bàn tay đã giơ ra đành phải rút về. Vô Dạ hiểu được Vệ Linh Phong. Đây là người chủ mà hắn đã nguyện phải trung thành suốt cả một đời từ khi còn nhỏ. Ánh mắt ngài lúc ấy như muốn nói: nếu mình dám lên tiếng, ngài sẽ không chút do dự mà giết hết tất cả mọi người ở nơi này.

Hai người phía sau Vệ Linh Phong khiếp sợ, vừa định bước lên trước khi không có hoàng lệnh thì lại bị một ánh mắt lạnh lùng của Vệ Linh Phong ép trở về. Bốn con mắt của bọn họ nhìn tôi trừng trừng như muốn ăn sống nuốt tươi.

Tôi cầm lấy khối ngọc xem xét một lúc, nhìn quen mắt quá. Phải rồi! Đây chẳng phải là thứ hắn muốn lấy để báo đáp tôi lúc còn trong hang núi sao? Lúc đó, vì Vô Dạ phản đối nên tôi phải trả lại cho hắn, vẫn còn thấy hơi tiếc nữa kìa!

"Giữ khối ngọc này đi, không được trả lại." Hắn điềm đạm bảo, "Như thế thì nàng có thể dẫn theo hắn."

Tôi thừa nhận là mình không được thông minh cho lắm, nhưng cũng không phải hạng ngu ngốc. Thời điểm hắn tặng tôi khối ngọc, Vô Dạ đã rất căng thẳng. Khi đó, Vô Dạ đã biết hắn là Kì đế, là chủ nhân nhưng vẫn mạo hiểm việc bị giết ngăn cản tôi. Rõ ràng là, khối ngọc này không chỉ mang một ý nghĩa đơn giản như vậy.

Tôi đặt khối ngọc lên bàn, yên lặng nhìn hắn.

Vệ Linh Phong nở nụ cười thấu hiểu, tao nhã nhấc một cốc trà:"Khối ngọc này tạm thời đưa cho nàng, mười ngày sau trẫm lại đến. Lúc đó, nàng đem khối ngọc này đến đây, chúng ta sẽ bàn tính lại."

Nghe hắn nói thế, trái lại, tôi thấy hơi mông lung. Vốn vẫn nghĩ hắn trăm phương nghìn kế muốn đưa khối ngọc này cho tôi, lúc đó tôi liều chết từ chối cũng chẳng sao. Nhưng hiện giờ hắn lại nói không phải để tặng tôi, nếu tôi cự tuyệt thì không tốt chút nào.

Dù ở đây chỉ thấy có ba người, nhưng hắn vẫn là Hoàng đế của quốc gia hùng mạnh nhất, ai có thể cam đoan rằng xung quanh không có sự tồn tại của "ẩn vệ". Nếu hắn cứ không chịu thả Vô Dạ, chúng tôi có chạy lên trời cũng chẳng thoát được.

Do dự nhìn hắn một lúc, hắn vẫn cười rất tử tế, gật gật đầu bảo tôi nhận khối ngọc kia. Ai! Thế nên người ta mới bảo tôi không có số đỏ. Lòng dạ rối bời thế nào đó, tôi cuối cùng cũng cầm khối ngọc kia lên, cố nén không nghĩ sâu xa thêm về câu nói hàm ẩn trong hai chữ “tạm thời", dù sao nhận nó rồi thì cuối cùng có chết hay không cũng đáng.

Được rồi! Còn mười ngày nữa.. Cho dù phải chết thì cũng phải mười ngày sau mới chết, tôi căm hận nghĩ.

Sau khi chúng tôi đi, trong gian nhã phòng chỉ còn ba người Vệ Linh Phong. Hắn khẽ ra hiệu, hai người kia lập tức cung kính ngồi xuống cạnh hắn.

"Văn Sách, Huyền Thiên, có chuyện gì thì hỏi đi."

Người có diện mạo thư sinh, tay cầm quạt giấy gọi là Văn Sách, là Tể tướng trẻ tuổi mới nhậm chức của Kì quốc. Còn người có vẻ ngoài uy dũng, có hơi lỗ mãng lại là Hộ quốc tướng quân Huyền Thiên.

Văn Sách vẫn còn giữ được trầm tĩnh, còn người tên Huyền Thiên đã đỏ mặt đứng lên, song thần sắc đã trở lại cung kính vạn phần:"Hoàng thượng, sao ngài có thể đưa 'Tử Phượng' cho cho nha đầu điên kia ạ?"

"Nha đầu điên ư?" Vệ Linh Phong bật cười, "Đúng là nha đầu điên thật."

"Hoàng thượng." Giọng nhã nhặn, trầm tĩnh của Văn Sách vang lên, " Ngài làm vậy có phải là vì nàng ta là người Lam gia?"

Vệ Linh Phong nhấp trà, thản nhiên nói:"Quả thật trẫm không hề nghĩ nàng ta là người lam gia. Có điều. " Hắn chớp mắt, "Rốt cuộc, nàng ta có phải là tiểu thư Lam gia hay không, Thành Ưu, ngươi phái người điều tra cho rõ."

"Dạ!" Trong căn phòng không người chẳng biết từ đâu vang lên tiếng đáp lại, sau đó trả về sự yên ắng vốn có. Ba người trong phòng vẫn tự nhiên như trước, tiếp tục chủ đề đang nói dở.

"Kỹ thuật đóng thuyền và trang thiết bị hàng hải Lam gia tuy mạnh, nhưng đáng tiếc là.. đã bị Thược quốc theo dõi. Chỉ sợ là trẫm hay con cáo già Duẫn Thiên Ngạo kia đều đã ra tay chậm một bước."

"Chuyện đó, Hoàng thượng ngài." Trong đầu Văn Sách bỗng bật ra một suy nghĩ lạ thường, không khỏi buột miệng, "Không phải là vì Hoàng thượng thích vị tiểu thư Lam gia kia chứ ạ?"

Vừa dứt lời, hắn ngay lập tức phát hiện mình đã nhiều lời, khuôn mặt trắng bệch, hắn lắp bắp:"Thần lỡ lời!"

Động tác nâng cốc trà của Vệ Linh Phong chựng lại một chút, ý cười trên khóe miệng che khuất cả nét tức giận trên gương mặt tuấn tú, cao quý. Xem ra tâm tình của ngài hôm nay rất tốt, Văn Sách thầm thở phào may mắn.

Chỉ nghe hắn bảo:"Lúc ấy, trẫm đã có ý đưa 'Tử Phượng' cho nàng ta nhưng lại bị Mạc Kính ngăn cản. Nói không chừng là có điểm gì đó thích rồi."

Văn Sách chỉ thấy bao tử được điều dưỡng tốt quanh năm của mình thắt lại, nhưng ngược lại, hắn không nói gì.

Vị Hoàng đế đầu tiên khiến mình cam tâm tình nguyện bán mạng từ cái nhìn đầu tiên này, vị Hoàng đế sở hữu tài năng kinh thiên này, vị Hoàng đế có tâm tư khó dò, khiến cho bản thân hắn chỉ có thể hoàn toàn kính trọng này, vì sao chẳng hiểu do đâu lại cảm thấy hứng thú với một cô nương như thế?

"Hoàng thượng, tên nam tử mang mặt nạ kia thật sự là chủ nhân Phi ưng sao ạ?" Huyền Thiên không hiểu bọn họ đang bàn về vấn đề gì, thế nên lập tức đưa ra vấn đề mà bản thân mình thắc mắc.

Vệ Linh Phong gật nhẹ đầu nhưng không nói thêm câu nào.

“Khó trách là có thể đỡ được một đao của lão tử, võ công của hắn thật con bà nó cao." Câu nói thô tục vừa thoát ra khỏi đầu lưỡi, hắn mới nhớ ra mình đang ở trước mặt Hoàng thượng thì đỏ mặt, vội vàng xin lỗi, "Hoàng thượng thứ lỗi, ty chức nhất thời lỡ lời..."

Một câu buột miệng này khiến hắn nhớ đến nha đầu vừa lúc nãy, vậy mà lại... mà lại bảo Hoàng thượng lấy thân báo đáp.

Thật sự là đại nghịch bất đạo, nhưng mà... nhưng mà... Huyền Thiên vội bình tâm lại, cảm thấy không thể nào cười nổi. Song, hắn cũng chưa từng thấy vị Hoàng đế cao cao tại thượng trước mắt này bị người khác... trêu chọc như thế.

"Khục" Dù muốn cười nhưng tất nhiên, cho hắn một trăm cái đầu, hắn cũng chẳng dám, nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng, ngũ quan méo mó, trông rất đáng yêu.

Vệ Linh Phong nhìn sắc mặt Huyền Thiên thì lập tức biết hắn đang nghĩ gì nhưng vẫn thản nhiên không so đo với võ phu mau miệng, lỗ mãng kia làm gì. Nhưng nghĩ đến câu nói — "Lấy thân báo đáp" kia của Lam Doanh Nhược thì bật cười. Lá gan của nha đầu đó thật đúng là không phải lớn bình thường thôi đâu.

Hắn nhấp hớp trà, khóe môi nhếch lên một nụ cười hứng thú:"Nếu ta nói là thành toàn cho yêu cầu lấy thân báo đáp kia của nàng thì sao?"

Văn Sách cười khổ, nghĩ thầm trong lòng: ngay cả "Tử Phượng" mà ngài còn đưa cho thì người khác có thể đổi ý nữa sao ạ?

Khi trở lại Lam phủ, tôi mới phát hiện có điều gì đó kì lạ. Tại lúc thời khắc chiến sự quan trọng thế này, Lam phủ ngày hôm nay lại náo nhiệt vô cùng. Cửa phủ treo đèn lồng, vải gấm đỏ thẫm, vài người hầu vào vào ra ra, trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ vui mừng phấn khởi, có khi còn chụm đầu ghé tai nhau thầm thì.

Khi bước vào cửa lớn, tôi phát hiện những hạ nhân trong phủ nhìn tôi với ánh mắt rất kì quái, giống như là cảm thông, lại tựa như thương tiếc, nhưng tất cả chỉ là những cái nhìn thoáng qua, không ai dám nhìn thẳng tôi cả.

Tôi đang ngầm kinh ngạc thì thấy Lam Doanh Ngọc ăn mặc vô cùng tỉ mỉ, thướt tha bước đến cùng với một nha hoàn bên người. Có thể là do quan hệ về di truyền nên vẻ ngoài của nàng ta còn xinh đẹp hơn cả tôi Lam Doanh Nguyệt. Sau khi trang điểm, phong thái nàng ta quả thật rất khác, toàn thân đều tỏa ra sức sống tuổi trẻ và niềm vui, điều đó khiến cho nàng ta càng thêm lộng lẫy.

"Tứ muội thật sự là có nhã hứng tốt quá. Một thiên kim mà lại đi dạo cả ngày có gặt hái được gì không?" Giọng điệu của nàng ta rõ ràng là có ý khiêu khích và khinh rẻ nhưng lại không giấu được nụ cười đang hơi lộ nơi khóe miệng.

Nhớ đến khối bạch ngọc còn nằm trong ngực mình, tôi cười khổ, cũng không phải là không có thu hoạch gì.

"Ta hỏi muội, muội không nghe sao?"

Tôi nhoẻn miệng cười, giọng đều đều:"Tam tỷ cần gì lớn giọng, khí thế bừng bừng như thế để khiến cho ngay cả tiểu muội đây cũng thấy khó nghe vậy ạ!"

"Ngươi!" Gương mặt Lam Doanh Ngọc nhăn lại rồi nhanh chóng trở về bình thường, nàng ta cười lạnh, "Ngươi cho là bản thân thật sự có thể mê hoặc nam nhân trong thiên hạ ư? Ngươi cứ cho là dựa và đại ca và Phong công tử, phụ thân sẽ không truy cứu chuyện ngươi bỏ trốn, vẫn sẽ nâng niu ngươi trong lòng bàn tay ư? Ngươi đừng có mà nằm mơ!"

Người nằm mơ có mà cô ấy! Tôi âm thầm cười khẩy. Tên họ Lam kia nâng Lam Doanh Nhược trong lòng bàn tay khi nào cơ chứ? Thật sự là nực cười.

Lam Doanh Ngọc thấy tôi không đáp thì bỗng cười một cách quái dị, ghé sát vào bên tai tôi, thì thầm:"Phong công tử đã chính thức đại diện cho Hoàng thái tử Thược quốc đưa lời cầu hôn, tứ muội không muốn biết là ngài ấy cầu hôn ai sao?"

Cầu hôn? Vì sao Phó Quân Mạc lại hành động nhanh như vậy? Lẽ ra, theo thường lệ thì hiện giờ không phải là thời cơ tốt nhất.. Nhưng mà chuyện này đâu liên quan gì đến tôi chứ. Tôi cười điềm đạm, đón nhận ánh mắt trào phúng từ nàng ta, đáp:" Nhìn vẻ phấn chấn đến không biết phương hướng của tam tỷ, xem ra người mà Phong công tử à không, vị thái tử kia muốn cưới là tỷ chăng?"

Nàng ta ngẩn ra, có lẽ là không nghĩ rằng tôi sẽ phản ứng thế này nên thẹn quá thành giận:"Ngươi bảo ai vui quá đến không biết phương hướng?"

"Đương nhiên là tam tỷ rồi ạ!" Tôi nghiêm mặt lại, "Tỷ là tân nương sắp gả, giờ này không phải là nên ngoan ngoãn tránh trong phòng nhung nhớ đến vị phu quân tương lai và chuẩn bị của hồi môn sao? Vậy mà hiện giờ, tỷ lại chạy đến nơi cửa lớn không nên tới này thì chẳng phải không biết phương hướng còn gì?"

"Hay chẳng lẽ là nhị tỷ cố ý đến đón tiểu muội để nhục nhã muội một phen sao?"

"Con tiện nhân này!" Lam Doanh Ngọc vung tay lên toan tát về phía tôi. Đừng nói đến việc tôi không muốn trình diễn võ công của mình, tôi còn chưa ra tay, Vô Dạ phía sau đã đỡ lấy bàn tay đang giương lên của nàng ta, còn Tâm Tuệ lại như một con gà mái che tôi lại phía sau. Ôi! Tâm Tuệ đáng thương, có khi nào lần tôi bị đánh trước đó đã khiến cô bé sợ đến thế này không nữa.

Vô Dạ tùy ý hất tay, Lam Doanh Ngọc lập tức ngã nhào ra mặt đất, phí một bộ quần áo xinh đẹp quý giá.

Thấy nàng ta ngệch ra nhìn tôi và đám Vô Dạ, chắc hẳn là không hiểu vì sao từ một màn dương dương tự đắc của mình lại trở thành thế này.

Nhưng nghĩ đến một tiểu thư kiêu ngạo suốt mười mấy năm sắp bị cô lập hoàn toàn, lại rất có thể cả đời đều không được hạnh phúc, tôi thầm thở dài, ngồi xổm xuống, giọng nhẹ nhàng:"Về sau, dù có chuyện gì xảy ra, tỷ đều phải nhớ kỹ: muốn sống trên thế gian này, việc dựa vào ai đó là hoàn toàn vô dụng, chỉ có tỷ mới có thể nắm giữ được vận mệnh của mình."

"Nhưng mà, " Tôi đứng dậy, lia mắt nhìn, thấy nàng ta vẫn còn ngờ ra thì cười bảo, "Muội thật nghi ngờ không biết tỷ hiểu hay không nữa. Vì ngay cả vốn từ để mắng người còn hạn hẹp như vậy, quay đi quay lại vẫn chỉ có hai chữ 'tiện nhân'."

Sau khi đi rất xa rồi, quả nhiên, phía sau vang lên tiếng hét.

"Lam Doanh Nhược, con tiện nhân này — !!!!"

Tâm Tuệ bật cười khúc khích:"Tiểu thư, hôm nay người đã khiến cho bốn người phải xanh mặt rồi!"

Tôi bất giác buồn cười. Ngẫm nghĩ lại, nụ cười ấy lạnh đi, giọng nhàn nhạt:"Em tin không, sẽ còn có người thứ năm nữa đấy."

Nụ cười của Tâm Tuệ cứng lại, vẻ mặt rúm ró, ngập ngừng nói:"Tiểu.. Tiểu thư"

"Tâm Tuệ ta chỉ hỏi em một câu thôi." Tôi vẫn bước về trước nhưng chẳng hề quay đầu, "Em có muốn trở về Thược quốc hay không?"

Phía sau vẫn không có bất kì tiếng động nào sau một hồi dài. Tâm Lạc kéo bàn tay đầy mồ hôi lạnh của tôi, tôi nắm chặt lại.

"Em muốn đi theo tiểu thư." Giọng tuy nhẹ, nhưng lại kiên định vô cùng.

Tôi cười khẽ:"Đó vẫn chưa là kết thúc."

Thật ra, tôi cũng không rõ vì sao mình lại muốn đưa Vô Dạ và bọn Tâm Tuệ theo nữa. Vì tâm tư từ khi trở về chưa từng dao động, nhưng dù cho khó khăn, gian nan đến đâu, tôi nhất định sẽ tìm ra được cách để vượt qua.

Nhắc đến đây, trong nháy mắt khi rơi xuống từ vách núi kia, tôi dường như chưa hề hi vọng điều gì. Ánh sáng đến chói mắt ấy tựa như lại hiện lên trong tâm trí, không thể nắm rõ được. Có lẽ đó chính là thời khắc không gian biến chuyển.

Trở lại với vấn đề trước mắt. Tuy nói rằng hành động giữ bọn họ lại bên người vừa không sáng suốt, lại rất tàn nhẫn, vì khi đến lúc phải đi, tôi nhất định sẽ để họ lại, rời xa mà chẳng hề quay đầu.

Nhưng.. Tôi thở dài từ tận đáy lòng, bọn họ đều là những người bướng bỉnh. Thế nhưng lúc ấy..

Ngân Nguyệt rõ ràng chẳng thể chịu được nỗi giày vò tịch mịch, cô đơn lại không ít lần hồi tưởng những ngày tháng trước đây.

Vô Dạ dường như không hề có chút khát vọng sống, càng không có mục đích sống lại liều lĩnh đấu tranh.

Tâm Tuệ bề ngoài yếu đuối lương thiện, nhưng lại biến tất cả những âm mưu tanh mùi máu ấy thành gông xiềng tròng lên lung mình.

Tâm Lạc luôn lạnh lùng, xa cách khi đối nhân xử thế lại chẳng thể giấu khát vọng ngây ngô được chở che đến đớn đau.

Và vào thời khắc tôi yếu đuối nhất, họ lại không chút do dự, tề tựu gần bên tôi

Tôi không muốn quản xem tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại, nếu họ không muốn rời xa tôi, và cũng không muốn.. bị tôi bỏ rơi thì con đường về sau, dù dài hay ngắn, chúng tôi cũng sẽ bên nhau đi hết con đường!