Hai người đi ra khỏi cửa tiệm, Ngọc Tú nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay Lâm Tiềm bất đắc dĩ nói: "Chúng ta mua nhiều như vậy sao ăn hết."
Vừa rồi ở trong tiệm có tiểu nhị và Liễu thị nhìn nàng đau lòng nhưng cũng nói gì, trước mắt nhịn không được nói: "Về sau đừng mua cho thiếp nhiều như vậy, thiếp không còn là tiểu hài tử nữa, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, chàng kiếm tiền vất vả rồi kết quả thiếp lại tiêu hết."
Lâm Tiềm lại nói: "Bạc là để cho nàng dùng." Trên người hắn không có một văn tiền cũng chả sao cả nhưng hiện tại hắn phải nuôi nương tử không thể giống trước kia nữa.

Hắn không thể để nương tử vì đi theo hắn mà chịu ủy khuất, người khác có thì nàng cũng phải có.
Ngọc Tú biết hắn là người thẳng thắn, trong miệng nói gì thì trong lòng nghĩ thế ấy, hắn thật lòng đối xử tốt với nàng nên nàng không thể phụ tấm lòng hắn.
Huống chi hôm nay dùng hết hơn hai lượng bạc, ở trong mắt người bình thường có lẽ nó nhiều nhưng trong tay hắn có hơn một trăm lượng bạc, sau này hắn còn có thể kiếm được rất nhiều, nghĩ như vậy cũng thấy không sao.
Nghĩ đến hành động vừa rồi ở trong tiệm của hắn, lòng Ngọc Tú cảm thấy vừa mềm vừa ngọt.
Hai người mang theo rất nhiều đồ, trên tay có thêm một cái lồng gà, xấu hổ ngồi cùng một chiếc xe với người khác họ đã dùng mười văn tiền bao một chiếc xe bò trực tiếp về đến cửa nhà.
Tới nhà, đầu tiên Ngọc Tú đem gạo rải vào chuồng gà cho chúng ăn, rồi đem đồ mua về sửa dọn lại một chút.

Mặt khác lấy ra một cái giấy bao đem vài mỗi loại một ít bỏ vào với một phần bánh củ mài mứt táo để chuẩn bị đem về nhà mẹ đẻ.
Hạ Tri Hà thấy nàng liền vui vẻ,: "Hai ngày bay rau ở hậu viện này mọc lên rất nhiều, ta đang tính kêu cha con chạng vạng hái đem qua cho các con."
Bà đem Ngọc Tú đưa vào nhà, thấy nàng mang đồ đến nói: "Sao lại phung phí mua mấy thứ này?"
Ngọc Tú đem chuyện hôm nay đi trấn trên mua đồ để chuẩn bị tới Lâm gia cho bà nghe.
Hạ Tri Hà tán đồng nói: "Đúng là nên tới nhà họ một chuyến, với lại con là nàng dâu mới mà chưa từng vào cửa nhà chồng nữa.

Mà con mua đồ cho mẹ chồng thì thôi đi sao còn mua cho ta nữa, đồ ăn tiệm đó không hề rẻ đúng là phí tiền."
Ngọc Tú nhẹ giọng nói: "Mới đầu con cũng định mua cho mẹ chồng một ít là được rồi, nhưng hắn nói nên mua cho nương luôn."
Hạ Tri Hà nghe nói đây là tâm ý Lâm Tiềm, trong lòng càng thêm vừa lòng, nói: "Ta đây liền nhận vậy."
Bà vừa nói xong mở hai giấy bao ra, thấy trong đó một cái bao bánh củ mài mứt táo, bao còn lại là các loại kẹo, hơn nữa hai cái giấy bao cũng không quá giống nhau, trong lòng hiểu ra rồi cầm viên kẹo đậu phộng đưa vào trong miệng, cười nói: "A Tiềm nhỡ tới ta vậy khẳng định cũng không quên con đâu, hắn đã mua cho con cái gì?"
Mặt Ngọc Tú đỏ bừng, ngượng ngùng nói ra hết từng món.
Hạ Tri Hà nghe xong không nói gì, lắc đầu cười nói: "Đúng là tiểu tử thành thật, hắn tưởng con có mấy miệng đấy!"

Ngọc Tú cúi đầu cười cười.
Hạ Tri Hà nhìn thấy sắc mặt nàng đã tốt hơn mấy ngày hôm trước, hơn nữa gương mặt cũng tròn trịa trong lòng càng thêm an tâm.
Ngọc Tú nói: "Ngày đó nương nói về việc mua đất trở về con có nói qua với hắn, hắn nói đều cho con làm chủ.

Nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ cũng không định làm ruộng mà sống, không bằng giống nhà chúng ta mua năm mẫu, cho thuê lấy tiền về hai người bọn con sống cũng đủ, chờ về sau có dự định gì khác thì mua thêm."
Hạ Tri Hà nghe xong, nói: "Cũng được, buổi tối ta sẽ nói với cha con để ông ấy tìm thất thúc nhờ để ý một chút."
Ngọc Tú cùng bà hàn huyên trong chốc lát, lúc sau đem theo một rổ rau xanh trở về.
Khi đi ngang qua nhà Lý Bách, vừa lúc thấy Lý Nguyệt Bình ngồi xe ngựa rời đi.
Nha hoàn bên người nàng ta đã đổi thành một người có tuổi, bộ dáng đỡ người lên xe ngựa rất cẩn thận, xem ra nàng ta đã có thai.
Ngọc Tú nhìn xe ngựa đi xa, bước chân vẫn không dừng lại.
Lúc này trong nhà Lý Bách không được yên tĩnh lắm.

Xét đến cùng, vẫn là chuyện tiền bạc.
Vương thị đưa con gái đi làm thiếp đem về được mười lượng bạc, ngay lập tức liền lo hôn sự cho nhi tử.

Bất quá do Lý Nguyệt Bình làm thiếp nên thanh danh họ ở trong thôn không được tốt lắm, gia đình gần đây cũng không có nhà nào chịu gả nữ nhi cho con bà, cuối cùng chỉ phải tìm một gia đình trong núi.
Mười lượng bạc nghe thấy nhiều nhưng cho tiền công bà mối, sính lễ, đem hai gian nhà tranh ở hậu viện tu sửa cũng không dư lại bao nhiêu.
Vương thị bỗng nghĩ đến con gái mình, bà nhìn quần áo trên người Lý Nguyệt Bình với cây trâm trên đầu hồi lâu, một cây trâm bán cũng được mười lượng.
Nhưng Lý Nguyệt Bình không phải người ngu ngốc, mỗi lần về nhà trừ bỏ tiền ăn thì một đồng cũng không cho chứ đừng nói đến cây trâm kia.
Việc này đã làm Vương thị tức giận, trên mặt cười tủm tỉm đem người tiễn đi rồi quay đầu xì một tiếng khinh miệt: "Rẻ tiền chính là rẻ tiền, cứ tưởng mình đã bay lên cành, đuôi đã nhếch lên cao lên rồi quên mất dưới mặt đất!"
Tiền Thị ở một bên quét rác không dám trả lời bậy, từ khi sinh nữ nhi ra Lý Nguyệt Bình lại đi làm thiếp cho người ta thì địa vị hai người đã đổi ngược lại, Vương thị giờ càng ngày càng không vừa mắt Tiền thị.
Nàng ta cúi đầu nhìn đống phân gà bên chân, trong lòng thầm cắn răng, ngày mai tốt nhất để cho Lý Nguyệt Bình khó sinh mà chết đi cho xong!
Khi Lý Nguyệt Bình nghe Ngọc Tú nói về chuyện đó tuy cười nhạo nàng nhưng trong lòng lại để ý, âm thầm hỏi thăm một chút mới biết chuyện hai vị thiếp trước kia khó sinh mà chết.
Trong lòng nàng ta luống cuống lên, sau mới chậm rãi hạ quyết tâm.


Nếu muốn nàng ta bỏ đi sự giàu có của La gia quay về Lý gia mương đen đủi kia nàng ta không nỡ.

Nàng ta không bao giờ muốn nhìn Tiền Thị ở trước mặt mình đắc ý, hơn nữa lần này nếu không đi nương sẽ đi lung tung tìm nhà nào đó gả nàng ta, không bằng liều một phen.
Lúc đó vô tình nghe được hai hạ nhân nói chuyện, hai vị thiếp trước kia sở dĩ không phải bị khó sinh chết mà là bởi vì trong lúc mang thai La phu nhân cho họ ăn rất nhiều đồ bổ khiến thai quá lớn mới khó sinh.

Chỉ cần nàng ta để ý một chuý, đừng ăn đồ La phu nhân cho thì cái thai này sẽ không có việc gì.

Chờ sau khi sinh hài tử rồi được La lão gia sủng ái, La phu nhân tuổi già xấu xí kia sao so được với nàng ta, nói không chừng hai năm sau sẽ hưu bà ta để nàng ta lên làm chính thê luôn.
Nghĩ đến tương lai được người khác gọi mình là La phu nhân, Lý Nguyệt Bình đắc ý nở nụ cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Tú cùng Lâm Tiềm đi vào núi Đại Dao.
Đường núi Đại Dao tuy khó đi nhưng nhờ những thế hệ của người miền núi trong đấy họ đã xây một cái đường mới nên đi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nếu một mình Lâm Tiềm vào núi, hắn sẽ không quan tâm đường có đá hay không mà sẽ chọn đường gần và nhanh để đi, đường nhỏ này hắn lui tới rất nhiều nên quen.

Trước mắt có thêm Ngọc Tú, tình hình không giống trước nữa, hắn thành thật đi theo bên cạnh nương tử từng bước từng bước.
Đi qua núi Tiểu Dao, Ngọc Tú thở càng nặng nề hơn, chân cẳng cũng bắt đầu nặng.
Lâm Tiềm nói: "Mệt sao? Ta cõng nàng."
Ngọc Tú xua xua tay lấy khăn ra lau mồ hôi, đi lên một cái bậc đứng ở chỗ cao lau cho hắn, nói: "Còn sớm mà, thiếp có thể tự đi.

Chúng ta đã đi được 3/4 đường rồi phải không?"
Lâm Tiềm ở trong lòng đánh giá một chút, gật đầu.
Ngọc Tú liền nói: "Vậy thì thiếp có thể đi tiếp."
Nàng vừa đi vừa nhìn, đột nhiên thấy cách đó không xa có một cục đá lớn nàng chợt nhớ tới cái bẫy rập lúc trước bẫy Lý Bệnh Chốc Đầu cũng có một cục đá bên cạnh.

Rồi lúc người bên cạnh nàng đã trước từ trên tảng đá đó nhảy xuống, thân hình cao lớn làm người khác thấy an tâm.
Cái tên Lý Bệnh Chốc Đầu kia ở trong thôn điên điên khùng khùng một trận, sau ngày đó đột nhiên không thấy tăm hơi nữa.

Người khác đều nói chắc đã chạy ra ngoài quên mất đường về, ở bên ngoài đói quá chết rồi.

Người nhà tên đó cũng không đi ra ngoài tìm về.
Lại đi một đoạn đường nữa, Ngọc Tú thở gấp nói: "Chúng ta ở đây nghỉ một chút đi."
Lâm Tiềm gật đầu đem sọt trên vai đặt xuống, lấy ra túi nước đưa cho nàng.
Ngọc Tú uống một ngụm rồi đưa cho hắn uống, nàng lấy khăn ra giúp hắn lau mồ hôi.
Lâm Tiềm nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trên má, miệng nhỏ thở hổn hển khiến cho ngực lên xuống phập phồng.

Hắn nhìn nhìn, ánh mắt dần dần sâu đi.
Ngọc Tú đang giúp hắn lau mồ hôi thấy hắn nhìn mình như vậy trong lòng hoảng hốt, nàng bối rối đến tim đập nhanh hơn.

Nàng cúi đầu tránh ánh mắt hắn, che giấu mà lau trán mình, nói: "Chàng cũng mệt rồi phải không? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Cái khăn tay kia dính mồ hôi hai người nên đã ướt đẫm, hai tay bị nàng nắm chặt liền trắng bệch đi.
Lâm Tiềm nghe nàng nói ngồi xuống bậc thang rồi duỗi tay đem tay nàng với khăn tay nắm vào trong lòng bàn tay, lôi kéo một hồi hắn đem cả người nàng kéo đến ngồi ở trên đùi.

Một tay hắn ôm trọn cả người nàng, một tay kia đem khăn tay nhét vào trong ngực mình, nói: "Nàng cũng nghỉ ngơi đi."
Báy giờ vẫn là ban ngày ban mặt còn ở bên ngoài mà hai người lại ôm nhau như vậy, để cho người ta thấy thì xấu hổ chết mất.

Ngọc Tú vội tránh tránh đi, nói: "Để thiếp ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi là được rồi."
Lâm Tiềm nói: "Trên đất dơ."
Ngọc Tú vội nói: "Thiếp có khăn, trải ra ngồi lên là xong."
Sau đó Lâm Tiềm lại nói: "Trên đất lạnh."
Rõ ràng là không muốn buông nàng ra, ý muốn ôm nàng đây mà.
Ngọc Tú không mạnh như hắn nên tránh không nổi, da mặt cũng không dày như hắn cuối cùng đành phải đỏ mặt để cho hắn ôm.
Lâm Tiềm ngửi mùi hương trên người nàng thấy nó khác với hồi xưa, trên người nàng đang đổ mồ hôi, mùi mồ hôi nhàn nhạt hoà quyện với mùi hương trên cơ thể nàng biến thành một loại mùi hương hoàn toàn khác lạ, hắn ôm lấy người vào ngực.


Hắn cúi đầu, ở trên cổ nàng hít mạnh một cái.
Ngọc Tú bị cử chỉ càn rỡ này của hắn làm cho hoảng sợ vội đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng, "Chàng đừng như vậy, chúng ta còn đang ở bên ngoài đấy, để cho người ta thấy không tốt......"
Lâm Tiềm chẳng những không buông nàng mà còn chui vào cổ nàng như muốn chui đầu vào trong quần áo, giọng khàn khàn nói: "Nàng thơm quá."
Mặt Ngọc Tú trắng bệch đi, đẩy đẩy mà người này không thả ra, trốn cũng trốn không khỏi, gấp đến độ mắt dâng lên tầng nước, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Đừng như vậy, còn ở bên ngoài......!Chờ buổi tối, chàng lại, chàng lại......"
Nghe nàng như muốn khóc, Lâm Tiềm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên với đôi mắt nổi đầy tơ máu, khàn giọng nói, "Đừng khóc."
Ngọc Tú cúi đầu để lộ ra cái cổ trắng nõn, nhẹ giọng ừ một tiếng, hai mắt nhấp nháy có một viên nước rơi xuống trên tay.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt Lâm Tiềm, hắn thấy ngực có hơi đau nhói nhưng nó càng làm cho hắn xúc động muốn ở chỗ này lột đồ nàng ra dùng sức mà tiến vào nàng, muốn hung hăng khi dễ nàng, muốn nhìn nàng khóc, muốn nàng nhỏ giọng khóc nức nở xin tha.
Hắn cắn răng, gân xanh trên trán mạnh mẽ áp chế lại dục vọng, vươn bàn tay thô ráp vuốt nhẹ gương mặt nàng, giọng nói trầm thấp đến mức khó có thể nghe thấy hắn nói gì, "Nương tử, nàng hôn ta đi."
Ngọc Tú quay đầu lại, hai hốc mắt ửng đỏ nhìn thấy trong mắt hắn toàn là tơ máu thì hoảng sợ, lo lắng tan đu chỉ còn lại sự xấu hổ, nàng chần chờ chậm rãi tới gần đem hai l tay ôm lấy cổ hắn, dâng đôi môi đỏ mọng tới.
Đôi môi trong nháy mắt bị hắn cướp lấy, nàng hoảng hốt muốn hô lên thì đã bị hắn nuốt chửng.

Người này tựa hồ có hơi mất khống chế, đầu lưỡi mạng mẽ ở trong miệng nàng hoành hành như một cơn gió dữ dội, hung ác và kiên định quét qua từng tấc từng tấc một để đuổi theo dây dưa với nàng, nó vừa thô bạo vừa ôn nhu, chất lỏng từ khoé miệng hai người rơi vào vạt áo.
Tóc tai Ngọc Tú hơi loạn, môi có chút đau và tê dại, động tác hắn mới dần dần hòa hoãn xuống, đầu lưỡi đảo nhẹ qua trong miệng nàng như trấn an nổi lo lắng của nàng, tơ máu trong mắt hắn cũng dần dần rút đi, ánh mắt tối lại như thường lệ, chăm chú nhìn nàng.
Môi Ngọc Tú vừa đỏ lại vừa sưng, chạm vào có chút đau như vẫn còn bị người kia gặm cắn.

Nàng bỏ qua những cái này, cẩn thận quan sát biểu hiện của hắn, nói: "Chàng thế nào rồi?"
Lâm Tiềm lắc đầu, giọng nói vẫn còn hơi đè nén, "Thực xin lỗi, nương tử."
Hắn thương tiếc khẽ vuốt đôi môi Ngọc Tú, đôi môi mềm mại giờ đã đỏ và sưng, nó sưng lên gấp đôi.

Hắn lấy một cái lọ sứ nhỏ trong ngực, bôi lên môi nàng.
Ngọc Tú nhìn thấy cái lọ này, hai mắt lập tức trừng lớn, ngay sau đó tai đều đỏ lên.

Buổi tối ngày đó nàng giả bộ ngủ và biết người này đã bôi thuốc cho nàng, ngày hôm sau nàng nhìn thử thì thấy trên đầu giường có cái lọ sứ nhỏ này, hiện tại người này thế nhưng lại đem loại thuốc này mang theo bên người, không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì!
Nàng không quan tâm sự ân cần này của hắn, vừa thẹn vừa bực đem người đẩy ra, cắm đầu đi nhanh lên trên núi.
Lâm Tiềm sửng sốt một chút, đem lọ thuốc ném vào trong ngực, cõng sọt lên đuổi theo..