Lý Nhị Nha bị dọa sợ đến phát khóc, đâu còn dám cướp nữa.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Hách Liên Kiều lộ ra sự khó hiểu cùng vẻ nghi ngờ: “Sao chị lại khóc? Tôi còn chưa đánh chị mà.

” Thấy Lý Nhị Nha cứ khóc huhu không ngừng mà không nói lời nào, cô bé liền chạy lạch bà lạch bạch đến trước mặt Tam Ni, muốn uống nước: “Chị ba, em muốn uống nước.

”“Được.

”Tam Ni gật đầu một cái, lấy cốc nước lớn từ trong cái gùi ra, sau đó vặn nắp sau đút cho cô uống.


Ngược lại không phải Hách Liên Kiều khó chịu mà là do cái cốc nước này to quá, to gần bằng cái đầu nhỏ của cô bé.

Đôi tay nhỏ bé của cô căn bản không ôm chắc được, vì vậy chỉ có thể để người khác đút nước như đứa con nít vậy.

Tống Bình Bình nói với khuôn mặt đầy kinh ngạc: “Muốn uống nước thì ra ruộng uống là được, cậu còn mang theo bình nước làm gì?” Thời buổi này người nông thôn cũng không để tâm, nếu ở bên ngoài mà khát thì đều trực tiếp tìm một ruộng nước, lấy tay múc lên uống.

Tam Ni liền giải thích: “Bà nói nước ở trong ruộng không sạch sẽ, sợ bé ngoan uống vào bị đau bụng.

”Thực ra cô bé cũng rất buồn bực, bởi vì cô bé và mấy anh chị em cũng thường xuyên uống nước ở ruộng nhưng chưa từng bị đau bụng.

Hơn nữa, nước ở trong ruộng cũng rất sạch mà.

Nhưng nguyên tắc sinh tồn của cô bé từ trước đến nay luôn là bà nội nói gì thì mình cứ làm theo như thế.

“Bà của cậu cũng thật quá, quá …”Tống Bình Bình nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, cũng không biết nên nói gì cho đúng.

Mặc dù trước đó cô bé đã biết bà nội nhà họ Trần rất thích đứa cháu gái bảo bối này, nhưng không ngờ là thích đến mức để tâm như vậy.

Hoàn toàn khác với những gì mà cô bé vốn biết.

Sau khi Hách Liên Kiều ừng ực uống nước xong, cô bé lấy hai miếng khoai lang sấy từ trong túi áo ra đưa cho Tam Ni: “Cho chị.


”Cô bé không thích ăn khoai lang sấy lắm, vậy nên cho đi khá hào phóng.

Nhưng Tam Ni lại mặt mày hớn hở nhận lấy rồi bỏ vào trong miệng: “Cảm ơn cục cưng ngoan.

”Khoai lang sấy ngọt lịm, ăn ngon hơn nhiều so với bánh khoai lang trộn với kiều mạch.

Hách Liên Kiều cũng tự cắn một miếng khoai lang sấy, mơ hồ không rõ: “Đừng khách sáo.

”Nói xong thấy Tống An An đang ngồi xổm trên mặt đất mong chờ nhìn cô, thuận tay đưa cho cô bé mấy miếng.

Hôm nay công chúa nhỏ bắt được một con rắn mập mạp, tâm trạng vô cùng tốt.

Tống An An cầm khoai lang sấy nhưng không ăn ngay mà đưa cho chị gái trước.

Tống Bình Bình không muốn: “Chị không đói, em cứ ăn đi.

”Đương nhiên là cô bé cũng đói, hôm nay còn chưa được ăn cơm.

Nhà ông Tống chỉ ăn hai bữa mỗi ngày cả mùa đông lẫn mùa xuân, đại khái là mười giờ tối và khoảng chừng bốn giờ chiều, hơn nữa mấy cô bé này cũng chỉ được ăn lửng bụng mỗi bữa cơm.

Vì vậy, cô bé vẫn luôn hâm mộ Tam Ni mỗi ngày đều được ăn ba bữa cơm, còn có thể ăn gần như là no.


Tam Ni biết những điều này, lưỡng lự một chút rồi vẫn chia hai miếng khoai lang sấy cho người bạn nhỏ.

Tống Bình Bình nhỏ giọng nói cảm ơn, rất trân trọng mà ăn.

Nhưng có trân trọng mấy thì cũng chỉ có hai miếng, ngược lại sau khi ăn xong còn hấp dẫn con sâu thèm ăn, bụng cũng kêu ọc ọc.

Cô bé sờ sờ bụng, suy nghĩ phải nhanh tay nhổ măng để còn về ăn cơm, bằng không đi về muộn sẽ không có cơm ăn.

Lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ bé trắng nõn múp míp thịt đang cầm một nắm khoai lang sấy.

Cô bé đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng trước mặt: “Cho chị à?” “Đúng vậy.

”Hách Liên Kiều gật đầu, nói bằng giọng sữa: “Đây là phí chạy vặt, chị quay về sau đó giúp em kêu Trần Nhị Bảo đến cầm rắn.

”.